Trở Về Tuổi Mười Bảy

Bạch Kiến Thành dẫn Bạch Kỳ Kỳ tới làm gì? Một tiểu thư như hoa như ngọc, dẫn tới bàn rượu thì có thể có mục đích gì khác? Chính là để nịnh bợ Chu Phi.

Mà tính hướng của Chu Phi không ổn định, hiển nhiên không coi trọng Bạch Kỳ Kỳ. Cho nên Bạch Kiến Thành cũng khá lúng túng, nài ép kéo đề tài, Bạch Kỳ Kỳ đột nhiên đứng lên, “Con có chút không thoải mái, con đi trước.”

Nhỏ đi ra khỏi phòng, Bạch Kiến Thành không ngăn cản, chỉ cười gượng với Chu Phi, “Trẻ con không hiểu chuyện, hôm khác tôi mời riêng Chu tổng đi ăn cơm.”

“Ông khách khí rồi.” Chu Phi cũng không có hứng thú với Bạch Kiến Thành, nói, “Ông xem chúng tôi hôm nay cũng là bữa ăn riêng tư, không chiêu đãi tốt cho ông được.”

Bạch Kiến Thành đứng lên, nói, “Vậy tôi đi trước.”

Ông lại chào Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn một tiếng mới rời khỏi, cửa đóng lại, Lâm Hành cười một tiếng, “Ổng đi bán con gái hả?”

“Nếu ổng bán con trai thì anh còn có thể tạm đồng ý mua, dù có lên giường cũng không sao, chứ con gái thì thôi bỏ đi, không nỡ nuốt.”

Cố Cảnh Ngôn nhẹ nhàng nói, “Đúng là ngu xuẩn, cầu người cầu ngay phải đối thủ.”

Chu Phi vẫn là lần đầu tiên thấy Cố Cảnh Ngôn đùa giỡn, “Nếu như Bạch Kiến Thành biết chuyện này là do Cố tổng làm, chắc thú dị lắm.”

Cố Cảnh Ngôn dửng dưng cầm ly nước cụng với Chu Phi, Cố Cảnh Ngôn không uống rượu, không phải cậu không uống được, mà là cậu không thích vị của rượu.

“Vậy thì Chu tổng sẽ một bà vợ họ Bạch.” Cố Cảnh Ngôn vẫn là dáng dấp lãnh đạm.

Phụt!

“Uy hiếp tôi à?”

Cố Cảnh Ngôn nói, “Tôi chỉ đang nói sự thật.”

Lâm Hành nhịn cười uống một hớp nước, không nói chen vào.

“Mùng sáu ông già nhà tôi mừng thọ, các cậu có rảnh thì đến.”

“Được, lúc đó em với Cảnh Ngôn sẽ qua.”

Trong bữa cơm bọn họ tán gẫu về những hạng mục phát triển, tới mười giờ rưỡi mới tan cuộc. Bên ngoài tuyết đã đọng rất dày, khắp nơi trắng xoá, dưới ánh đèn đường lập lòe. Lâm Hành nhét tay Cố Cảnh Ngôn vào túi áo nhung của mình, đi về phía trước, “Đi dạo một lúc nhé.”

“Ừm.”

Hai người dọc theo đường cái yên tĩnh đi về phía trước, người đi trên đường rất ít, bỗng nhiên cả thế giới đều tĩnh lặng lại, có cảm giác như đôi vợ chồng già.

“Lạnh không?”

“Không lạnh.”

Nhẫn Cố Cảnh Ngôn đeo trên tay phải, Lâm Hành sờ nhẫn cậu một chút, “Em định thi ngành gì?”

“Máy tính.” Cố Cảnh Ngôn quay đầu nhìn Lâm Hành, “Còn anh?”

“Tài chính.”


“Điểm của anh thi Thanh Hoa không thành vấn đề.” Cố Cảnh Ngôn nắm chặt ngón tay Lâm Hành, “Chúng ta sẽ học cùng một trường.”

“Được.”

Đi một đoạn đường, Lâm Hành bỗng nhiên nói, “Anh cõng em đi.”

Cố Cảnh Ngôn nhìn quanh bốn phía, đỏ mặt, “Được.”

Lâm Hành cúi người, giày đạp ở trên mặt tuyết phát ra tiếng kêu ọp ẹp, tuyết rơi chẳng có tiếng động, đêm khuya càng yên tĩnh.

Cố Cảnh Ngôn rất hôn một cái lên lỗ tai Lâm Hành.

“Làm gì thế?” Lâm Hành quay đầu lại, trọng giọng nói ngậm lấy ý cười, “Cố tổng quấy rầy thú cưỡi.”

“Im miệng.”

“Cố tổng dữ quá, có người quản hay chưa?”

Cố Cảnh Ngôn vùi mặt vào cổ Lâm Hành, hít một hơi thật dài, cảm nhận được mùi hương trên người Lâm Hành, “Anh quản.”

“Anh quản cái gì?”

“Người nhà anh không quản ai quản?” Cố Cảnh Ngôn nói, “Đây này, người nhà.”

Người nhà, rất tốt.

Cố Cảnh Ngôn ăn tết ở nhà Lâm Hành, Lâm Hướng Phong và Từ Viện đã chuẩn bị đủ hết cả. Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn không có cơ hội ra đường, cho nên bọn họ ở nhà chơi game.

Công ty Cố Cảnh Ngôn nghiên cứu phát minh một trò chơi mới, vẫn chưa beta, Cố Cảnh Ngôn chỉ Lâm Hành chơi. Chỉ chỉ một hồi Lâm Hành kéo Cố Cảnh Ngôn ngồi lên đùi, nắm tay Cố Cảnh Ngôn thao tác trên bàn phim, “Đúng chưa?”

Giọng Lâm Hành trầm thấp, hô hấp nóng rực phả váo gáy Cố Cảnh Ngôn. Năm nay nhiệt độ hơi cao, Cố Cảnh Ngôn nóng như lửa đốt, “Ừm.”

“PK không? Đánh 1 trận nhé?”

“Anh buông em ra đã.”

Trong thư phòng đặt hai cái bàn, Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn ngồi song song.

Sau năm phút, màn hình Cố Cảnh Ngôn tối đen, ngẩng đầu nhìn Lâm Hành, “Có phải anh từng xem em làm chương trình không?”

“Không có.”

Cố Cảnh Ngôn là người sáng lập trò chơi này, vậy mà chơi thua Lâm Hành.

“Chơi lại, nãy em hơi sai sót.”

Trận này còn nhanh hơn, chỉ hơn hai phút. Lâm Hành dựa vào ghế đốt một điếu thuốc, tay dài đặt trên bàn phím, “Tiếp tục nữa không? Tiểu Cố tổng?”

Cố Cảnh Ngôn cũng đốt một điếu thuốc, vén tay áo lên, “Tiếp tục.”


Cái trò chơi này còn chưa beta, Cố Cảnh Ngôn đã muốn xóa rồi, Lâm Hành là BUG phải không!

Cố Cảnh Ngôn có thể chắc chắn thao tác của mình không có vấn đề gì, kỹ năng của nhân vật cũng không chọn sai. Vì đánh Lâm Hành, cậu thậm chí còn dùng cùng nhân vật với Lâm Hành, nhưng vẫn thua.

Cố Cảnh Ngôn ném bàn phím, uống một hớp nước quay đầu nhìn Lâm Hành.

“Đến đây, hôn anh một cái, anh nói em biết tại sao.”

Cố Cảnh Ngôn híp mắt, đối mắt một phút, đứng dậy đi tới cúi người hôn lên trán Lâm Hành, “Anh là BUG.”

Lâm Hành sờ sờ Cố Cảnh Ngôn rồi đặt cậu ở trên bàn hôn một lúc, hôn xong anh dùng ngón tay cái chà sát cằm Cố Cảnh Ngôn, “Tại sao em lại làm trò chơi?”

“Bởi vì anh thích ——” chơi.

Lâm Hành ý cười càng sâu, “Đừng có quên, ai là người dẫn em vào cái giới game này? Anh có thể thua em sao?”

Cố Cảnh Ngôn nghiến răng, Lâm Hành nghe thấy dưới lầu có âm thanh, hôn Cố Cảnh Ngôn một cái rồi chỉnh sửa quần áo giúp cậu, xoa đầu Cố Cảnh Ngôn, “Ba mẹ về rồi, xuống tìm chút gì ăn đi.”

Hai người xuống lầu, Lâm Hành đột nhiên không kịp chuẩn bị thấy được Vu Châu, anh dừng bước, ánh mắt từ từ âm trầm.

“Đây là mẹ Cảnh Ngôn sao?” Từ Viện nhìn thấy Lâm Hành xuống lầu, dò hỏi. “Ở dưới lầu gặp phải, bà ấy tìm Cảnh Ngôn.”

Lâm Hành nuốt nước bọt, nhìn chăm chú vào Vu Châu, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.

Cố Cảnh Ngôn đứng trên lầu vừa nhận ra liền xông thẳng xuống lầu đi về phía Vu Châu, kéo Vu Châu đi ra ngoài.

“Tao là mẹ mày, mày làm gì đấy hả?” Vu Châu lập tức cao giọng, cả giận nói, “Tết cũng không về nhà mà sang nhà trai ở? Mày là nam hay nữ hả? Mày là biến thái phải không? Sao tao lại sinh ra một đứa biến thái như mày.”

Bà tại sao lại muốn sinh Cố Cảnh Ngôn? Bởi vì Cố Cảnh Ngôn là con trai Cố Trường Minh, dùng con trai để ràng buộc đàn ông. Người đàn ông kia sẽ không ngừng đưa tiền đưa, đây là cây rụng tiền của bà.

Nhưng bây giờ cây rụng tiền lớn rồi, lại không đưa bà tiền, không hầu hạ bà cả đời, không làm công cụ của bà. Nô lệ phản nghịch, nô lệ mất khống chế, khiến bà khủng hoảng. Bà trở thành trò cười, gả vào hào môn không thành, con trai lại là một đứa biến thái thích đàn ông, nàng tất cả những hi vọng của bà đều tan vỡ.

Trước đây Cố Cảnh Ngôn không nghe lời, bà liền đánh Cố Cảnh Ngôn, đánh cho ngoan, Cố Cảnh Ngôn cái gì cũng nghe bà. Bây giờ bà cũng muốn đánh Cố Cảnh Ngôn, nhưng đánh không lại. Bà đòi tự sát lừa gạt Cố Cảnh Ngôn trở lại, Cố Cảnh Ngôn không thèm liếc mắt tới bà một cái, bà còn phải tự đi bệnh viện. Đến tết, những năm qua nhà họ Cố còn có thể cho bà tiền, bây giờ vợ cả nhà họ Cố biết đến sự tồn tại của bà, trực tiếp nắm quyền kinh tế của Cố Trường Minh. Bà chẳng lấy được một đồng nào, quay đầu vòi Cố Cảnh Ngôn. Cố Cảnh Ngôn vững tâm như sắt, một cắc cũng không cho, chỉ bảo bà lên tòa.

Đầu nguồn đều do cái thằng tên Lâm Hành, bà điều tra, sau khi Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn ở bên nhau thì đổi xe đổi nhà. Cố Cảnh Ngôn không đưa tiền cho bà, mà đưa hết cho thằng đàn ông hung tợn này.

“Người ta lừa gạt mày thì có gì tốt! Cả nhà nó đều là phường lừa gạt!”

Lâm Hướng Phong há miệng, bỏ quà tết xuống, “Thông gia —— ”

“Ai là thông gia với mấy người? Mấy người không ngại mất mặt sao?”

“Chúng tôi mất mặt cái gì?” Từ Viện lập tức giận dữ, bà dễ tính cũng chỉ là bởi vì người khác kính trọng bà, vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, Từ Viện cũng không phải người hiền lành. Con trai thích người đồng tính, ba mẹ không vui là chuyện bình thường, nhưng chưa từng thấy ai sỉ nhục con trai của mình như vậy, “Con trai tôi với đứa nhỏ này yêu nhau, ông trời tác hợp, nào đến phiên yêu quái như bà phản đối? Bà có tư cách gì? Không phải cứ sinh con thì được gọi là mẹ đâu.”

Cố Cảnh Ngôn đau đầu sắp nứt, “Xin lỗi cô.”

“Con xin lỗi cái gì? Bà ta có lỗi với con.” Từ Viện đứng về hướng cửa, nói, “Con với Hành Hành đi lên lầu, lát nữa cô gọi hai đứa xuống dùng cơm.”


Cố Cảnh Ngôn nuốt nước bọt, vẫn không dám nhúc nhích.

Lâm Hướng Phong nắm lấy vai Cố Cảnh Ngôn, nói, “Cô chú nói chuyện với mẹ con một chút.”

Cố Cảnh Ngôn bị Lâm Hành đẩy lên lầu, cậu đột nhiên nắm lấy tay Lâm Hành, “Xin lỗi.”

“Em chẳng có lỗi với ai cả.” Lâm Hành nói, “Em đã rất tốt rồi, anh đi xuống xem một chút, đừng đi ra ngoài.”

Lâm Hành đi tới cầu thang nghe thấy Từ Viện nói, “Bà có yêu cầu gì, nói nghe xem nào?”

Giống y như mẹ nam chính quăng chi phiếu trăm triệu trong truyện tổng tài bá đạo, Lâm Hành dừng bước.

“Hai thằng con trai bên nhau, mấy người cảm thấy bình thường sao?”

“Có cái gì không bình thường? Trên thế giới này tình cảm gì cũng có, không thể bởi vì loại tình cảm thiểu số này mà nói bọn họ không bình thường. Không chen chân vào tình cảm của người khác, không làm người thứ ba, không phá hỏng gia đình người khác, tự do yêu dương, bên nhau bình đẳng, rất bình thường.”

Vu Châu bị tức nói không nên lời, ba mẹ Lâm cũng không đứng cùng chiến tuyến với bà, còn bị tổn hại một trận. Bà chính là người thứ ba phá hoại gia đình người khác.

“Tim các người rộng lớn vậy.”

“Không lớn như bà, còn mắng con trai mình biến thái.”

Vu Châu sầm mặt, “Tôi không muốn phí lời với bà, bây giờ tôi chỉ muốn Cố Cảnh Ngôn về nhà với tôi.”

“Nhà của bà ở đâu? Bà cho nó nhà thật sao? Bà bảo nó về sao? Về cái nơi đó?”

Vu Châu sửng sốt, lập tức thẹn quá hóa giận, “Nhà các người biến thái như vậy, tôi sẽ đăng báo, để xem người mất mặt là ai?”

“Vậy đi đi, đi thong thả không tiễn.” Từ Viện uống một hớp nước, đứng dậy đi tới kéo cửa ra, ánh mắt hung hăng, “Khuyên bà một câu, hôm nay tôi xem bà là mẹ đẻ của Cảnh Ngôn nên mới ôn tồn nói chuyện với bà, nhưng đây cũng là lần cuối cùng. Hai đứa đều là con trai của tôi, bà dám tổn thương đứa nào, tôi đều không để yên.”

Từ Viện rất kích động trước gia cảnh của Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn là một đứa trẻ rất tốt, thông minh chăm chỉ. Chỉ là số không tốt, gặp phải ba mẹ như thế. Trước đây bà cứ nghĩ mãi không biết ba mẹ Cố Cảnh Ngôn rốt cuộc là thứ gì, hôm nay thấy được, quả nhiên chẳng ra cái thứ gì cả.

Cơm nước xong, Từ Viện và Cố Cảnh Ngôn nói chuyện riêng trong thư phòng.

“Con có muốn về không?” Từ Viện nói, “Nếu con muốn về, cô sẽ xin lỗi mẹ con.”

Cố Cảnh Ngôn lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Từ Viện, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Nếu như cô để bụng, con sẽ lập tức dọn ra ngoài.”

Vu Châu chẳng có tình cảm với bất kỳ ai, bà chỉ cần tiền. Cố Cảnh Ngôn trước khi chết đã đem toàn bộ tài sản đi quyên góp, Vu Châu sau khi biết tin này thì phát rồ, trước khi Cố Cảnh Ngôn chết còn dữ tợn chửi bới cậu.

Cố Cảnh Ngôn giơ tay che ở trên mặt, thở dài, “Con chỉ có —— ”

Một lúc sau cậu mới nói, có chút nghẹn ngào. “Con chỉ có Lâm Hành, anh ấy ở đây, con không có chỗ để đi.”

Không cần biết tâm hồn là bao nhiêu tuổi, tuổi thật của Cố Cảnh Ngôn cũng là mười tám, lời này nói trước mặt ba mẹ Lâm có chút vô liêm sỉ, nhưng Cố Cảnh Ngôn bây giờ cái gì cũng không sợ, cậu chẳng còn để ý đến cái gì nữa.

Từ Viện đứng dậy ôm Cố Cảnh Ngôn vào trong lòng, “Cô không có đuổi con đi, cũng không có để bụng, chỉ là con tủi thân. Xuất thân không thể lựa chọn, vậy thì hết cách rồi, sao có thể trách con được chứ? Cho dù tương lai con và Hành Hành ra làm sao, nơi này cũng là nhà của con, con là con của cô chú.”

Cố Cảnh Ngôn lần đầu tiên được phụ nữ ôm, cứng ngắc không biết làm sao.

Từ Viện xoa xoa tóc cậu, nói, “Sau này gặp lại chuyện như vậy, cứ nói với cô. Nói đạo lý, cô chưa từng thua ai.”

Từ Viện gì mà nói đạo lý chưa từng thua ai, bà là bao che khuyết điểm chưa từng thua ai.

Đầu năm sáng sớm mùng một, Cố Cảnh Ngôn mở mắt ra liền thấy tiền mừng tuổi nhét trong khe cửa, không biết Từ Viện nhét vào lúc nào. Cố Cảnh Ngôn lần đầu tiên nhận được tiền mừng tuổi, đi chân trần chạy tới nhặt tiền lì xì, rồi chui vào chăn dựa vào vai Lâm Hành vai mở bao ra nhìn thấy bên trong có một sổ tiết kiệm không mật mã dưới danh nghĩa tên cậu, hai mươi vạn.

“Cô có tiền sao?” Cố Cảnh Ngôn hơi kinh ngạc.


“Cái cửa hàng của mẹ kiếm lời nhiều hơn anh tưởng.” Lâm Hành cũng bất ngờ, Từ Viện nhanh như vậy đã có hai mươi vạn, vội vã mở bao lì xì của mình ra, hừ một tiếng, mặt thất vọng, “Anh là con nuôi phải không?”

Đều giống như những năm trước, một trăm tệ.

Lâm Hành xoay người lại lấy bao lì xì của Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn luôn luôn hào phóng lúc này đặc biệt hẹp hòi, cấp tốc nhét tiền lì xì của mình xuống dưới gối, nằm xuống đè lên, “Không thể cho anh được.”

Lâm Hành nghiến răng vươn mình đè lên người Cố Cảnh Ngôn, “Em hẹp hòi với anh như vậy hả?”

“Đây là cô cho em mà, không thể cho anh.” Cố Cảnh Ngôn né tránh nụ hôn của Lâm Hành.

“Vậy đổi cách gọi đi, gọi mẹ đi?” Lâm Hành nói, “Anh xem như em là con ruột.”

Cố Cảnh Ngôn lo lắng, kéo Lâm Hành tới nhận cái hôn, mới nói, “Hay là chúng ta dọn ra ngoài ở đi?” Cậu không muốn rước thêm phiền phức cho Từ Viện, Từ Viện là một người mẹ rất tốt.

“Được.”

“Không hỏi tại sao à?”

“Dù có ở đây, cũng không được bao lâu, chúng ta lên đại học sẽ dọn ra ngoài rồi. Qua một thời gian ngắn bảo Chu Phi xem giúp, mua một căn phòng ở thành phố B mua phòng xép, trang trí sớm.”

“Vu Châu rất phiền phức.” Cố Cảnh Ngôn thở dài, “Em không biết nên nói với anh làm sao.”

“Anh hiểu mà.” Lâm Hành xoa xoa tóc Cố Cảnh Ngôn, “Anh hiểu sự bất đắc dĩ của em.”

Đó là dòng máu vĩnh viễn chảy trong cơ thể, là ký sinh trùng không cắt đuôi được. Cả đời, đều phải đối mặt với dòng máu ấy, rất bất đắc dĩ, lại chẳng có cách nào.

Sau đó Lâm Hành có gặp riêng Vu Châu một lần, cho bà hai lựa chọn, một là vào bệnh viện tâm thần, mãi mãi được hầu hạ, nhưng mất đi tự do. Hai là, mỗi tháng cho bà mười ngàn, bà muốn làm gì cũng được, chỉ cần không xuất hiện trước mặt Cố Cảnh Ngôn.

Đương nhiên, cái điều kiện này không phải Lâm Hành ôn tồn đề cập với bà. Lâm Hành thấy bà trong bệnh viện tâm thần, Vu Châu bị hành đến nỗi tóc tai bù xù, nhìn thấy Lâm Hành liền chửi ầm lên.

“Cố Cảnh Ngôn mà biết nó sẽ không tha thứ cho mày, tao là mẹ nó.”

“Chúng tôi chung chăn chung gối mà chẳng lẽ em ấy không biết tôi đang làm gì sao?” Lâm Hành mặc một cái áo khoác rộng, thong dong tao nhã, nhìn anh cũng trưởng thành hơn, vóc người cao to làm cho anh rất có lực uy hiếp, “Tiếp tục ở thế nào? Hay là kí thỏa thuận? Bà lựa chọn đi.”

Bệnh viện tâm thần quá kinh khủng, ở đây, người không có bệnh cũng sẽ bị hành cho ra bệnh. Không ngày không đêm, bệnh nhân phòng bên nóng nảy đập đồ hàng ngày, loảng xoảng loảng xoảng, vô cùng khủng bố.

“Lâm Hành, mày đợi một chút.” Vu Châu nghiến răng nghiến lợi, “Thỏa thuận, tao ký thỏa thuận.”

“Tôi mới nhớ ra, hôm nay tôi còn có việc.” Lâm Hành đứng lên, thu hồi giấy tờ, “Thôi, hôm khác tôi lại tới ký.”

Vu Châu:…

Đệt!

Lâm Hành nói đi là đi, thật không quay đầu lại, Vu Châu kêu trời trách đất gào thét chửi bới đều không hữu dụng, nơi này còn khủng bố hơn trong tù.

Lần thứ hai Lâm Hành đến đã là một tháng sau, Vu Châu không còn tinh thần, cũng không còn sức chửi rủa.

Nhìn thấy Lâm Hành liền nhào lên, “Tao ký thỏa thuận! Tao ký!”

Lâm Hành đưa thỏa thuận tới, “Ký đi.”

Vu Châu ký xong, Lâm Hành đột nhiên hung dữ, nắm lấy cổ bà ấn lên tường, lúc Lâm Hành không cười thì cực kỳ hung hãn, “Đừng bao giờ lấy Cố Cảnh Ngôn để làm tiền nữa, nếu bị tôi phát hiện, tôi sẽ giết chết bà. Tôi không phải Cố Cảnh Ngôn mà nhân từ với bà đâu.”

Vu Châu thật sự bị Lâm Hành dọa rồi, cả người bà đều run lên. Tiếp xúc mấy lần, Lâm Hành đều không lên tiếng. Không nghĩ đến lại đột nhiên chỉnh bà như vậy, tàn nhẫn không kịp chuẩn bị.

“Mẹ vợ.” Lâm Hành buông Vu Châu ra, ung dung thong thả chỉnh ống tay áo, chậm rãi nói, “Tự lo cho mình đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui