Từ công xã đi đến chợ đồ cũ chỉ mất khoảng năm phút đồng hồ.
Bảo vệ ngoài cửa vẫn như lần trước, là một ông lão khá lớn tuổi trông rất tri thức, Phó Diễm hoài nghi có lẽ đây cũng là chủ cửa hàng, vì tiết kiệm chi phí mà kiêm luôn chức bảo an bên ngoài. Sau khi nghe hai hài tử nói là muốn tìm tới để sách, ông lão nghiêng người cho hai nàng đi vào. Vẫn là năm đồng một cân.
Chu Thu Lộ là thật sự muốn đến mua sách, cho nên vừa vào là nàng liền tự giác đi tìm kiếm xung quanh xem có quyển sách nào phù hợp với mình không. Vừa hay như vậy cũng rất hợp ý Phó Diễm.
Thời điểm đứng ngoài cửa, nàng đã nhìn thấy được có vài chỗ lóe lên ánh sáng, nghĩ hẳn là sẽ tìm được mấy thứ đồ tốt. Ông lão ngồi ở cửa thỉnh thoảng cũng đưa mắt, nhìn chằm chằm thân ảnh của hai người, nhìn thấy đúng là đang tìm sách thì không tiếp tục chú ý nữa.
Dư quang ánh mắt Phó Diễm sau khi thấy ông lão vừa quay đi, lúc này mới cúi xuống, nhanh chóng đi đến khu vực có ánh sáng lóe lên lúc nãy. Đến gần phát hiện ra, ở đó có một đống mảnh sứ vỡ, Phó Diễm dường như lại thấy được lão bằng hữu ở đây. Lần trước tại chợ đồ cũ trong thành phố, Phó Diễm cũng có tìm được một mảnh sứ vỡ màu thiên thanh, cùng mấy mảnh trước mắt này hẳn là nhất dạng.
Phó Diễm thuận tay cầm lấy một quyển sách bên cạnh, nhân tiện đem gom hết chỗ mảnh vỡ này, bỏ vào trong không gian. Tiếp đó lại đi đến một chỗ khác, lần này quang mang phát ra ảm đạm hơn không ít. Là một cái hòm màu đen, vẻ ngoài rất bình thường, trông không có gì đặc biệt cả, không nghĩ tới lúc sau nhìn kĩ, Phó Diễm phát hiện có điểm không đúng.
Cái này hòm này có tường kép, liệu bên trong giấu cái gì đây? Xem ra trong cái hòm này có lẽ còn ẩn chứa một có câu chuyện bí mật nào đó. Theo thường lệ, nàng lơ đãng cầm lấy một đồ vật bên cạnh giả vờ nghiên cứu rồi thu cái hòm vào, đến khi về nhà sẽ chậm rãi nghiên cứu xem sao.
Trùng hợp thay, trong số đồ vật linh tinh nàng cầm lên thì lại có một quyển sách Vật Lý. Cái này thật đúng là tìm được chẳng mất chút công sức nào, nên nhớ thời đại này sách vở cực kì hiếm, cho nên rất là quý, nhất là những quyển sách giáo khoa như vậy. Lần trước Phó Diễm có mua được mấy bộ đem về nhà, trong đó một bộ đã bị Phó Hâm mang đi, vừa lúc bổ sung thêm quyển sách này.
Phó Diễm lại tìm kiếm thêm một chút, chiếm được một lọ thuốc hít thông mũi loại nhỏ, xem bộ dáng chắc là của thời kì dân quốc, quang mang phía trên không tính là quá rực rỡ. Ngoài ra còn có một quyển sách cổ, bìa ngoài có chút bị tàn phá, nội dung bên trong chính là viết về trung y. Quyển sách Vật Lý kia chỉ có một quyển, Phó Diễm lại tùy tiện bới thêm mấy quyển Hồng Lâu Mộng, áng chừng đủ một cân liền đi tìm ông lão để tính tiền.
Chu Thu Lộ cũng tìm được mấy quyển sách tốt, đều được buộc chỉ cẩn thận, tuy không quý bằng sách của Phó Diễm nhưng tóm lại hôm nay thu hoạch cũng không tồi. Xong xuôi, hai người ra về, nhà Chu Thu Lộ cách đây không xa, còn Phó Diễm thì phải đi lâu hơn một chút. Hai người hẹn ngày mai gặp lại, sau đó liền từng người trở về nhà.
Trên đường về, Phó Diễm nhìn mặt trời chói trang trên đầu, áng chừng cũng đã giữa trưa. Ruộng ngô xung quanh cứ từng đám dập dìu theo gió, rì rầm rung động. Đi được một đoạn, bầu trời đột nhiên tối xuống, có lẽ sắp mưa, Phó Diễm vừa tăng tốc vừa nghĩ, khai giảng xong, nàng vẫn nên đọc sách nhiều hơn một chút, tranh thủ đem toàn bộ tri thức sơ trung nhìn qua một lượt, như vậy về sau có thể có nhiều thơi gian làm việc khác hơn. Dù sao những tri thức này, kiếp trước nàng đều đã học qua, chỉ là lâu không nhìn đến nên nhất thời không thích ứng kịp mà thôi.
Đi đến đầu thôn, chỉ còn một đoạn ngắn nữa rẽ vào là về đến nhà, ngay khi chuẩn bị bước vào ngõ nhỏ, Phó Diễm liền nghe thấy một âm thanh mỏng manh ở ven đường. Hình như là có cái gì đang gọi nàng vậy. Phó Diễm từ từ đi đến bên cạnh ruộng ngô mà vạch đám cỏ phía dưới ra nhìn thử, có một con mèo màu cam nhạt đang ngẩng mặt hướng về phía nàng mà kêu meo meo. Nó giống như muốn dẫn nàng đi đến chỗ nào đó.
Phó Diễm đi theo, ở trong ruộng ngô có một khoảng đất nhỏ, ba con mèo con hiện tại đang miêu miêu không ngừng. Xem ra con mèo mẹ này có lẽ là cảm thấy sắp có mưa to, liền tìm đến mình để cầu cứu. Trời cao có đức hiếu sinh, mà bản thân nàng cũng rất thích những loài động vật nhỏ. Phó Diễm tiến lại gần, cẩn thận đụng nhẹ vào mèo con một cái, nhìn sang thấy mèo mẹ cũng không phản đối, liền dứt khoát đem cả ba con mèo nhỏ kia đều bắt lại.
Ba con mèo nhỏ, có một con là ly hoa miêu, có một con đen thuần, còn có một con giống hệt mèo mẹ, là một tiểu miêu màu cam nhạt. Phó Diễm trong thầm lòng phun tào, cừ thật, kiểu này hẳn là mỗi con mèo con có một phụ thân khác nhau đây mà! Nhìn nàng cầm mấy con mèo nhỏ lên, mèo mẹ cũng không quay đầu lại mà rời đi. Xem bộ dáng chính là đem hài tử giao cho nàng. Một trận gió lạnh khẽ thổi qua, Phó Diễm nhanh chóng đứng dậy đi về nhà.
Mưa to vừa nói tới liền tới. Phó Diễm chạy thật nhanh, rốt cục ngay trước khi mưa to trút xuống thì kịp đi vào nhà. Vừa đóng cửa lại, mưa liền tầm tã không kịp nghỉ, ầm ầm trút xuống. Vương Thục Mai nhìn thấy nàng cuối cùng cũng trở lại, thở phào một hơi. Vừa rồi Phó Sâm cùng Phó Miểu đang bị nàng giáo huấn, hỏi vì sao hai người không ở lại chờ Phó Diễm mà về một mình.
"Tiểu Hỏa! Ngươi đi đâu vậy? Hại ta cùng Phó Sâm bị nương mắng một trận."
Phó Miểu trừng mắt nhìn muội muội, Phó Diễm còn chưa kịp nói gì, mèo con trốn trong túi đã thi nhau thò đầu ra kêu meo meo. Phó Diễm thuận tay, liền đem ba con mèo nhỏ kia ra.
"Tiểu Hỏa! Mèo này ngươi nhặt được ở đâu vậy?".
Trong nháy mắt, Phó Miểu đã bị ba con mèo con hấp dẫn.
"Ở trong ruộng ngô ngoài đầu ngõ đấy, khả năng là mèo mẹ thấy sắp mưa to, liền đem ta dẫn đến chỗ chúng nó, sau đó ta liền nhặt được ba con mèo này."
Phó Vi và Phó Dung cũng thực sự rất thích mèo nhỏ. Trước kia còn trộm nuôi thử, nhưng là nãi nãi không cho phép, cuối cùng đành phải từ bỏ. Phàm là nữ nhân thì đối với động vật nhỏ lông xù quả thật không có sức chống cự. Phó Đại Ny nhanh chóng tìm mấy cái khuôn hàng bằng dây mây, bên trong lót thêm một ít rơm rạ, sau đó đem ba con mèo nhỏ thả vào trong.
"Tiểu Hỏa! Con màu đen này từ giờ sẽ là của ta, tên ta đều nghĩ xong rồi, liền kêu nó là tướng quân đi!".
Phó Sâm tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp chỉ định, muốn con mèo nhỏ màu đen. Phó Miểu nghe vậy cũng không cam lòng yếu thế, nói muốn con mèo ly hoa miêu, đặt tên cho nó là Tiểu Hoa, bởi vì tên này rất bình dân, còn bị Phó Sâm cười nhạo. Sau đó Phó Miểu tiếp tục sửa lại cho nó một cái tên khác, gọi là Mộc Hoa, rồi nhìn Phó Sâm cười không nổi thì mới tủm tỉm đi vào.
Phó Diễm đành phải nhận con mèo màu cam còn lại, đặt tên cho nó là Vượng Tài. Lúc này Phó Sâm cùng Phó Miểu đều đồng thời cùng cười nhạo nàng. Tuy nhiên, Phó Vi và Phó Dung càng thích Vượng Tài hơn, bởi vì Vượng Tài đồng ý cho hai nàng sờ vào, hai con mèo còn lại đều có chút hung hăng khó gần.
Phó Diễm nhìn thấy Vượng Tài tự tìm được cho mình hai tiểu nữ hài làm bảo mẫu, tự nguyện chăm sóc cho nó thì cũng cảm thấy mỹ mãn, liền trờ về phòng của mình. Bởi vì sau này, Vượng Tài khẳng định không thiếu người chiếu cố, chính mình sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Phó Diễm không thể chờ đợi được, tiến vào không gian, muốn nghiên cứu cái hòm kì lạ kia một chút, xem bên trong rốt cuộc là có cái gì. Ai ngờ vừa vào trong không gian thì đã bị cái chén màu xanh sẫm dưới mặt đất kia hấp dẫn, cừ thật, thứ này từ chỗ nào tới? Phó Diễm nhìn khí tức quen thuộc, nhớ tới buổi sáng có ném vào một đống mảnh sứ vỡ. Cái này... Vào không gian liền trực tiếp tự mình ghép lại hoàn chỉnh? Không gian lần này lại tiếp tục mang đến cho Phó Diễm một nhận thức mới. Quả thực là bảo tàng quý giá, không gì không làm được!.
Nàng cầm lấy mấy mảnh sứ vỡ còn thừa bên cạnh, cẩn thận nhìn một vòng, soi lên ánh sáng, nhìn thấy ánh hồng sắc, bên trong ẩn chút sắc bụi hơi vàng, màu sắc thập phần mê người, Phó Diễm hơi có chút khó hiểu. Nàng nghĩ thầm, khi nào rảnh thì có thể đưa cho cha, nhờ hắn đánh một cái mặt dây chuyền thì hẳn là sẽ rất dễ nhìn.
Buông chén nhỏ xuống, Phó Diễm trực tiếp cầm cái hộp nhỏ kia lên. Hộp gỗ màu đen, bề ngoài khá xấu xí, nhưng bên trong vẫn còn có càn khôn, bị che dấu là điều bình thường, sờ phần đáy thấy hơi dày. Nghĩ nghĩ, Phó Diễm móc tiểu đao ra, trực tiếp cạy mở một góc đáy hộp.
Sau khi mở ra, nhìn thấy bên dưới có một tấm da. Phó Diễm nhướng mày, nàng thấy được hình như là một tấm da dê. Cúi đầu, động tác trên tay nhanh hơn, đem toàn bộ đáy hộp đều tháo xuống. Quả nhiên là một tấm da dê hoàn chỉnh.
Phó Diễm chậm rãi đem tấm da dê mở ra, đến khi trải ra toàn bộ, phát hiện đây chính là một bức bản đồ, phía trên có đánh dấu rất nhiều vị trí địa hình. Một trong chỗ đó có vẽ hình dạng một lá cờ nhỏ. Cái này chẳng lẽ là tàng bảo đồ trong truyền thuyết? Phó Diễm cảm thấy vận khí của chính mình quả thực bùng nổ rồi, đây là bàn tay vàng sao?
Cũng không biết ngọn núi có đánh dấu lá cờ này tên là Bình Phục Sơn, hay là cái gì sơn?.
Chúc mọi người một ngày lễ Vu Lan thật vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và người thân ♥.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...