Bởi vì lời nói của Trương Ngọc Linh, cả lớp im lặng trong giây lát, chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài.
“Một số người, chính là không được ăn nho nhưng lại nói nho chua.” Lâm Khả không quen nhìn thấy cô ta như vậy, cố ý nói lớn, “Tiếng Anh của mình không tốt liền cho rằng người khác cũng thế, mỗi ngày đều liếm chân Mễ Tuyết Nhi, cậu thích Mễ Tuyết Nhi như vậy, cậu có thể đến lớp 1 của cô ta làm người hầu, nói với cô ta rằng cậu muốn kết bạn với cô ta.”
“Tuy nhiên, cậu cũng nói cô ta là bạch phú mỹ, tớ nhớ rằng nhà cậu bán mì chua cay. Sợ rằng cô ta sẽ chướng mắt cậu đấy.”
Trương Ngọc Linh vỗ bàn trừng mắt: “Cậu!”
“Cậu cái gì mà cậu.” Lâm Khả nhăn mặt, “Tôi nói sai sao? Vì cậu không tin rằng Thiên Thiên sẽ giành được vị trí thứ nhất, đến lúc đấy, Thiên Thiên giành được vị trí thứ nhất, thì đừng có đòi dính tí ánh sáng đấy. “
Trương Ngọc Linh thấy có nhiều người trong lớp đang nhìn mình với ánh mắt không tốt, liền nghiến răng quay đầu chạy ra khỏi lớp.
Bây giờ mọi người đều đặt kỳ vọng vào Tiền Thiên Thiên và nghĩ rằng cô ấy có thể giành được vị trí thứ nhất. Đến lúc đó Tiền Thiên Thiên không có được vị trí thứ nhất, cô cũng không tin những người này vẫn bênh vực cô ấy như thế này.
Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.
“Ngọc Linh cậu làm sao vậy?” Một cô gái đi tới, quan tâm hỏi: “Có chỗ nào khó chịu à? Có đến phòng y tế không?
Trương Ngọc Linh ngẩng đầu lên, đó là một cô gái đến từ Lớp 1, nhóm nhỏ của Mễ Tuyết Nhi.
“Không có gì.” Cô miễn cưỡng cười cười.
“Trưa hôm nay Tuyết Nhi mời ăn cơm, cậu cũng đến đấy đi.” Nữ sinh đó nói, “Món mì chua cay đóng túi lần trước cậu đưa rất ngon.”
“Thật sao?” Trương Ngọc Linh có chút kinh ngạc.
“Đương nhiên là thật.” Nữ sinh nắm lấy tay cô cười, “Buổi trưa tan học, chúng ta cùng nhau đi đến nhà ăn.”
****
Tiết cuối cùng là tiết lịch sử, giáo viên dạy lịch sử là một giáo sư tốt bụng, nói chuyện rất dễ nghe, thấy còn năm phút nữa là tan học, Khúc Thiên Nguyên đột nhiên đứng dậy: “Thầy Vương, sắp tan học rồi, tan học luôn được không thầy? “
Thầy Vương thổi râu trừng mắt: “Nói bậy, còn năm phút nữa.”
“Ai nha, không có gì khác biệt lắm.”
“Đúng vậy đúng vậy, không sai biệt lắm, tan học thôi.”
Một nhóm học sinh la ó, thầy Vương bỏ sách xuống sờ râu: “Chờ thêm hai phút nữa. Lần trước tôi cho các em tan học sớm, bị hiệu trưởng nhìn thấy…”
“Hiệu trưởng là con của thầy, ông ấy không dám dạy thầy đâu.” Khúc Thiên Nguyên vội vàng nói.
Thầy Vương bị đám học sinh này lôi kéo, không có biên pháp, trong toàn trường chỉ có lớp ba dám ngang ngược với mình, quấn lấy bắt phải nghỉ học sớm để giành giật đồ ăn.
“Được, nhưng chú ý phải lặng lẽ.”
Lời vừa dứt, một đám học sinh lao ra khỏi lớp như ma vào làng, thầy Vương nhìn thấy thì lắc đầu đi thẳng.
Lâm Khả kéo Tiền Thiên Thiên đi và rất hào hứng: “Hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể gắp được món sườn heo chua ngọt và thịt bò hầm khoai tây rồi.”
“Đúng rồi, Thiên Thiên, bản thảo cuộc thi tiếng Anh của cậu, cậu hãy cất nó đi.” Lâm Khả hơi lo lắng. “Tớ nghĩ Trương Ngọc Linh không có lòng tốt. Khi chúng ta chạy ra ngoài, cậu ta không đi ra khỏi lớp. Tớ lo lắng cậu ta sẽ đến bàn của cậu. “
Tiền Thiên Thiên mỉm cười: “Sẽ không.”
Lâm Khả hơi khó hiểu khi thấy cô vẫn tự tin như vậy.
Nếu bản thảo được đặt trong ngăn kéo hoặc kẹp trong sách, nếu muốn thì có thể tìm thấy nó.
“Cậu mang theo à?” Biểu tình đã nhìn thấy.
Tiền Thiên Thiên: “…”
“Ở chỗ của Tần Việt.” Cô nghiêng người nói nhỏ.
Lâm Khả, không kịp phòng ngừa bị nhét cẩu lương: “…”
Khi tới căng tin, hầu hết học sinh trong lớp đều ở cửa sổ số 5. Lâm Khả chọc Tiền Thiên Thiên: “Tần Việt cũng ở đây.”
Sau khi ăn xong, Tiền Thiên Thiên bưng đồ ăn, tự nhiên đi về phía bàn của Tần Việt.
Lâm Khả: “…”
Xuy xét cho tớ một chút đi.
Lâm Khả đánhmắt nhìn Khúc Thiên Nguyên, sau đó mạnh dạn đi tới, cô ngồi xuống đối diện với Khúc Thiên Nguyên, Lâm Hi Lang ngồi đối diện với Tần Việt, khi Tiền Thiên Thiên đi tới, cậu ấy chủ động thay đổi vị trí.
“Cảm ơn vì đã cùng bàn.”
“Không có gì.”
Tần Việt không ngẩng đầu, coi như không biết.
Tiền Thiên Thiên không nói chuyện, im lặng ăn cơm, Lâm Khả tìm lời để nói, hỏi Khúc Thiên Nguyên, “Bùa bình an mà cậu đã cầu hôm qua có hiệu nghiệm không?”
Khúc Thiên Nguyên: “Cũng tàm tạm.”
Bố mẹ cậu không bị ngã nữa.
Khúc Thiên Nguyên nháy mắt với Lâm Khả, nhưng Lâm Khả không để ý, Khúc Thiên Nguyên đành phải tự mình đến: “Lâm Khả, sao cậu còn ít xương sườn thế? Thật đáng thương. Nào, để anh đây đưa cho cậu.” “
Vừa nói vừa gắp một miếng sườn từ đĩa của mình sang đĩa của Lâm Khả.
Mặc dù Lâm Khả không thể giải thích được, nhưng cô ấy rất vui với động thái của Khúc Thiên Nguyên, vui vẻ chấp nhận.
“Thiên Thiên, sao cậu lại có ít xương sườn như vậy. Cậu phải ăn nhiểu thịt vào để bổ não. Ngày mai chúng ta phải tranh giành ngôi vị thứ nhất đấy.” Cậu vừa nói cũng muốn gắp một miếng sườn sang.
Tần Việt giơ tay đụng phải khuỷu tay cậu, xương sườn rơi xuống đất.
“Việt ca, sao anh lại đánh em.”
Tần Việt liếc xéo cậu một cái: “Dùng đũa của mình gắp đồ cho người khác, không thấy ghê tởm à.”
“Ồ, không sao đâu.” Nhanh chư chớp cầm lấy đôi đũa của Tần Việt nhanh, gắp một miếng sườn vào đĩa của Tiền Thiên Thiên, và một miếng khác từ đĩa của Tiền Thiên Thiên sang đĩa của Tần Việt, sau đó nhanh chóng cầm khay chạy, cùng lúc đó hét vào mặt Lâm Khả, “Cậu còn chờ gì nữa? Mau đến đây.”
Lâm Khả sững sờ đi qua.
Hai bên: “…”
Tần Việt ảm đạm liếc nhìn Khúc Thiên Nguyên, không nói gì tiếp tục ăn cơm, Tiền Thiên Thiên cũng làm như vậy.
Khúc Thiên Nguyên, người muốn xem kịch, mặt đầy thất vọng: Cứ như vậy thôi à?
“Cậu làm gì vậy.” Lâm Khả cứng họng.
Khúc Thiên Nguyên: “Lão tử làm trợ công.”
Lâm Khả: “…”
Tôi còn nghĩ rằng cậu đang tìm kiếm một cơ hội.
Trở lại phòng học, Tiền Thiên Thiên ngồi vào chỗ, phát hiện đồ vật của mình đều bị động vào, lúc trước cố ý để sách vở lộn xộn, nhưng hiện tại sách đã được sắp xếp gọn gàng.
Trong cuốn sách lịch sử nằm trên bàn, thiếu cái kẹp sách.
Tiền Thiên Thiên nhìn về hướng Trương Ngọc Linh, không hẳn là cô ấy, nhưng cô ấy là người khả nghi nhất.
Bản thảo ở chỗ của Tần Việt, cô vẫn chưa lấy ở chỗ Tần Việt, Tần Việt cũng chưa đưa, nhưng bản thảo đặt ở chỗ anh thì tuyệt đối an toàn, không ai dám lục lọi đồ của Tần Việt.
“Mẹ nó thằng quái nào đụng đến đồ của tao.” Đúng lúc này, phía sau có tiếng loảng xoảng khiến cô sợ hãi, Tần Việt đá vào ghế, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Tôi đếm ba tiếng.” Anh nhìn xung quanh, sự thù địch trong mắt dâng lên từng li từng tí, “Không ai trả lời, hôm nay đừng có mà đi ra khỏi đây.”
“Làm sao vậy?” Khúc Thiên Nguyên cũng sửng sốt, đã lâu không thấy Tần Việt biểu hiện đáng sợ như vậy, bàn học hình như chưa bị động.
Tiền Thiên Thiên cau mày hét lên: “Tần Việt.”
Tần Việt cúi đầu liếc nhìn cô, vẻ thù địch đã tiêu tan rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng đến đáng sợ: “Bản thảo của cậu bị hủy rồi.”
Anh đang cầm trên tay bản thảo tiếng Anh, nội dung bên trong đều được tô bằng mực đỏ, không thể nhìn rõ nội dung gốc.
Bây giờ mọi người đều biết rằng bản thảo của Tiền Thiên Thiên ở chỗ của Tần Việt, mọi người nhìn nhau rồi chuyển mắt sang Trương Ngọc Linh.
“Không phải tôi.” Khuôn mặt của Trương Ngọc Linh tái đi, “Tôi thậm chí còn không biết rằng bản thảo của Tiền Thiên Thiên ở chỗ cậu.”
“Không phải cậu?” Tần Việt từng bước đi về phía Trương Ngọc Linh, mọi người tự động đứng sang một bên nhường chỗ, Trương Ngọc Linh run sợ.
“Tần Việt.” Lớp trưởng đứng lên, căng da đầu nói: “Không có chứng cứ, không thể đổ oan cho người khác, đừng nói là đánh người.”
Tiền Thiên Thiên đi tới kéo Tần Việt, anh đang tức giận, không nhìn ra là ai, trực tiếp hát ra, kinh hô một tiếng, Tiền Thiên Thiên nắm lấy bàn, ổn định thân mình, sắc mặt của Tần Việt thay đổi.
“Không sao đâu.” Tiền Thiên Thiên cười đối với Tần Việt, “Em đã nhớ kỹ hết rồi.”
Lâm Khả cắn môi: “Thiên Thiên, nhỡ kỹ cũng vô dụng. Vì ai đó có thể gạch bỏ bản thảo của cậu thì có thể đánh cắp nội dung, có thể sẽ đưa cho ai đó. Bây giờ bằng chứng duy nhất đã bị hủy hoại. Ngày mai có người diễn thuyết bản thảo của cậu, ai có thể chứng minh rằng cậu đã viết bản thảo đó? “
Chỉ có mình và Tần Việt biết nội dung bản thảo của Tiền Thiên Thiên, lời khai của hai người bọn họ sao có thể tính được.
“Tôi sẽ viết một bản khác. Vẫn còn một ngày nữa, không vội.” Nụ cười tự tin của Tiền Thiên Thiên truyền đến mọi người, bầu không khí dần trở nên hài hòa.
Mặc dù không chắc chắn rằng Trương Ngọc Linh đã làm điều đó, nhưng cả lớp đã cho rằng cô ấy đã làm điều đó, không thể chịu đựng được ánh mắt của mọi người, vì vậy Trương Ngọc Linh lại chạy ra ngoài.
“Khẳng định là cậu ấy.”
“Còn ai khác ngoài cậu ấy? Đoán xem, cậu ấy sẽ đưa bản thảo cho ai?”
“Không phải cậu ấy muốn kết bạn với Mễ Tuyết Nhi sao…”
“Không thể nào, Mễ Tuyết Nhi ưu tú như vậy, cô ấy có lẽ sẽ không làm chuyện như thế đâu.”
“Thật là không biết xấu hổ, trước đây tớ còn tưởng rằng cậu ta rất tốt.”
“Cậu ta ấy là đại diện môn Ngữ văn. Tớ đang nghĩ, có nên nói với cô Chu một chút để đổi sang đại diện khác không.”
…
Tiền Thiên Thiên kéo Tần Việt về chỗ ngồi, chống cằm lên bàn Tần Việt: “Được rồi, đừng tức giận, em cũng không tức giận.”
Tần Việt mặt vô biểu tình quay bút, nhìn nụ cười dễ thương của cô, đột nhiên nói: “Tôi còn có một cái ở nhà.”
Không nói gì về đoạn ghi âm.
Tiền Thiên Thiên: “?”
“Ngày mai ai dám dùng bản thảo của cậu thi đấu, lão tử sẽ cho cậu ta đi vào không dám đi ra nữa.”
Tiền Thiên Thiên nhớ rằng cô chỉ viết một bản thảo và đã bị làm hỏng bản thảo, tại sao Tần Việt vẫn còn một bản?
Chẳng lẽ cố ý sao chép một bản để đánh giá cao?
Cô không nói, nhưng Tần Việt từ biểu hiện trên mặt nhìn ra rõ ràng nội tâm của cô, anh ác độc nói: “Lão tử chỉ thấy nét chữ của cậu viết rất đẹp, chép lại để học tập thôi, hiểu không!”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Cô còn chưa nghĩ tới, nhưng anh đã tự nhận rồi.
****
Trương Ngọc Linh sắp phát điên, chỉ có chính cô biết rằng bản thảo không phải do cô phá hủy.
Cô đúng là đã động vào bản thảo, trong khi không ai trong lớp đi xem qua chỗ ngồi của Tiền Thiên Thiên, nhưng tìm không thấy bản thảo đâu, lo lắng rằng sẽ có người vào bất cứ lúc nào, cô đành phải từ bỏ ý niệm này.
Cho dù biết bản thảo ở chỗ của Tần Việt, cô cũng sẽ không có gan đến lục lọi đồ của Tần Việt.
Tuy nhiên, bây giờ mọi người đều nghĩ rằng cô đã phá hủy nó, cô muốn giải thích nhưng không biết phải làm như thế nào.
Tất cả đều do Tiền Thiên Thiên, nếu không có cô ta, sao có thể xảy ra chuyện như vậy!
Lúc này, điện thoại rung lên.
Gia đình Trương Ngọc Linh không giàu có lắm nhưng để cạnh tranh với những người khác, cô nhất quyết đòi bố mẹ mua cho mình một chiếc điện thoại di động.
Điện thoại nhận được tin nhắn từ một số xa lạ: 【Đừng sợ, không có bằng chứng, bọn họ không dám bắt cậu. 】
Cô không biết ai là kẻ đứng sau số này, tin nhắn gửi đi tưởng như an ủi nhưng lại chứng thực tội danh của cô, Trương Ngọc Linh tức giận đến mức xóa tin nhắn đi.
Không làm chính là không làm, sợ cái gì.
Sau khi ổn định tâm trạng, cô đi vào nhà vệ sinh.
***
Tối hôm đó, Tiền Thiên Thiên viết lại một bản thảo, điều này không khó đối với cô.
Sau khi viết xong, cô thấy biểu tượng QQ đang nhấp nháy, đó là tin nhắn của Lâm Khả và những người khác, Tiền Thiên Thiên tùy tiện nhìn, tất cả đều hỏi cô về bản thảo.
Sau khi trả lời từng cái một, cô bấm vào của Tần Việt.
Tần Việt không nói gì, mà chỉ gửi một đoạn văn bản dài, sau khi Tiền Thiên Thiên đọc, cô rất kinh ngạc, trước đây nội dung đoạn này viết bằng tiếng Anh.
Tần Việt: 【Tôi dịch thế nào, đúng không? 】
Tiền Thiên Thiên: 【Một trăm điểm! 】
Ở bên kia máy tính, Tần Việt câu môi, không uổng phí hôm nay cố gắng tìm ra ý nghĩa của từng chữ, sau đó chắp lại.
Tần Việt: 【Nội dung bản thảo mới viết xong chưa? 】
Tiền Thiên Thiên: 【Xong rồi. 】
Tần Việt: 【Gửi sang đây. 】
Tiền Thiên Thiên: 【(cười) Anh lại muốn dịch nữa à? 】
Tần Việt: 【(Khảm đao) Giữ làm chứng cứ! Ngu ngốc! 】
…
Phần thi hùng biện được tổ chức tại giảng đường lớn của trường, có 18 lớp trong trường tham gia.
Thứ tự theo bốc thăm.
Tiền Thiên Thiên xếp cuối cùng và Mễ Tuyết Nhi là người đầu tiên.
Là thí sinh đầu tiên, Mễ Tuyết Nhi đã mang đến cho mọi người cảm giác tươi sáng khi mở giọng, vốn tiếng Anh trôi chảy, chủ đề và nội dung mới lạ, cùng giọng nói quen thuộc khiến giáo viên nhận xét gật gù.
Cô giáo Vương, giáo viên chủ nhiệm của lớp 1 mỉm cười.
“Việt Ca, mặc dù em không hiểu, nhưng Mễ Tuyết Nhi nói nghe rất hay.” Khúc Thiên Nguyên có chút lo lắng, “Tiền Đa Đa có thể thắng không.”
Nói xong liền thấy Tần Việt sắc mặt khó coi cực kỳ, suy nghĩ một chút liền hiểu được: “Bản thảo của cậu ta là của Tiền Đa Đa?”
Tần Việt chế nhạo: “Không có.”
Khúc Thiên Nguyên gãi đầu, nếu không phải, biểu hiện cáu kỉnh muốn đánh ai đó của anh là muốn làm gì?
“Cô sao chép ý tưởng Tiền Thiên Thiên.” Tần Việt từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ.
…
“Người cuối cùng, Tiền Thiên Thiên đến từ Lớp 3, cô ấy sẽ mang đếncho chúng ta bài phát biểu “Khám phá các nguyên tố vi lượng trong vũ trụ”. Tôi đã tổ chức nhiều cuộc thi tiếng Anh và đây là lần đầu tiên tôi gặp một học sinh nói tiếng Anh về vấn đề trong vũ trụ.” Khó khăn là không hề nhỏ. Nào, chúng ta hãy cùng vỗ tay và mời Tiền Thiên Thiên cùng cô ấy bước vào vũ trụ đi. “
Dù tiếng Anh có tốt đến đâu thì các lĩnh vực liên quan cũng có hạn, ngay cả khi các sinh viên được yêu cầu sử dụng tiếng Trung để nói về vũ trụ, có lẽ cũng có rất ít người có thể hiểu được.
Khó khăn khi nói tiếng Anh tăng lên rất nhiều, ngay cả khi giáo viên tiếng Anh có mặt viết nó, nó có thể cũng không tốt như vậy.
Tiền Thiên Thiên chọn chủ đề này, hoặc tùy tiện diễn thuyết một chút để đánh lừa mọi người xung quanh, hoặc nổi bật và đè bẹp tất cả học sinh trước mặt, bao gồm cả Mễ Tuyết Nhi.
Màn hình lớn phía sau cô sáng lên, và đó là PPT (Powperpoint) của Tiền Thiên Thiên được thiết kế đặc biệt.
Tần Việt nhìn chằm chằm vào cô gái trên sân khấu, lúc này, cô ở trung tâm của bục giảng, cầm micro nói chuyện, toàn thân giống như đang tỏa sáng rực rỡ.
“Việt Ca, em cảm thấy có Tiền Đa Đa dường như đang tỏa sáng.” Khúc Thiên Nguyên thì thầm.
Tần Việt: “…”
Anh nhìn chằm chằm Khúc Thiên Nguyên: Muốn trực tiếp đánh ai đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...