Nguyên nhân Tống Quân An giao hảo cùng Phó Sâm rất là đơn giản, đó là bởi vì Phó Miểu.
Tống Quân An cùng Phó Sâm, Phó Miểu đều là bạn học cùng lớp, bình thường Tống Quân An ở tại nhà cô cô của hắn, cũng không thường xuyên trở về nhà.
Thân hình Phó Miểu cao gầy, tính tình hoạt bát, lúc vừa lên trung học, Tống Quân An chỉ biết nàng ở cùng một thôn với mình, nhưng là không quá quen thuộc. Bởi vì hắn từ nhỏ đã ở tại nhà cô cô để tiện đến trường, ngẫu nhiên khi có ngày nghỉ thì mới có thể về nhà, hơn nữa tiểu học, hắn cũng không học cùng trường với hai anh em Phó Sâm. Cho nên hiện tại trong lòng hắn thật nhiều luẩn quẩn.
Tống Quân An cũng không biết vì cái gì, ánh mắt hắn lúc nào cũng muốn nhìn thấy Phó Miểu, nếu hôm nào có thể nói chuyện với nàng một câu thì hôm đó hắn có thể cao hứng thật lâu. Nhưng là cả một năm qua, hắn mới chỉ nói chuyện với Phó Miểu không quá ba câu. Cho nên hiện tại nghỉ hè, hắn liền nghĩ trờ về nhà, tích cực giao hảo cùng Phó Sâm một chút, chắc chắn sẽ có cơ hội tiếp xúc với Phó Miểu nhiều hơn.
Tuy nhiên cho đến tận bây giờ, Phó Miểu ngay cả tên hắn là gì cũng không biết, nghĩ đến đây Tống Quân An có chút suy sụp, tựa như hiện tại, Phó Miểu ngay cả nhìn cũng đều không nhìn hắn. Ngay cả Lưu Bình bên cạnh cũng đều được Phó Miểu nhớ tên mà chào hỏi.
"Ca! Ngươi bắt cá lâu như vậy, nửa ngày mới chỉ được có ngần này? Uổng phí ngươi lớn lên cao như vậy!".
Phó Miểu nhìn cá trong chậu, cười nhạo liếc về phía Phó Sâm. Phó Sâm không phục, hắn cũng coi như là lợi hại, mấy người khác còn không bắt được con gì đâu.
"Có cá thì coi như không tồi rồi, ngươi mà đi xuống thì một con cũng không có, không tin ngươi đi thử xem!".
Phó Sâm cùng với Phó Miểu khả năng từ trong bụng mẹ đã bắt đầu đấu võ mồm với nhau.
"Thiết! Ngươi nhìn ta mà xem, hai ta đánh cuộc, nếu ta bắt được nhiều cá hơn ngươi, thì ngươi phải giặt quần áo cả một học kì cho ta nha."
Phó Miểu cười, chớp chớp hai mắt mà nói, từ đầu nàng đã nghĩ tới phương pháp này, bởi vì nàng cảm thấy, vận khí Tiểu Hỏa nhà mình thật tốt, tuyệt đối có thể thắng!.
"Phó Sâm! Ngươi không phải sợ, không dám đánh cuộc chứ?".
Phó Miểu am hiểu rất sâu phép khích tướng, ngay lập tức mở miệng nói.
"Ai không dám thì chính là tôn tử! Cái đồ tiểu nha đầu Phó Miểu ngươi, nếu ngươi thua thì ngươi liền ngoan ngoãn gọi nhị ca, còn phải giặt quần áo cho ta nữa đấy!".
Phó Sâm cũng không phải là người chịu được kích thích.
"Hảo! Một lời đã định! Ai không giữ lời thì là tiểu cẩu!".
Phó Miểu cùng Phó Sâm vỗ tay giao hẹn, tiếp đó liền lôi kéo Phó Diễm cùng xuống nước. Phó Diễm trong lòng âm thầm lắc đầu, lần này nhất định Nhị ca sẽ thua thật thảm.
"Phó... Phó Miểu! Bằng không để ta giúp ngươi. Ta có thể giúp ngươi đuổi cá!".
Tống Quân An lắp ba lắp bắp mở miệng. Phó Miểu giương mắt nhìn lại, đây là ai a? Không phải là tôn tử của thôn trưởng sao?.
"Ngươi có làm được không đó?".
Phó Miểu cao thấp đánh giá hắn một chút, nhìn không ra hắn chỗ nào có thể giúp nàng bắt cá.
"Ta.. ta...cá ta bắt được so với Phó Sâm còn nhiều hơn hai con đấy!".
Tống Quân An nâng cái chậu của mình lên cho Phó Miểu nhìn.
"Ai! Ai! Ta nói Tiểu Tống tử! Ngươi như thế nào còn muốn đi giúp Phó Miểu? Nếu ngươi muốn thêm người hỗ trợ, thì ít nhất phải bắt được năm con, bằng không không tính toán gì hết!".
Phó Sâm không vui nói.
"Thiết! Coi thường ta sao? Ta không cần người hỗ trợ cũng có thể bắt được năm con."
Phó Miểu cự tuyệt Tống Quân An hỗ trợ. Phó Diễm đã lội xuống dưới, Phó Vi cùng Phó Dung thì đứng cạnh bờ, đang sờ tay bắt ốc, đụng đến một con ốc liền thật cao hứng hô lên, làm Phó Diễm cùng Phó Miểu quay lại nhìn, đều phì cười.
Phó Diễm lội ra gần giữa sông, đứng một hồi không phát hiện có con cá nào lớn. Không có biện pháp, vẫn là phải kiếm mồi đến dụ. Hai tay nàng nhẹ nhàng khua khoắng dưới nước, trên bờ nhìn xuống thì có vẻ giống như đang bắt cá, thực tế nàng lại đang thả một ít linh tuyền ra ngoài.
Lúc này Phó Miểu cũng bắt đầu lội xuống dưới, đang tìm tới tìm lui trong sông. Cái gì cũng đều không có. Phó Sâm đang ở ven sông thấy vậy, cười nhạo muội muội mình, nói nàng khẳng định không bắt được con nào. Nhưng là ngay giây tiếp theo, hắn liền thấy được cảnh tượng mà cả đời này hắn không thể quên được.
Từ trên thượng du cùng hạ du phía dưới, lấy chỗ muôi muội đang đứng làm trung tâm, từng đàn cá đông nghìn nghịt đua nhau bơi tới! Phó Sâm nhu nhu mắt, chính mình quả thật không nhìn lầm! Không có, là thật. Thật là một đám cá, hơn nữa còn là một đám cá lớn!.
Phó Diễm cũng có cảm giác đàn cá bơi đến, nhanh chóng thu linh tuyền lại. Đàn cá bơi tới phụ cận Phó Diễm cùng Phó Miểu, vây quanh hai người mà bắt đầu tham lam uống nước. Phó Miểu cũng ngây người, đây là chuyện gì thế? Tiểu Hỏa vận khí thật quá vượng mà! Phó Diễm bị đại ngư vây quanh, rất nhanh liền bắt được mấy con, mỗi con cá chép phải nặng ít nhất phải đến năm sáu cân.
Lúc này, mấy người Phó Sâm đều phát ngốc, đứng im ở bờ sông, không dám động đậy.
"Phó Sâm! Cái đồ đại ngốc tử nhà ngươi, ngươi vẫn chưa về nhà đi lấy thêm chậu đến đây, còn chờ cái gì nữa!".
Phó Miểu hô to, Phó Sâm lúc này mới hướng trong nhà chạy đi, Tống Quân An cũng đi xuống giúp bắt cá, hắn phát hiện những con cá này tuyệt nhiên không hề giãy dụa, chính là cứ ngốc lăng mà bơi trong nước, đã bị hắn bắt lại.
Chỉ chốc lát, Phó Sâm trực tiếp lấy đến mấy cái chậu to, sau đó cũng nhảy xuống giúp đỡ. Nhìn cá xung quanh quá nhiều, Phó Diễm vừa bắt, vừa lén ném vào không gian. Kỳ quái nhất chính là, còn có cả một con cá chép cực lớn màu đỏ, Phó Diễm tóm được cũng ném vào không gian nốt.
Một lát sau, số cá bắt được cũng không sai biệt lắm, một con rùa lớn mới chậm rì rì bơi tới bên người Phó Diễm. Nàng thấy khá kì lạ, cũng bắt luôn vào không gian. Kết cục chính là, mấy người chỉ lao động một lát đã bắt tràn đầy mấy bồn cá, Lưu Bình vui rạo rực, cầm mấy con cá phần của mình trở về nhà, Tống Quân An cũng giúp đỡ đem cá trong mộc bồn mang tới Phó gia. Sau đó Tống Quân An bị Vương Thục Mai lưu lại ăn cơm.
"Tiểu An! Ngươi đừng khách khí, ta với nương ngươi là hảo tỷ muội đấy, Tiểu Thủy! Ngươi đi đến nhà thím Trương nói một tiếng, hôm nay Tiểu An ăn cơm ở nhà chúng ta. Đem thêm mấy con cá cho thím của ngươi luôn, để nàng thêm món ăn."
Vương Thục Mai một bên tiếp đón Tống Quân An, một bên dặn dò Phó Miểu, nàng không có biện pháp đành phải cầm mấy con cá lên rồi mang đi. Khi mang cá đến nhà Tống Quân An, mẹ hắn là thím Trương rất cao hứng. Con mình rốt cục thông suốt, biết kết giao bằng hữu. Vẫn là cùng mấy hài tử nhà Vương Thục Mai chơi, cái này thật sự không tồi. Vì thế nàng ngạnh đưa cho Phó Miểu vài cái bánh bột ngô cùng há cảo chiên, để nàng cầm về ăn.
Tống Quân An tâm trạng vừa khẩn trương lại vừa cao hứng, quả thực cao hứng không chịu được. Hôm nay hắn không chỉ có năng lực khiến Phó Miểu nhìn đến hắn mà còn có thể cùng nàng đồng thời ăn cơm.
"Tiểu An! Ngươi khai giảng vẫn sẽ ở trong nhà cô cô ngươi sao?".
Vương Thục Mai là biết một chút sự tình của Tống gia, Trương Anh có cô em chồng không sinh dục được, vẫn luôn lấy Tống Quân An như thân sinh nhi tử mà nuôi dưỡng. Bản thân Trương Anh cũng có ba con trai, một con gái, cũng vui vẻ nhường cô em chồng giúp đỡ nuôi dưỡng hài tử của mình.
Vương Thục Mai cũng có nhận thức em chồng của Trương Anh tên là Tống Giai. Nữ nhân kia cũng không phải là người thiện tâm gì.
"Đúng vậy! Cô cô đối với ta rất tốt, ta ở lại nhà cô cô, đi đến trường cũng rất gần."
Tống Quân An cũng không hiểu được suy nghĩ trong lòng Vương Thục Mai mà lên tiếng trả lời.
"Đến nhà thím thì đừng có khách khí, ngươi và Phó Sâm cũng như nhau, bình thường không có việc gì liền đến chơi."
Vương Thục Mai lại gắp một đũa thịt cá cho hắn.
"Hảo! Thím!".
Tống Quân An trộm nhìn thoáng qua Phó Miểu, bộ dáng nàng ăn cơm cũng thực xinh đẹp. Lại trộm liếc mắt nhìn thêm một cái nữa...Phó Diễm nhìn thoáng qua tỷ tỷ đang ngồi yên lặng gảy cơm khô, Phó Miểu cái gì cũng không biết, vẫn còn chăm chú ngồi ăn. Lại nhìn sang Phó Sâm cũng là ngây thơ giống nhau, còn đang vừa ăn cơm vừa cùng Phó Miểu đoạt mắt cá.
Đều là vô tư tới vô tâm! Phó Diễm cảm thấy, nhìn lén thiên cơ khiến chính mình thật sự mệt chết đi! Nếu có thể, hãy để cho nàng không nhìn tới khí sắc phấn hồng này trên mặt tiểu tử Tống gia.
Cơm nước xong, Phó Sâm lôi kéo Tống Quân An ở lại, cùng đi ra ngoài chơi. Phó Miểu thu thập, dọn dẹp bàn ăn xong, liền quay sang, thấy muội muội đang nhìn chằm chằm mình.
"Tiểu Hỏa! Ngươi đang nghĩ gì vậy?".
Phó Miểu quơ quơ tay.
"Không có gì! Tỷ! Cá nhiều quá, ăn không hết, lát nữa chúng ta đem làm món khác đi."
Phó Diễm đình chỉ nghi vấn trong lòng, nhanh chóng thay đổi đề tài.
"Được a! Buổi tối chúng ta liền ăn cá nướng!".
Phó Miểu nghĩ đến liền chảy nước miếng, Phó Diễm ngán ngẩm thở dài, được, ngươi nói sao liền làm vậy đi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...