Trở Về Tuổi Mười Bảy

Lâm Hành cùng Cố Cảnh Ngôn về đến nhà, trong phòng khách đèn đóm sáng choang, Lâm Hướng Phong vừa nhìn thấy Lâm Hành lập tức bỏ đồ lau nhà xuống, bước nhanh tới định cầm giúp hành lý. Thử hai lần không nhấc nổi, Lâm Hành xách vali lên lầu hai, rồi mới xuống nói, “Sao ba còn chưa ngủ?”

“Chờ các con.”

Từ một nơi tối tăm ẩm ướt hỗn loạn, đột nhiên chuyển tới nhà lầu. Lâm Hướng Phong rất hưng phấn, ông nói, “Chừa cơm cho các con đấy, mau tới ăn đi.”

Nội thất chủ yếu là trắng đen nhìn cả căn nhà rất sạch sẽ.

“Cảm ơn chú.” Cố Cảnh Ngôn nói.

Lâm Hành rửa tay xong ra ngoài, Lâm Hướng Phong đã bưng cơm canh ra bàn.

“Mẹ con đâu?”

“Ngủ rồi, bây giờ bà ấy không thể thức khuya được.”

“Ba cũng đi ngủ sớm một chút đi.”

“Ba chờ các con về mà.” Lâm Hướng Phong muốn nói cái gì, nhìn Lâm Hành một lúc mới nói, “Buổi tối con ngủ ở phòng nhỏ nhé, ba dọn giường cho con rồi.”

Lâm Hành đau đầu, người nhà bọn họ thực sự là che mắt làm bộ xem không hiểu sao.

“Biết rồi.”

Lâm Hướng Phong trở về phòng, Lâm Hành múc một chén canh cá cho Cố Cảnh Ngôn.

“Buổi tối anh ngủ ở đó hả?” Cố Cảnh Ngôn nhìn Lâm Hành, “Nếu không để em ngủ giường nhỏ cho?”

“Ba nói như vậy.” Lâm Hành nói, “Mà em nghe thật à?”

Tai Cố Cảnh Ngôn nóng lên, vùi đầu ăn cơm, Lâm Hành gắp rau cho cậu, nói, “Đã tính thế nào thì ở thế đó, lời bọn họ nói, không muốn nghe cũng không cần nghe.”

“Ừm.”

Mới vừa khai giảng không có bài tập, cơm nước xong Lâm Hành rửa chén, bảo Cố Cảnh Ngôn lên lầu tắm. Anh ở dưới lầu hút một điếu thuốc mới lên, sau khi vào cửa Cố Cảnh Ngôn mới từ phòng tắm đi ra, mặc một cái áo ngủ caro, lộ ra xương quai xanh trắng nõn đẹp đẽ. Mái tóc đen còn rỏ nước, Lâm Hành trở tay đóng cửa lại khóa trái.

“Lau tóc đi.” Lâm Hành đưa khăn mặt cho Cố Cảnh Ngôn, đi tới kéo rèm cửa sổ.

Cố Cảnh Ngôn ngồi vào ghế sô pha lau tóc, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu.

“Anh đi tắm.”


“Ừm.”

Cổ họng Cố Cảnh Ngôn hơi khô, sau khi bọn họ xác định quan hệ, rất ít khi tách ra. Mấy ngày trước Lâm Hành gọi điện thoại ấy ấy với cậu, làm cậu hơi nhớ cảm giác được ấy ấy.

Lâm Hành tắm rất nhanh, thô đến nỗi không thể thô hơn nữa. Không mặc quần lót, trực tiếp quấn khăn tắm ra cửa liền thấy Cố Cảnh Ngôn ngồi trên ghế salon. Áo ngủ xẻ tà rất cao, đôi chân dài của Cố Cảnh Ngôn lộ hết ra ngoài.

Lâm Hành đi tới ôm ngang Cố Cảnh Ngôn lên, Cố Cảnh Ngôn đang lướt xem điện thoại di động, sợ hết hồn ngẩng đầu.

“Đang xem cái gì?”

Cố Cảnh Ngôn ném điện thoại lên ghế, “Không có gì.”

Lâm Hành đè Cố Cảnh Ngôn lên giường, hôn một cái, “Nhớ không?”

Tay hạ xuống, mặt Cố Cảnh Ngôn hơi nóng, ừ khẽ một tiếng.

“Nhớ cỡ nào?”

Cố Cảnh Ngôn vươn mình ngồi trên người Lâm Hành, tay đè lồng ngực Lâm Hành, áo ngủ của cậu trễ xuống lộ ra bờ vai, Lâm Hành nóng đến nỗi mất đi lý trí. “Em ngồi vậy có đè hư anh không?”

“Thêm mấy Cố Cảnh Ngôn nữa cũng không hư.” Lâm Hành cười ra tiếng, bạn trai của anh đáng yêu quá đi. “Đến đây đi, cục cưng.”

Cố Cảnh Ngôn ngồi trên bụng Lâm Hành, cúi người, hôn lên cái cằm ương ngạnh của Lâm Hành, “Anh đừng có cười em.”

“Anh không cười.” Lâm Hành híp mắt.

Cố Cảnh Ngôn hôn một cái nữa, cắn lên cổ Lâm Hành, cậu căng thẳng đến nỗi cằm cũng phát run, “Anh đừng nhúc nhích, để em chủ động một lần có được không?”

“Được.”

Cố Cảnh Ngôn ngồi ở trên người anh mở rộng, ngón tay thon dài ra vào nhịp nhàng.

Lâm Hành nói, “Em có muốn chuyển không?”

“Không.”

Cố Cảnh Ngôn cắn mở khăn tắm trên eo Lâm Hành, Lâm Hành định đứng dậy, cậu lập tức đè lại eo Lâm Hành, “Anh đã hứa là không nhúc nhích mà.”

“OK!” Lâm Hành nghiến răng nghiến lợi.

Lúc Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống Lâm Hành trở mình đặt cậu ở dưới thân, đâm vào nơi sâu nhất, bọn họ đồng thời phát ra tiếng vang. Lâm Hành ác ý, đùa cậu “Xem ở đâu đấy? Hửm? Cục cưng, lắm trò vậy?”


Cố Cảnh Ngôn bị làm rất sảng khoái, nhắm mắt thở dốc.

“Em cố ý bảo anh không mang bao là em muốn sinh con cho anh phải không?”

Cố Cảnh Ngôn bị làm tê cả da đầu, giơ tay che mặt, “Không có.”

“Không có gì?”

Cố Cảnh Ngôn bị anh làm đến không chịu nổi, hô hấp dồn dập, “Em cũng không mang.”

Lâm Hành cười ra tiếng.

Ở nhà, Lâm Hành không dám làm quá phận, thấy tàm tạm rồi thì thu binh. Không mang bao rất phiền phức, phải rửa. Lâm Hành nằm xuống, Cố Cảnh Ngôn mổ mổ lên mặt Lâm Hành, đứng dậy, “Em đi tắm.”

“Anh giúp em nhé?”

“Không cần.”

Cố Cảnh Ngôn chạy như bay vào phòng vệ sinh.

Lâm Hành gối lên cánh tay nằm một lúc, anh đã biết không có chuyện trọng sinh vô duyên vô cớ. Chỉ là không biết mục đích của cái tên Triệu Mộ kia là gì, có làm hại tới Cố Cảnh Ngôn hay không.

Cố Cảnh Ngôn rất nhanh liền trở về, thân thể lạnh lẽo, vùi ở trong lồng ngực Lâm Hành.

Lâm Hành sờ sờ lưng của cậu, “Lạnh hả?”

“Cũng ổn.”

Lâm Hành hôn một cái lên trán Cố Cảnh Ngôn, “Ngủ đi.”

Lúc Lâm Hành sắp ngủ, Cố Cảnh Ngôn mở miệng, “Anh nói Triệu Mộ có phải là người trọng sinh không?”

Lâm Hành mở mắt ra, trong bóng tối, anh không thấy rõ mặt Cố Cảnh Ngôn, chỉ có thể nghe được tiếng thở của cậu. “Cậu ta muốn cái gì?”

Cố Cảnh Ngôn ôm chặt Lâm Hành, “Không cần biết cậu ta muốn cái gì, không cần biết tương lai ra làm sao. Anh đi đến đâu, chúng ta cũng sẽ không tách ra.”

“Ừm, anh biết rồi.”


Lớp 12 việc học bận rộn, Lâm Hành vẫn luôn không có cơ hội đi thăm dò Triệu Mộ. Triệu Mộ tại sao lại phải làm Cố Cảnh Ngôn dao động, Lâm Hành không nghĩ ra, nhưng Cố Cảnh Ngôn quả thật có quay về.

Đến ngày mười lăm tháng tám, trường học rốt cuộc cũng từ bi hỉ xả cho lớp 12 một ngày nghỉ. Gần đây trường học không cho phép học sinh lái xe vào trường nữa, Lâm Hành để xe ở bên ngoài, anh cầm cặp Cố Cảnh Ngôn đi, tiện tay đưa chai nước giữ ấm cho Cố Cảnh Ngôn. Liền thấy một bóng người quen thuộc, dao động Lâm Hành nhất thời chìm xuống, nhanh chân đi tới.

So với tốc độ của anh thì có một thằng nhóc đen gầy còn nhanh hơn, Lâm Hành mới vừa đi tới trước mặt Chu Khải Sinh. Triệu Mộ đã tung cú đấm đánh ngã Chu Khải Sinh, Lâm Hành kinh sợ, giơ tay ngăn cản Cố Cảnh Ngôn đang đuổi theo, đẩy Cố Cảnh Ngôn ra khu vực an toàn.

Ở cổng trường, Triệu Mộ đánh từng cú đấm lên mặt Chu Khải Sinh như một chú báo.

Lưu Vũ đứng bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, vẫn là Cố Cảnh Ngôn lấy lại tinh thần trước, cậu đẩy đẩy Lâm Hành, tượng trưng nói, “Đi ngăn lại chút đi.”

Chu Khải Sinh rốt cuộc cũng trốn được khỏi tay Triệu Mộ, vừa định đánh trả liền bị Lâm Hành đè lại, Lâm Hành nói, “Ai ôi, đừng đánh nữa, dừng tay.”

Chu Khải Sinh:…

Đệt mợ!

Sức mạnh của Lâm Hành bao nhiêu chứ? Chu Khải Sinh là người tập thể hình, vậy mà còn không thoát khỏi tay Lâm Hành, Triệu Mộ đánh hắn hai cú, còn đá vào đầu gối Chu Khải Sinh một cú. Chu Khải Sinh bị đạp quỳ xuống, Lâm Hành giả mù sa mưa nói, “Anh không sao chứ?”

Chu Khải Sinh đau thở không nổi, Lưu Vũ định lên trước, Cố Cảnh Ngôn kéo hắn nói, “Thầy ơi, thầy không sao chứ?”

Nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn, Lưu Vũ cũng phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng mà Triệu Mộ đang làm gì? Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn biết được chút nội tình, Triệu Mộ đột nhiên kích động vì chuyện gì?

“Tao muốn báo cảnh sát!” Chu Khải Sinh nằm trên đất, “Bắt cái thằng quỷ này đi, tao muốn kiện chết chúng mày!”

“Lên tòa sao? Vậy tốt lắm.” Cố Cảnh Ngôn lấy cặp từ trong tay Lâm Hành, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Chu Khải Sinh, “Đúng lúc luật sư của tôi đang rảnh rỗi, cho anh mượn dùng, đây là danh thiếp của anh ta. Lúc lên tòa án tôi sẽ mời cánh truyền thông ghi chép quay chụp toàn bộ quá trình, anh nhất định sẽ thắng.”

Chu Khải Sinh đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Hai người kia cũng không phải thiếu niên, một là phó tổng Thiên Sính, một là người sáng lập JH. Ông lớn của Thiên Sính lại là đại công tử nhà họ Chu, Cố tổng của JH là người tới từ tương lai, tương lai cậu ta là một ông chủ lòng dạ thâm sâu. Trong tay nắm giữ tài sản mười tỉ, giết người không thấy máu.

Bây giờ Chu Khải Sinh hoài nghi Lâm Hành cũng không phải cái người thời đại này.

“Trước khi tôi nổi giận thì cút xa một chút.” Cố Cảnh Ngôn vẫn là ngữ khí đó, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Chu Khải Sinh như nhìn một thứ bẩn thỉu, “Nếu không tôi bảo đảm anh sẽ hối hận.”

Cố Cảnh Ngôn nhét danh thiếp vào cổ áo Chu Khải Sinh, ngồi dậy chỉnh sửa quần áo, Lâm Hành cố nín cười. Lúc Cố Cảnh Ngôn tinh tướng, đúng là gợi cảm thật.

“Thầy Lưu.” Lâm Hành thấy Lưu Vũ còn có vẻ lưu luyến, giơ tay xách Lưu Vũ đi, ngay lập tức tay anh bị đẩy ra. Lâm Hành ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Mộ như một con sói kéo Lưu Vũ sang bên mình, gật đầu với Lâm Hành một cái, nhưng không lên tiếng.

Thú vị đấy.

Lâm Hành ngước mắt, “Mấy người nhất định phải tẩn nhau ngay cổng trường sao? Không đủ mất mặt à?”

Lưu Vũ quay người nhanh chân liền đi, con chó con Triệu Mộ như dính bùn, cũng bước nhanh đuổi theo Lưu Vũ. Lâm Hành nhướng mày, Cố Cảnh Ngôn lấy ra chìa khóa xe. Xe lái tới nơi, Lâm Hành kéo mở cửa xe đi lên, còn chưa khởi động Lưu Vũ đã mở cửa xe bước vào, nói, “Mời các em ăn cơm, đi thôi, tiệm Đức Trang trên đường Trường Bình.”

Triệu Mộ đứng ở trước xe, dường như không biết mở cửa xe ở bên nào.


Lưu Vũ hít sâu, đẩy cửa xe ra, “Vào đây.”

Triệu Mộ ngồi vào đằng sau, bắt tay đặt ở trên đầu gối, Lưu Vũ liếc mắt nhìn y, “Thói xấu gì đấy hả? Thầy có nói em đi đánh nhau với người ta không?”

Quan hệ của hai người kia còn rất mật thiết, dường như có lén lút lui tới.

Triệu Mộ không nói lời nào, Lưu Vũ rất nhức đầu, bấm bấm mi tâm mở kính xe xuống đốt một điếu thuốc. “Có để ý hút thuốc không?”

Lâm Hành nhún vai, anh và Cố Cảnh Ngôn đều hút thuốc, cũng không để ý.

Trên đường không ai nói chuyện, đến quán, đồ ăn gọi được một nửa, Lưu Vũ bỗng nhiên đứng dậy. “Thầy vào phòng vệ sinh.”

Triệu Mộ cũng đứng lên, Lưu Vũ nói, “Em ngồi xuống, không được đi cùng thầy.”

Lưu Vũ đi ra ngoài một lúc, Cố Cảnh Ngôn quay đầu nhìn về phía Lâm Hành, ra hiệu bảo anh ra ngoài xem xem.

Lâm Hành ở trong hành lang nhìn thấy Lưu Vũ đang hút thuốc lá, đi tới, “Thầy Lưu.”

Lưu Vũ lấy ví tiền lấy ra hai ngàn, “Tiền của em.”

Lâm Hành cũng không khách khí, nhận tiền, “Thầy thân với Triệu Mộ à?”

“Cậu ta là một học sinh thầy giúp đỡ, ở vùng núi.” Lưu Vũ hút mạnh một hơi thuốc, “Thằng nhóc kia chẳng hiểu cái gì, Chu Khải Sinh kéo thầy mấy cái, cậu ta đã xông lên đánh nhau.”

“Xem như đang nuôi con trai đi.” Lâm Hành cười nói, “Người như chúng ta cũng không có con, nuôi đi, người ta còn che chở cho thầy.”

Lưu Vũ liếc Lâm Hành một cái, “Em nói như ông cụ non, em mới mười tám tuổi thôi mà.”

“Còn thầy sống lâu như vậy, đã sống rõ ràng chưa?” Lâm Hành không chút khách khí.

Lưu Vũ nhất thời phẫn nộ, “Em thì biết cái gì.”

“Thẹn quá hóa giận.”

Lưu Vũ há miệng, đối diện với ánh mắt lợi hại của Lâm Hành thì càng không tìm được phản bác. Hắn không sống rõ ràng, ba hắn mắng hắn mấy chục năm như một con chó.

“Nhưng mà chuyện tình cảm như vậy, không có mấy người có thể sống rõ ràng.” Lâm Hành cũng đốt một điếu thuốc, nói, “Thầy suy nghĩ nhiều hơn đi, đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.”

Lưu Vũ cũng mê man, ở bên Chu Khải Sinh mười mấy năm, cuộc đời có mấy cái mười mấy năm?

“Cần giúp đỡ thì nói một tiếng, em và Cảnh Ngôn tuy rằng không làm được chuyện gì lớn, nhưng có thể giúp đỡ một ít chuyện kinh tế.” Lâm Hành vỗ vai Lưu Vũ, nói, “Cũng là chỗ thân quen, em không hy vọng nhìn thấy thầy tiêu hao cuộc sống của mình vì hắn ta, hắn không đáng.”

Lâm Hành thật ra có thể hiểu được tình cảm của Lưu Vũ, mười mấy năm, không có mấy ai có thể buông xuống được. Nếu như Cố Cảnh Ngôn là tra nam, Lâm Hành phỏng chừng cũng giống như Lưu Vũ.

Tác giả có lời muốn nói:

Rất nhiều người chất vấn tại sao tôi lại muốn viết tuyến Lưu Vũ, tôi cảm thấy cần thiết phải giải thích một chút bọn họ vì sao lại trọng sinh. Tại sao Lâm Hành lại trở về? Tại sao Cố Cảnh Ngôn lại trở về? Trở về có thể thay đổi tất cả không? Có người có thể thay đổi bởi vì tương lai là như vậy, chỉ là kết quả sớm hơn thôi. Có người không sửa đổi được, trở về cũng vẫn là kết cục này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui