Trở Về Thiên Sơn


Trần Lục uống một ngụm trà chưa kịp rót chén mới thì lệnh bài đã sáng lên, hắn nhanh chóng lao về phía sàn đấu không chút chậm trễ.

Đối thủ lần này của hắn là một cự hán không cầm vũ khí, chỉ về đánh đâm thô bạo quyền và cước.

"Ta và ngươi lần đầu gặp mặt đã đánh nhau, xin thất lễ nha."
Cự hạn động tác thô kệch hành lễ cười nói, hiển nhiên hắn rất khờ khạo và lễ nghi cũng rất y khi dùng tới.

Trần Lục ôm quyền thi lễ nói:
"Đây là sàn đấu, huynh cứ tự nhiên không cần khách sao."
"Được rồi, ta tới đây."
Cự hán bóp tay kêu răn rắc một tiếng liền xông lên, Trần Lục hứng thú với cự hán trước mắt, liền quăng kiếm sang một bên muốn cứng đối cứng.

Song quyền giao phong ngay chiêu đầu đã làm sàn đấu nứt toát, khiến mọi người chú ý tới phía bên này.

Cự hán nhìn hai quyền giao nhau vẫn còn cố sức so đo lực đạo nói:

"Huynh thể chất thật tốt, ta là lần đầu thấy được đó."
Trần Lục cười cười thản nhiên nói:
"Huynh đã quá lời rồi, tại hạ Trần Lục."
"Ta là Tần Loạn Ngô."
Hai bên thêm lực đạo đẩy tới liền lui về sau chục bước, suýt chút nữa cả hai đều rơi khỏi sàn đấu.

"Vậy Tần Loạn Ngô huynh muốn phân cao thấp trong một đòn không?"
Trần Lục phủi bụi nhìn cự hán mỉm cười hỏi, Tần Loạn Ngô cười lớn nói:
"Ta rất thích những trận chiến nhanh gọn đấy."
Nói xong cơ bắt Tần Loạn Ngô tăng vọt, từ cự hán 15 trượng đã cao lớn đến 40 trượng, trở thành một người to bằng quả núi nhỏ.

Trần Lục bàn tay hóa đám liền có cuồng phong ngưng tụ lại một quyền, cả hai lại một lần nữa vung quyền tới.

Hai quyên giao nhau khiến sàn đấu trực tiếp sụp đổ, mặt đất cũng lan tràn chi chít vết nứt qua bên sàn đấu khác.

Cuồng phong thổi quét làm ba cái khán đài xung quanh bị ảnh hưởng sụp đổ trong phút chốc.

Mà Trần Lục và Tần Loạn Ngô hai quyền vẫn còn giao nhau kịch liệt, mặt đất nơi họ đứng cũng từ từ bị lúng xuống.

Tần Loạn Ngô gồng lên thêm lần nữa, cơ bắp tay phải lại to lên đột biến đẩy về phía trước, Trần Lục dùng lực đẩy về trước liền có hỏa diễm hòa cùng cuồng phong rít gào đấm tới.

Hai quyền không ai chịu thua ai, nhưng lại làm ảnh hưởng tới mấy sàn đấu xung quanh, sụp đổ bởi hai quyền toàn lực kia, khiến mấy tu sĩ không thể chiến đấu, chỉ biết ở ngoài nhìn ai oán trách móc.

"Hai ngươi dừng lại được rồi."
Trọng tài cau mày ra hiệu cho hai người dừng lại, Trần Lục và Tần Loạn Ngô nhìn nhau cũng thu lực tay về.

"Trận này không cần đánh tiếp, hai ngươi trực tiếp vượt qua."
Trọng tài phất phất tay cho ra một kết quả không ai ngờ được, cũng là hợp tình hợp lý, chỉ mới hai đòn giao thủ mà đã làm ảnh hướng tới 6 vị đệ tử đang tranh đấu xung quanh, thêm vài đòn nữa thì không biết ảnh hưởng thêm bao nhiêu người.


"Cái kết quả này cũng hợp tình hợp lý đấy."
Bạch Bào Thượng Tiên có chút tán thượng gật gật nói, Trúc lão hừ lạnh nói:
"Cái gì mà hợp tình hợp lý, đệ tử của lão phu nếu đấu tiếp sẽ là người thắng, chẳng qua sợ bị liên lụy mấy kẻ khác thôi."
Chiến Si Thượng Tiên kinh ngạc hỏi:
"Đệ tử của ngươi hóa ra chỉ là một tên Tam Kỳ sao?"
Trúc lão liếc lão già hồng bào nói:
"Mạnh nhất trong Tam Kỳ cảnh đấy."
Thẫm Ly Chân Nhân cười nói:
"Trúc huynh đào tạo ra nhiều đệ tử tài giỏi rồi, nên tiểu tử này cũng sẽ tài giỏi, nhưng cũng sẽ thiếu phẩm hạnh như huynh ấy vậy."
"Ôi trời, ha ha ha."
Chiến Si Thượng Tiên và Bạch Bào Thượng Tiền cười ha hả hứng thú vô cùng.

Trúc lão thì trầm mặt một chút nói:
"Phẩm hạnh của ta thiếu hay không thì chưa nói tới, chứ một lão thái bà có danh chân nhân, đáng lý phải có đệ tử tài giỏi hiểu biết lễ nghĩa và phép tắc, ấy vậy mà bọn chúng đã quậy mấy cái tông môn, trêu chục cái gia tộc còn lấy danh của sư phụ ra chấn áp, ôi trời, đây không phải là Thẫm Ly muội lúc trẻ sao?"
Trúc lão hơi ngẫm một chút gật gật đầu nói:
"Từ lúc niên thiếu cho đến hiện tại, tính cách lão thái hung hăng vẫn chưa đổi mà, đương nhiên mấy đệ tử sẽ thừa hưởng phẩm hạnh cao thượng y như sư phụ bọn chúng rồi."
Thẫm Ly Chân Nhân cứng họng người run run, tay cầm trượng gỗ đã hóa thành một trường thương màu đen.

"Mẹ nó, huynh đệ tỷ muội gì tầm này nữa, Trúc tặc chịu chết."

Thẫm Ly Chân Nhân trường thương trong tay lao hướng Trúc lão đâm tới, Trúc lão cười cười nắm lấy vai của Bạch Bào Thượng Tiên kéo tới làm lá chắn.

"Ôi trời, muội muội là ta, đừng có đâm tới."
Bạch Bào Thượng Tiên sợ run người gấp giọng nói.

"Ngươi lấy tên chết bầm đó ra làm lá chắn là đúng đấy."
Chiến Si Thượng Tiên ngồi một bên xem kịch vỗ tay không ngừng nói.

Mấy gia tộc và trưởng lão đều câm như hến, chân nhân, thượng tiên và tiên sinh mà thiên hạ kính trọng, hiện tại lại như một đám tiểu nhi quậy phá liên tục vậy.

Phía dưới khán đài, Trần Lục hành lễ với Tần Loạn Ngô nói:
"Huynh thể chất hơn người, nếu có dịp khác hãy tới Thiên Vân tông tỷ thí thêm trận nữa."
Tần Loạn Ngô chấp tay cười nói:
"Ta là tán tu đi ngao du khắp nơi không chắc sẽ tới đó không, nhưng nếu có duyên chúng ta sẽ gặp ở đâu đó."
Trần Lục gật đầu từ biết Tần Loạn Ngô rời đi, mấy sàn đấu khác cũng đang trong giai đoạn ác liệt, ai cũng là toàn thân thương tích


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui