Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi

Cha Tiền đứng dậy, hỏi một cách khéo léo: “Thiên Thiên, con đi đâu chơi với Nghiên Nghiên?”

“Thư viện ạ.” Tiền Thiên Thiên trả lời: “Bọn con đi mua tài liệu học tập, Nghiên Nghiên chuẩn bị thi rồi. Con sẽ tham gia hùng biện tiếng Anh vào tuần tới, mua xong, bọn con sẽ ghé qua trung tâm mua sắm một lát.”

Cha Tiền khi thấy con gái nói thật như vậy thì hơi nghi ngờ, chẳng lẽ mình đã nghĩ sai?

Tiền Thiên Thiên cuối cùng cũng chọn được trang phục, với áo sơ mi trắng ở trên phối hợp với váy ngắn màu xanh nhạt và đôi xăng đan, cả người đều tràn ngập cảm giác thanh xuân khiến cô phải thở dài trước gương rất lâu. Mười năm trước mình cũng mềm mại lắm chứ bộ.

“Ba, con đi đây.”

Ngay khi Tiền Thiên Thiên rời đi, Cha Tiền đi theo đằng sau, nhưng ông chưa đuổi kịp thì điện thoại đã đổ chuông, trợ lý gọi đến, công ty có việc cần ông xử lý.

Vốn dĩ ông dự định hôm nay sẽ rảnh một ngày để đi cùng con gái nhưng thấy thế, ông đành phải thôi.

Tiền Thiên Thiên bắt taxi đến khu nhà của Tần Việt. Lần trước cô đã được Tần Việt dẫn vào. Lần này bảo vệ đã chặn cô lại và yêu cầu cô điền vào biểu mẫu. Khi Tiền Thiên Thiên ngoan ngoãn chuẩn bị điền vào biểu mẫu, một giọng nói từ phía sau vang lên: “Điền cái gì mà điền, đi thôi.”

Quay người lại, Tần Việt đứng bên canh cửa, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cùng với bộ quần áo mà Tiền Thiên Thiên mặc, kết hợp với nhau, giống như đồ đôi vậy.

Quả nhiên mặc đúng quần áo rồi, mắt Tiền Thiên Thiên cong lên.

Tần Việt liếc nhìn đôi mắt sáng của cô, cùng với…

Nhìn xuống, con ngươi của Tần Việt co rút lại, nhìn cô gái đôi môi như cánh hoa nở nụ cười vui vẻ ngoan ngoãn nhìn anh, đôi mắt của Tần Việt co rút lại.

Tiền Thiên Thiên ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”

Cô chạy tới: “Em tưởng anh ở trên tầng chứ.”

“Không phải nói 9 giờ sao?” Tần Việt nói: “Đừng hiểu lầm, lão tử cũng không cố ý chờ chờ ở đây đâu.”

Tiền Thiên Thiên: “Em biết rồi.” Cô cũng không trông chờ vào việc Tần Việt cố ý chờ cô.

Bảo vệ nhìn Tiền Thiên Thiên, sau đó lại nhìn Tần Việt, với một dấu chấm hỏi: Cậu nhóc này không phải xuống từ nửa giờ trước rồi sao?

Ông cũng hỏi cậu ấy có đang đợi ai không, nhưng cậu ta không nói gì cả.

Đang suy nghĩ thì thiếu niên thiếu nữ cũng đã cầm tay rời đi rồi, bảo vệ nhìn theo bóng lưng của họ thở dài: Thanh niên bây giờ thật khó hiểu.

Tiền Thiên Thiên nhận ra Tần Việt chuẩn bị đi lấy xe máy, liền nói: “Đi xe buýt đi. Em đã tra lộ tuyến rồi. Ngồi tuyến 23, đến đấy chỉ mất nửa giờ thôi.”

Tần Việt đi đâu cũng đều đi xe máy, anh cho rằng đó là trang bị tiêu chuẩn cho danh xưng”đại ca” của mình, ngoài ra anh cũng rất thích xe máy. Nhà trường đã nghiêm lệnh cho anh không được đi xe máy vài lần rồi, cũng có chính sách và các biện pháp để đối phó nhưng Tần Việt lại cũng cũng có rất nhiều biện pháp.

Tần Việt dừng lại, nhớ tới cảnh lai cô lần trước, nói: “Đi taxi.”

“Không.” Tiền Thiên Thiên chớp mắt, “Đi taxi đắt như vậy, đi xe buýt chỉ tốn hai tệ thôi.”

“Nhà em rất nghèo.” Tiền Thiên Thiên thở dài, “Đừng nhìn nơi ba em làm việc lớn như vậy nhưng tiền lương không cao.”

Tần Việt yên lặng nhìn cô giả vờ, liền hỏi cô: “Vừa rồi đến đây bằng cách nào?”

Tiền Thiên Thiên nói không chút do dự: “Đi xe buýt.”

Tần Việt: “…”


Anh từ xa đã thấy cô bước từ trên taxi xuống, chẳng lẽ mắt anh bị mù nên nhìn lầm?

Anh cũng không vạch trần cô, anh cố ý trêu chọc cô: “Vậy lần trước sao lại đi taxi đến đây?”

“Đó không phải là do lo lắng cho anh sao.” Tiền Thiên Thiên buột miệng, “Nếu không em cũng sẽ không lo lắng đến mức thậm chí không mang theo ví của mình”.

Giọng nói phía sau càng ngày càng nhỏ, nhưng cô còn nhớ hôm đó ở quán Internet Ám Dạ, Tần Việt hỏi cô có thích anh không, nhưng cô lại phủ nhận.

Không thể vả vào mặt mình nhanh như vậy.

Tiền Thiên Thiên lạu ông tôi ở bụi này bổ sung câu: “Tất cả đều vì anh, chúng ta bàn sau đi.”

Tần Việt đột nhiên nói: “Lâm Hi Lang bị cảm.”

Tiền Thiên Thiên: “?”

Lâm Hi Lang bị cảm lạnh liên quan gì đến cô?

Tần Việt khóe môi giật giật: “Đi thôi.”

Tiền Thiên Thiên không hiểu sao, cũng không nghĩ nhiều, hai người đến bến xe xe buýt chờ không lâu, lên xe thì phát hiện không còn chỗ ngồi.

Hôm nay là thứ bảy, lượng người trên xe nhiều hơn bình thường.

“Tổng cộng phải đi qua 13 trạm, trên phố Đức.” Tiền Thiên Thiên nắm lấy giá đỡ, theo sự lay động của xe buýt mà lắc lư.

Sắc mặt Tần Việt không được tốt, mùi trên xe buýt từ trước đến giờ đều không dễ ngửi, rất ít khi đi xe buýt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô, anh đành phải đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tại sao lại dung túng cô ấy như vậy, cùng nhau đi xe buýt?

Nguyên tắc của Lão Tử đâu hết rồi!

Đi qua một trạm xe lớn, trên xe có rất nhiều người, Tiền Thiên Thiên và Tần Việt chen chúc ở phía sau, hai người đứng cạnh nhau, anh cúi đầu ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào tao nhã, không phân biệt được là mùi gì, khiến người ta liên tưởng đến mùi kẹo ngọt.

Lúc này, anh phát hiện ra Tiền Thiên Thiên đang trốn về phía anh.

Ở phía bên trái của Tiền Thiên Thiên có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, rất gần cô, nhưng trước mặt anh ta có một khoảng trống rộng. Sắc mặt Tần Việt đột nhiên chìm xuống, anh kéo Tiền Thiên Thiên ôm vào trong lòng, nói với anh ta: “Mẹ nó trước mặt anh không còn chỗ à? Đến gần đây là muốn đi đầu thai à.”

Người đàn ông bị một cậu nhóc nhỏ hơn nửa tuổi mắng, vẻ mặt không nhịn được, dùng ngón tay chỉ vào Tần Việt: “Thằng nhóc này mày nói cái gì!”

Tần Việt cũng không thèm nhìn anh ta, cúi đầu hỏi: “Anh ta chạm vào cậu?”

Tiền Thiên Thiên nắm lấy áo sơ mi của anh, lắc đầu.

Tần Việt lạnh lùng nhìn anh ta, trong lòng nổi lên lửa giận: “Đừng ngón tay à.”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, cậu ta rõ ràng chỉ là một cậu nhóc nhỏ hơn mình nửa tuổi, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy có một sự áp bức không thể giải thích được, anh ta có chút chột dạ.

Anh vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp, đặc biệt là đôi chân thon dài, nhịn không được muốn đụng chạm một chút, anh ta đã có chút kinh nghiệm trong tình huống này.

Chỉ cần không bắt đầu, không có biểu hiện gì đặc biệt, ngay cả khi cô gái kia nhận thấy thì có thể làm sao bây giờ, nếu cô gái đó hét lên, anh ta có thể khiến cho đối phương càng thêm xấu hổ hơn.

Nhưng bây giờ…


Dưới cái nhìn của Tần Việt, người đàn ông đó liền thất vọng, hừ lạnh một tiếng, đi lên phía trước.

Tần Việt không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, bảo Tiền Thiên Thiên đứng vào vị trí của mình, anh đứng sau lưng cô, thế này thì sẽ không có ai cố ý đến gần cô.

Khi mọi người trong xe nhìn thấy vẻ ngạo mạn vừa rồi của thiếu niên, theo bản năng có chút sợ, cố ý vô tình tránh xa anh, điều này khiến không gian xung quanh họ rộng hơn rất nhiều.

Tiền Thiên Thiên xoay người, dựa lưng vào cửa sổ, ngẩng đầu cười ngọt ngào với Tần Việt.

Tần Việt quát: “Bị chiếm tiện nghi còn cười, ngốc à.”

Tiền Thiên Thiên cười ngọt ngào hơn, Tần Việt không thoải mái với nụ cười của cô, vươn tay giữ vai cô, xoay người cô lại.

Không ai để ý rằng tai thiếu niên hơi đỏ.

Chết tiệt, cảm giác kéo cô vào lòng ngực mình vừa rồi thật mềm mại.

Tiền Thiên Thiên bám vào cửa sổ, nhìn bóng người nhợt nhạt trên kính, Tần Việt đứng sau lưng cô, che chở cho cô ở phía trước, khiến cô có thể tìm ra sự trùng lặp giữa chồng lớn và chồng nhỏ của cô rồi.

Sau khi cô và Tần Việt ở cùng nhau, để chăm sóc cho Tần Việt, cô bắt đầu đi xe buýt, sau khi lên xe, mỗi lần Tần Việt đều đứng phía sau cô để cách ly cô với đám đông, cô bị anh vòng ở trong lòng ngực.

Thế giới nhỏ bé đó thuộc về họ, không ai có thể can thiệp vào đó.

Người đàn ông kia có ý đồ gây rồi với cô, Tiền Thiên Thiên ngay lập tức nhận ra, sở không tự mình đọng thủ là muốn xem phản ứng của Tần Việt.

Tần Việt của cô.

Đúng lúc trong lòng cô đang tràn ngập ngọt ngào vô hạn, hệ thống kia như xác chết vùng dậy: “Thân ái, đừng đắm chìm trong ngọt ngào, nghĩ đến độ hảo cảm đi.”

Nụ cười trên mặt Tiền Thiên Thiên đột nhiên cứng lại.

Ngay lúc đó, cô rất muốn đem hệ thống ra ngoài phá hủy!

“Bình tĩnh đi, tôi đây có thiện ý nhắc nhở.” Hệ thống không sợ hãi trước sự uy hiếp của cô, “Cố lên nhé.”

Nói xong tiếp tục lặn xuống.

Cố lên đại gia nhà cậu đấy.

**

Thư viện có năm tầng, tư liệu học tập ở tầng 3. Sau khi Tiền Thiên Thiên và Tần Việt bước vào, họ phát hiện bên trong có rất nhiều người.

Cô khoan thai tiến vào khu tài liệu nghiên cứu, Tần Việt cũng đi theo cô, chậm rãi đi.

Khi anh nhìn thấy Tiền Thiên Thiên đang cầm những cuốn sách bài tập khác nhau, khóe miệng anh giật giật: “Không phải cậu nói muốn chuẩn bị một bài phát biểu tiếng Anh, cậu làm gì với những thứ này?”

Tiền Thiên Thiên: “Cho anh đó.”

Tần Việt: “???”

Anh nhìn Tiền Thiên Thiên với vẻ mặt “Mẹ nó cậu điên rồi”, cô đặt cuốn sách giải toán trên tay lên tay anh: “Em đã xem kết quả bài kiểm tra giữa kỳ ở lớp.” —— Thời điểm cô chuyển đến, kỳ thi giữa kỳ đã trôi qua.


“Anh và Khúc Thiên Nguyên ngồi cùng bàn. Cả hai đều không học, nhưng điểm của Khúc Thiên Nguyên cao hơn anh. Anh là “Việt ca” đấy, anh có can tâm không?”

Tần Việt: “…”

Tần Việt không vui: “Lão tử nộp giấy trắng, tên nhóc Khúc Thiên Nguyên kia đi chép bài!”

Tiền Thiên Thiên nói, “Nhưng kết quả chính là điểm của anh kém hơn Khúc Thiên Nguyên.”

Tần Việt: “…”

Anh chợt cười: “Lần sau thi, cậu chép đáp án cho tôi.”

“Không.” Tiền Thiên Thiên lấy ra một quyển câu hỏi vật lý khác nhét cho anh, “Muốn xứng với danh hiệu “Việt ca”, cái gì anh cũng không sợ, còn sợ học sao?”

Biết là cô dùng phương pháp khích tướng, nhưng mẹ nó chứ mình cũng ảnh hưởng theo.

“Trò đùa, lẽ nào tôi sợ?” Tần Việt tức giận cười.

“Em biết Việt ca rất lợi hại.” Cô cố ý nói Việt ca, hô hấp của Tần Việt đều ngưng trệ, rõ ràng mỗi ngày đều có người gọi anh là Việt ca, sao lại ra từ khỏi miệng cô gái này mà lại… ngọt ngào như vậy?

Tiền Thiên Thiên lại nói: “Trong kỳ thi giữa kỳ, anh xếp thứ nhất từ dưới lên trên của lớp. thứ hai từ dưới lên trên của khối, để chứng tỏ thực lực của mình, Việt Ca, lần sau thi anh có thể leo lên 200 bậc. “

Tần Việt: “… Hai trăm?”

“Không được sao?” Cô ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ nghi hoặc, như là đang nói: “Leo lên 200 bậc đơn giản như vậy mà cũng không làm được?

Tần Việt siết chặt ngón tay cầm quyển sách, Tần Việt nhẹ giọng nói: “Mới có hai trăm, nhằm nhò gì?”

“Một lời đã định nhé.”

“Lão tử có lúc nào nói chuyện không giữ lời không?”

Tiền Thiên Thiên xoay người, tiếp tục tìm kiếm tư liệu, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, cô không nhận ra rằng người chồng nhỏ của mình lại có một mặt đáng yêu như vậy.

Sau khi dành không ít thời gian, Tiền Thiên Thiên tổng cộng đã tìm được hơn chục quyển sách, Tần Việt không khỏi giật mình thon thót khi nhìn cuốn sách trước mặt, cô vẫn còn tiếp tục tìm sách trên giá.

Khiếp, đầu óc mình vừa rồi bị cửa kẹp à?

Đầu tiên Tiền Thiên Thiên tìm tài liệu học tập cho Tần Việt, sau đó lại bắt đầu tìm tài liệu cho cuộc thi hùng biện tiếng Anh, điều này không khó đối với cô, điều khó khăn là làm thế nào để thể hiện được ở trình độ trung học.

Bằng không thì quá ảo rồi, e rằng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ, sau đó nghĩ cô trích ra ở đâu thì thật sự không hợp lý.

Nhưng nếu nó quá đơn giản, sẽ không thể làm nổi bật những ý tưởng mới, vì nếu đã tham gia, đương nhiên phải giành được giải trong lớp.

Bên ngoài đều đồn đại là lớp ba không tốt, lớp ba của Tam Trung thậm chí còn là lớp rác rưởi, bây giờ cô đang học lớp ba, Tần Việt cũng học lớp ba.

Mười năm sau khi cô trở về, chồng nhỏ của cô phải tiếp tục sống ở đây.

Nghĩ đến đây, động tác của Tiền Thiên Thiên đột nhiên dừng lại.

Đúng vậy, một khi độ hảo cảm của chồng nhỏ dành cho cô đạt 100%, cô sẽ trở lại 10 năm sau, chồng lớn của cô sẽ sống lại.

Tần Việt 10 năm trước thì sao.

“Nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Tần Việt kéo suy nghĩ của cô lại, cô nhận ra mình cầm cuốn sách không hề động đậy, “Không có gì.”

Cô lấy một cuốn sách tiếng Anh rất dày, Tần Việt mở ra đọc, tất cả đều là tiếng Anh, giống như con giun đất vậy, không có một chút tiếng Trung.

Anh có thể miễn cưỡng biết được cái gì mà “is” “she” “he” “happy” từ bên trong đó…

“Cậu… hiểu không?” Anh hỏi.


Tiền Thiên Thiên gật đầu.

Tần Việt: “…”

Tiền Thiên Thiên không biết giáo bá Tần Việt bị đả kích, cô ấy nói: “Chúng ta đi đến hàng ghế kia đi.”

Hai người đi qua, có người ở hàng này, hai cô gái, bọn họ vừa đi qua liền dừng động tác lại.

Tần Việt ánh mắt nhàn nhạt đảo qua, không thèm để ý mà thu lại.

Tiền Thiên Thiên không để ý lắm, cô thấy có một cuốn sách ở ngăn trên cùng của giá sách mà cô muốn, nhưng cô không lấy được.

“Tần Việt, anh lấy giúp em.” Cô kéo ống tay áo của Tần Việt.

“Chúa ơi, thật là Tần Việt.” Hai cô gái, một là Mễ Tuyết Nhi và một là Lưu Kỳ, bạn cùng bàn của cô ta, họ cũng đến thư viện để chọn tài liệu tiếng Anh chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện.

Lưu Kỳ ngẩn người, nói lắp: “Tớ, tớ chắc không phải nhìn, nhìn đến hoa mắt rồi?”

Cô đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn Mễ Tuyết Nhi, quả nhiên, khuôn mặt của cô ấy trắng bệch.

“Cô gái đó… hình như là Tiền Thiên Thiên mới chuyển đến.” Lưu Kỳ thì thào.

Ai mà không biết Tần Việt không cho con gái đến gần, huống chi là giao du với con gái, cho nên mới có tin đồn anh thích con trai, tuy rằng người tung tin đồn sau đó đã bị Tần Việt đánh cho tơi tả.

Nhưng bây giờ anh ấy lại đang cười nói với một cô gái, giống như đang hẹn hò vậy.

Chúa ơi.

Lưu Kỳ cố ý nói: “Tuyết hi, có lẽ đã đi được nửa đường gặp nhau. Tiền Thiên Thiên Thiên Thiên này không biết làm thế nào mà khiến khiến Tần Việt đi cùng cô ta, cậu không cần đặt ở…”

Câu nói tiếp theo cô không nói được nữa.

Lúc trước Tần Việt có vẻ rất bất mãn đối với việc cô sai sử nói, nhưng là thân thể lại thành thật cầm quyển sách đó xuống: “Cầm lấy.”

“Anh lấy sai rồi, cuốn bên cạnh cơ.”

Tần Việt đặt cuốn sách đó lại, cầm lấy cái bên cạnh, Tiền Thiên Thiên vui vẻ cầm lấy, lúc này, cuốn sách bên trên có lẽ là do hành động của Tần Việt vừa rồi sơ ý rơi xuống.

Thiếu niên giơ tay đặt lên đầu cô, chặn cuốn sách.

Điều này… Lưu Kỳ cảm thấy bất kỳ lười an ủi nào của cô đều không có ích. Là bạn của Mễ Tuyết Nhi, cô đương nhiên biết Mễ Tuyết Nhi thích Tần Việt đến nhường nào và cô ấy đã nỗ lực như thế nào, nhưng cô ấy thậm chí còn chưa chạm được đến góc áo của Tần Việt. Của Tần Việt.

“Tuyết Nhi, nếu không…”

Mễ Tuyết Nhi đột nhiên bước lên, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, sau khi đứng yên, nhẹ giọng nói: “Tần Việt, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”

Ánh mắt Tần Việt quét xuống, nhàn nhạt nói: “Ừ.”

Mễ Tuyết Nhi khẽ cắn môi, ngơ ngác đưa mắt về phía Tiền Thiên Thiên: “Xin chào, cậu là Tiền Thiên Thiên phải không.”

Tiền Thiên Thiên: “???”

Ai đây?

Tiền Thiên Thiên chuyển đến đây, tuy đã được nghe nói nhiều về nữ sinh tên Mễ Tuyết Nhi nhưng chưa gặp nhau lần nào, cũng không có hứng thú tìm hiểu. Trong một thời gian, cô cũng không đem giáo hoa và cô ấy liên hệ với nhau.

“Đi thôi.” Không đợi cô lên tiếng, Tần Việt liền xoay người, Tiền Thiên Thiên đành phải đi theo.

Mễ Tuyết Nhi giống như sắp khóc, cô hét vào lưng Tần Việt: “Tần Việt! Cô ấy là bạn gái của cậu à?”

“Mẹ nó không liên quan đến cô.” Vẻ mặt âm trầm mà nói xong, Tần Việt nắm lấy tay Tiền Thiên Thiên rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui