Lần này lại không có lời nhắn.
Cô lại từ chối lần nữa.
Một vài giây sau, lại xuất hiện, và nhiều lần liên tiếp nữa.
Tiền Thiên Thiên chìm trong suy nghĩ khi nhìn màn hình hiện lên lời mời thêm bạn bè.
Cô nghi ngờ đối phương quen biết mình, nếu là một thiếu niên nông nổi nào đó nhàm chán tùy tiện thêm một dãy số để thêm bạn tốt thì sẽ không kiên trì sau khi bị cự tuyệt đến như vậy.
Sợ là trong lớp có người đùa dai với cô.
Cô bấm vào tài khoản QQ để xem thông tin chi tiết, hóa ra là một nick mới đăng ký, cô không thèm đếm xỉa đến mà chỉ cần kéo người đó vào danh sách đen.
Tần Việt: “…”
Mẹ nó.
Ngày hôm sau đến trường, Lâm Khả gặm gặm bánh bao nhân trứng sữa, quay đầu lại: “Thiên Thiên, đúng là Mễ Tuyết Nhi đã cứu Tần Việt.”
Tiền Thiên Thiên: “???”
“Cậu ăn sáng chưa.” Lâm Khả từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bánh bao sữa trứn khác, “Món này rất ngon, cậu ăn thử xem.”
Tiền Thiên Thiên cảm ơn rồi nhận nó, nhưng cô vẫn có chút không thể tin được: “Làm sao chứng minh được?”
“Ai đó đã hỏi Mễ Tuyết Nhi. Mễ Tuyết Nhi đã chính miệng thừa nhận điều đó.” Là một học sinh nội trú ở trường, khả năng tình báo thông tin của Lâm Khả là vô song. “Điều này còn giả nữa à?”
Phía sau vang lên một tiếng xoảng, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người, Tiền Thiên Thiên xoay người, Tần Việt kéo ghế ngồi xuống, áo khoác đồng phục học sinh buông lỏng quấn quanh người, khiến anh có chút lưu manh.
Nhìn thấy bàn tay lộ của Tần Việt đang dính vào băng cứu thương, Tiền Thiên Thiên đột nhiên nở nụ cười.
Anh nhướng mắt liếc cô, nụ cười ngọt như mật khiến kia thật người ta tâm phiền ý loạn.
Tần Việt: “…”
Thầm mắng một tiếng, anh lấy tai nghe ra và cắm vào, trên người anh toát ra khí người sống chớ lại gần.
“Việt Ca, có chuyện gì vậy?” Lâm Hi Lang hỏi câu mà Thiên Thiên cũng muốn hỏi.
Khúc Thiên Nguyên ngậm cái bánh bao to trong miệng, dùng tay diễn tả động tác cắt ngang cổ, nghĩa là không được hỏi, muốn bị đánh à.
Đại diện môn tiếng Anh đi ra ngoài, sau đó trở về đứng trên bục giảng nói: “CÔ Dương nói rằng lớp tiếng Anh tiếp theo sẽ viết chính tả các từ đơn, các cậu nhớ học thuộc nhé.”
“Nhân tiện, Tiền Thiên Thiên, cô gái Dương yêu cầu cậu đến văn phòng của cô ấy.”
Tiền Thiên Thiên hơi ngạc nhiên, đặt sách tiếng Anh xuống, đến văn phòng tìm giáo viên dạy tiếng Anh.
“Em chào cô Dương.”
“Vào nhanh đi.” Cô giáo Dương là một nữ giáo viên hơi mập mạp, cô ấy nở nụ cười rất nhân hậu. Cô chỉ vào phần tiếng Anh trên sách bài tập, “Em tự viết cái này à?
Tiền Thiên Thiên gật đầu.
Cô giáo Dương đột nhiên cười nói: “Làm rất tốt, văn viết rất tốt, có thể dùng làm văn mẫu đấy.”
Tiền Thiên Thiên cười khiêm tốn.
“Đúng rồi, trường học muốn tổ chức cuộc thi hùng biện tiếng Anh, lớp nào cũng phải tham gia. Em có hứng thú không?” Cô giáo Dương vốn dĩ muốn đại diện tiếng Anh tham gia, nhưng vì lý do nào đó đại diện tiếng Anh lại từ chối.
Tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh không chỉ cần tiếng Anh tốt mà còn phải nói tiếng Anh cũng tốt, đồng thời không ngại nói mà không sợ sân khấu, nếu không thì đến lúc phải đối mặt với sự đông đúc của giáo viên và học sinh dưới sân khấu, óc ong ong, tất cả đều không nhớ được, rất mất mặt.
Vì vậy người không có sự tự tin tuyệt đối sẽ không dám đi.
Bản thân lớp 3 cũng được coi là lớp chậm, người đứng nhất trong lớp là hạng thứ 40, tiếng Anh nói cũng khá, nhưng không nói được nhiều.
Cô giáo Dương rất lo lắng, hai ngày nay đi học, cô phát hiện thấy Tiền Thiên Thiên mới chuyển đến nói tiếng Anh tốt, liên động tâm tư.
Bây giờ đã được kiểm tra lại khả năng viết, càng mừng hơn, một hath giống tốt như vậy lại không không đẩy ra để giành được vinh quang cho lớp, thật lãng phí.
Tiền Thiên Thiên gật đầu.
“Cô biết em sẽ đồng ý mà, cô sẽ báo danh cho em. Em về chuẩn bị đi. Thứ ba tuần sau, bài sẽ bắt đầu diện thuyết.” Cô Dương vui đến mức lông mi run lên.
Tiền Thiên Thiên suy nghĩ một lúc và hỏi: “Chủ đề của cuộc thi là gì ạ?”
“Không có chủ đề, cứ phát huy theo ý thích.” Cô Dương nói, “cho học sinh không gian tự do không giới hạn để tưởng tượng”.
Cô giáo Dương nghĩ rằng nữ sinh trước mặt mình sẽ lộ ra vẻ lo lắng, mặc dù mở rộng phạm vi bài diễn thuyết theo ý thích nhưng ngược lại sẽ khó hơn. Nếu không có một định nghĩa tốt, sẽ khó thành công trong bài diễn thuyết và đạt được một thứ tự cao.
Không nghĩ tới nữ sinh này lại yên lặng nghe, nói xong liền gật đầu: “Cô Dương, em sẽ chuẩn bị thật tốt, cô yên tâm đi.”
Cô giáo Dương đột nhiên có được niềm tin vô hạn đối với cô học sinh này: “Được rồi, nếu có gì thắc mắc hãy đến gặp cô bất cứ lúc nào.”
Tiền Thiên Thiên ngoan ngoãn rời đi.
“Cô giáo Dương, cô vừa rồi tùy tiện giao cho một học sinh mới chuyển đến, em ấy có làm được không?” Cô giáo Vương ở lớp bên cạnh hỏi.
Cô giáo Dương đưa bài văn do Tiền Thiên Thiên viết: “Nhìn bài văn của em ấy đi, dám chắc là được.”
Giáo viên Vương liếc nhìn hai lần và nói: “Bài viết hay, nhưng bài văn không thể phản ánh bất cứ điều gì. Chỉ cần tiện tìm kiếm trên Internet và làm lại một chút…”
Cô giáo Dương không thích nghe những lời này, sắc mặt trầm xuống: “Cô giáo Vương, ý của cô là sao? Cô đang nói Tiền Thiên Thiên sao chép bài văn này?”
“Tôi không có nói như vậy.” Cô giáo Vương có chút ngớ ngẩn, xoay ghế ngừng nói.
Đang ngồi trong góc, Tào Da đột nhiên nói: “Cô giáo Vương, có phải cô Mễ Tuyết Nhi lớp cô đi không?”
Mọi người đều biết, Mễ Tuyết Nhi là giáo hoa (vừa học giỏi lại còn xinh đẹp), và tin đồn đã lan truyền đến các giáo viên, cô ấy không chỉ xinh đẹp, gia cảnh tốt mà còn có điểm số xuất sắc, luôn đứng trong top 5 của lớp.
Cô giáo Vương là giáo viên chủ nhiệm của lớp 1. Khi nhắc đến Mễ Tuyết Nhi, cô ấy tự hào đứng ra: “Mễ Tuyết Nhi đứng thứ nhất môn tiếng anh, vì vậy em ấy tự nhiên sẽ tham gia.”
Tào Da cười nói với Cô giáo Dương: “Cô giáo Dương, suýt chút nữa tôi đã quên nói với cô rằng Tiền Thiên Thiên đã được chuyển từ trường Trung Hòa đến. Tôi ngày hôm qua đã hỏi thăm. Thành tích của em ấy ở trường Trung Hòa luôn đứng ở top 3 đấy. “
Mặt cô giáo Vương đột nhiên đen lại, cô nghĩ: Top 3 của trường Trung Hòa vì lý do gì mà chuyển đến trường Tam Trung? Nói dối cũng phải chuẩn bị bản thảo chứ.
…
Tiền Thiên Thiên quay lại lớp học thì phát hiện có điều gì đó không ổn, lớp học quá im ắng, đại diện lớp tiếng Anh đã nói rõ ràng rằng tiết học tiếp theo sẽ yêu cầu đọc chính tả, lúc này mọi người hẳn là phải cố gắng học thuộc từ vựng.
Ngay cả Khúc Thiên Nguyên cũng đọc cuốn sách tiếng Anh một cách thành thực, không phát ra âm thanh.
Lại nhìn Tần Việt, chiếc tai nghe được tháo ra treo trên cổ, đầu ngón tay mảnh khảnh quay bút, khuôn mặt không chút biểu cảm, trong mắt hiện lên lệ khí mạnh mẽ, giống như chạm vào một cái là có thể phát nổ vâyk.
Lâm Khả làm một cái khẩu hình cho cô: nhìn vào điện thoại di động.
Sau đó, Tiền Thiên Thiên mới phát hiện ra rằng hầu như tất cả những người có điện thoại di động trong lớp đều đang cúi đầu gửi tin nhắn.
Cô lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, và tin nhắn của Lâm Khả đến ngay lập tức: 【Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian cậu rời đi không!!! 】
Trực giác của Tiền Thiên Thiên cho biết có gì đó liên quan đến Tần Việt.
Quả nhiên ——
Để đánh máy dễ dàng hơn, Lâm Khả đã vùi đầu vào ngăn kéo: 【Vừa rồi, Mễ Tuyết Nhi đến gặp Tần Việt, mang một chiếc hộp rất đẹp, nói là bữa sáng cho Tần Việt. Không phải hôm qua cô ta đã cứu Tần Việt sao? Mọi người đều cho rằng Tần Việt sẽ nhận, nhưng Tần Việt không có trả lời, còn nói với cô ấy: “Nghe nói hôm qua cô đã cứu tôi, sao tôi lại không biết”. Cậu không biết đâu, vẻ mặt của Mễ Tuyết Nhi lúc đó cực kỳ khó tả. 】
Khóe miệng Tiền Thiên Thiên hơi nhếch lên, cô đáp: 【Sau đó thì sao? 】
Lâm Khả lại đi tới: 【Mễ Tuyết Nhi không nói gì, thì ra cô gái xinh đẹp hôm qua cứu Tần Việt hoàn toàn không phải cô ấy, nhưng cô ta lại nói với người khác chính là mình, cái này bị Tần Việt vả mặt cho tơi tả. Phỏng chừng là đã bị vạch trần, cũng không muốn ngụy trang, Mễ Tuyết Nhi hỏi Tần Việt người mà ngày hôm qua cứu hắn là ai, Tần Việt trực tiếp bảo cô ta cút, Mễ Tuyết Nhi liền khóc chạy đi. 】
Lâm Khả: 【Thực ra Tần Việt hiếm khi nổi giận trong lớp. Bộ dạng tức giận vừa rồi thật đáng sợ. Chúng ta không hiểu tại sao cậu ấy lại tức giận như vậy. Mặc dù giáo hoa giả làm người cứu cậy ấy là không đúng, Tần Việt mắng cô ấy đến phát khóc, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, đó chính là giáo hoa đấy. 】
Tiền Thiên Thiên: 【Được rồi, mau học thuộc từ đi, miễn cho đến lúc viết chính tả lại sai. 】
Lâm Khả: 【Ahhhh, Tiền Thiên Thiên! Cậu đừng có bình tĩnh như vậy được không! Cậu như vậy khiến tớ giống như tự nhiên kích động chém gió vậy. 】
Tiền Thiên Thiên gửi một icon sau đó kết thúc cuộc trò chuyện, cô dựng cuốn sách tiếng Anh lên, sau đó lấy trong cặp ra một chiếc gương nhỏ, để tránh Lâm Hi Lang phát hiện ra, cô gấp các trang sách lại.
Di chuyển được một lúc, trong gương hiện ra hình ảnh người phía sau.
Tần Việt không xoay bút nữa, nằm trên bàn, giống như đang ngủ. Tiền Thiên Thiên có một chút tiếc nuối, và muốn mượn điều này để quan sát một chút những gì anh ấy đang nghĩ.
Anh ấy tức giận như vậy, chẳng lẽ vì mình sao?
Tâm trạng của Tiền Thiên Thiên trở nên vui vẻ lạ thường, nhưng đáng tiếc trong gương chỉ có thể nhìn được cái đầu, nhìn một lúc rồi lại cất vào cặp sách, kết quả là khuỷu tay không cần thận đụng vào tường, tay cô tê dại, gương rơi xuống đất vang lên một tiếng, lăn lộn hai vòng, anh lăn xuống dưới bàn Tần Việt.
Tiền Thiên Thiên: “…”
Theo quán tính, không nên lăn về phía trước!
Lúc này, bởi vì Tần Việt vùi đầu ngủ, bầu không khí căng chặt trong lớp mới thả lỏng, có người dẫn đầu học thuộc, trong lớp dần dần vang lên tiếng đọc nhỏ.
Vì vậy, tiếng gương rơi xuống đất chìm trong tiếng đọc.
Lúc Tần Việt ngủ, anh ghét nhất là bị quấy rầy, lúc này Tiền Thiên Thiên cũng không muốn đi làm phiền anh.
Một chân anh đặt trên thanh chắn bàn và chân kia đặt về phía trước, gần như chạm vào chân ghế của cô.
Tiền Thiên Thiên cúi xuống cẩn thận, cố gắng không để mình chạm vào hai chân dài của anh.
Nhưng… không thể với tới.
Cô nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong việc học thuộc, không ai để ý đến cô. Lại nhìn Khúc Thiên Nguyên, tên này có sách tiếng Anh dựng đứng y hệt cô, vậy mà gục đầu vào sách tiếng Anh, ngủ đến mức không biết trời cao đất dày ở đâu.
Tốt lắm, Tiền Thiên Thiên yên lòng.
Cô di chuyển ghế sang một bên, sau đó ngồi xổm xuống và vươn tay với lấy cái gương.
Tiền Thiên Thiên: “…”
Chưa được!
Lăn xa như vậy làm gì thế không biết!!!
Cô nghiến răng chui dưới gầm bàn của Tần Việt.
Tần Việt cũng không có ngủ, tối hôm qua ngủ muộn, sáng sớm đã dậy, đáng lẽ phải nằm trên bàn ngủ ngon lành, nhưng trong lòng lại có một tia lửa u ám, khiến anh không tài nào ngủ được.
Càng nghe những bài hát trong tai nghe, anh càng không muốn nghe, khó chịu giựt tai nghe ra, lúc này trong lòng đột nhiên có chút kỳ quái.
Anh từ từ cúi đầu xuống và nhìn thấy một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh thò ra từ gầm bàn.
Tần Việt: “…” Quái.
Anh ngẩng đầu lên, phía trước trống không, khóe môi câu lên, chân vừa động, kéo gương về hướng mình.
Tiền Thiên Thiên: “……???”
Một giây tiếp theo, chiếc gương lại bị đá trở lại, cô định nhặt nó lên lần nữa thì chiếc gương lại bị đá đi.
Tiền Thiên Thiên tức giận đứng dậy ngồi trở lại, nhìn chằm chằm vào Tần Việt, người sau hơi nhướng mày, mỉm cười nhìn cô, vẻ thù địch trên lông mày đã biến mất.
Tiền Thiên Thiên mím môi, sau đó khóe miệng, cong lên nhẹ giọng nói: “Gương của em rơi ở chỗ ngồi của anh, anh nhặt lên giúp em nhé.”
Tần Việt dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Tiền Thiên Thiên nhìn anh không nói lời nào.
Mẹ nó, đồng tử của Tần Việt co rút lại, anh muốn tiếp tục nhìn lại, nhưng lại phát hiện anh không thể trừng mắt nhìn cô được, mẹ nó giống như gặp quỷ vậy.
Tần Việt cúi người một chút nhặt gương lên.
“Cầm lấy.” Lúc đưa qua ah có chút không cam lòng, khó chịu nói: “Cầm chắc vào, lại rơi sang đây lần nữa, lão tử liền ném thùng rác.”
Tiền Thiên Thiên cầm lấy gương, nhanh chóng người và nói: “Anh sẽ không.”
Tần Việt: “…”
Được một tấc lại muốn một tấc, học được cách leo dọc lên cột rồi đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...