Sự tình của Bạch Mặc Thần đều được hắn viết lại trong thư, gửi cho Phó Diễm. Sau khi nàng nhìn xong cũng thở dài cảm thán, dì ruột cùng cữu cữu thế nhưng vì tài sản mà nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy, có thể làm đến bước này chứng tỏ, hắn dù giàu sang nhưng cũng sống không dễ dàng chút nào, so với xuất thân nhà nông càng độc ác hơn.
Bạch Mặc Thần trở về nhà cũng không có giống như thường ngày đi đến nhà ông ngoại, hắn chờ đến khi lấy đủ hết chứng cứ, mới đứng dậy đi Mai gia. Ngoại tổ phụ hắn tên gọi Mai Di Đình, là một chuyên gia ở lĩnh vực kiến trúc, chủ yếu nghiên cứu kiến trúc cổ. Mai gia ở phía nam đế đô cũng được coi là đại tộc, tổ tiên từng làm kinh thương, gia sản phong phú. Cho nên cả đời Mai lão gia tử không có phiền não về tiền bạc, cho dù thời điểm chính sách vận động lợi hại nhất, Mai lão gia tử bởi vì đem đại bộ phận gia sản đều quyên cho quốc gia, lại có Bạch Hùng tư lệnh làm thân gia, mới có được sự bảo hộ của các ban ngành liên quan. Cũng không có chịu qua chút tổn thương nào.
Ngoại tổ mẫu Bạch Mặc Thần cũng có xuất thân là danh môn khuê tú, cho nên hiện tại, sinh hoạt hai người tuy rằng thập phần đơn giản, nhưng nếu đến nhìn kỹ, cũng là mang một tia bình thản, cách điệu bên trong. Đến đời mẫu thân của Bạch Mặc Thần, tổng cộng có bốn huynh đệ, tỷ muội.
Đại ca Mai Trạch, sau đó đến mẫu thân Bạch Mặc Thần là Mai Du, tiểu cữu Mai Diễn cùng tiểu di Mai Thanh. Lần này xuống tay với hắn chính là đại cữu Mai Trạch cùng tiểu di Mai Thanh. Động cơ của đại cữu phi thường rõ ràng, hắn không muốn đem sản nghiệp cùng tài nguyên của Mai gia chia cho Bạch Mặc Thần, còn động cơ của tiểu di thì Bạch Mặc Thần lại không hiểu, mẫu thân mình khi còn tại thế, tuy rằng khi đó hắn vẫn còn nhỏ nhưng Bạch Mặc Thần cũng thường xuyên nhìn thấy mẫu thân đón tiểu di đến trong nhà ngồi chơi. Mặc dù có chứng cớ, sớm đã chứng minh động cơ của tiểu di rồi, nhưng là Bạch Mặc Thần vẫn là nghĩ chính mình muốn nghe nàng nói một câu xem tại vì sao.
Mai lão gia tử vẫn luôn thương tiếc cháu ngoại lớn nhà mình, tuổi nhỏ mà đã không có mẫu thân. Cho nên ngoài chỗ đồ cưới ở ngoài của Mai Du, lại cho Bạch Mặc Thần thêm không ít thứ tốt. Vốn dĩ là đồ cưới của nàng cũng đã rất phong phú, thời điểm nàng xuất giá, Mai gia còn chưa có hiến gia sản cho chính phủ, nhưng đến thời điểm khi Mai Thanh xuất giá, phần đồ cưới này liền vô pháp so sánh cùng đại tỷ.
Thời điểm Đương Bạch Mặc Thần đem tất cả chứng cứ mà hắn có được ở trước mặt Mai lão gia tử, hắn sững sờ, cơ hồ không thể tin được, đây chính là chuyện mà tiểu nữ nhi nhu thuận kia của mình làm ra.
Mai Thanh là hài tử nhỏ nhất trong nhà, Mai lão gia cùng thê tử luôn luôn nâng niu trong lòng bàn tay, mà ngay cả huynh tỷ của nàng cũng đều như vậy. Nàng từ nhỏ đến lớn đều được cả nhà sủng ái, đã thành thói quen, cộng thêm việc gả cho Thôi gia, lúc vừa mới bắt đầu cũng không quan tâm đến tiền tài, sau này suy nghĩ lại càng ngày càng thay đổi. Thôi Nguyên Phong chồng nàng hiện đang làm một công chức nhỏ trong chính phủ, cũng không phải là hình mẫu trượng phu lý tưởng mà Mai Thanh muốn. Nàng luôn nghĩ, tỷ phu nhà mình đã làm đến chức sư trưởng, dựa vào quan hệ của Bạch gia tại quân đội, tiến thêm một bước cũng không phải không có khả năng, vì sao trượng phu của nàng chỉ có thể làm công chức nhỏ như vậy? Mai Thanh nàng không cam lòng, tăng thêm bên cạnh có người hữu tâm xúi giục, liền tạo thành cục diện như vậy.
"Đi! Đi gọi điện thoại! Đem tất cả mọi người gọi tới đây cho ta! Ta ngược lại muốn nhìn xem, nàng rốt cuộc muốn thế nào?".
Mai lão gia tử dưới cơn xúc động, phẫn nộ hét ầm lên, sai lão bà tử ngồi bên cạnh đi gọi điện thoại. Mai lão phu nhân nhìn thấy những thứ này này cũng là hoang mang lo sợ, ngoại tôn đem rất nhiều chứng cớ đều đặt ở trước mặt, không phải do nàng không tin, nhưng là nàng luôn luôn là một người chính trực, việc tiểu nữ nhi hại đến mạng người đã vượt qua giới hạn chịu đựng của nàng.
Nếu lần này chỉ xử lý nhẹ nhàng, không khác gì đẩy nàng xuống vực sâu, còn nếu xử lý đúng người đúng tội thì nội tâm nàng sao chịu được, Mai lão phu nhân từng bước gạt lệ, đến bên cạnh bàn điện thoại, đem ba hài tử cùng lúc gọi trở về.
Mai đại cữu hiện đang làm cán bộ công hội cho một xưởng thép ở đế đô, làm nhiều năm như vậy cũng chưa từng được cất nhắc lên. Thời điểm nhận điện thoại, hắn đang trong ca làm việc. Mai tiểu cữu thì kế thừa y bát của cha, làm giảng viên đại học ở đế đô. Mà Mai Thanh thì đang công tác tại một xí nghiệp ở ngay ngã tư đường.
Sự tình cũng không phức tạp, đã thập phần minh bạch. Mai Thanh lúc mới bắt đầu còn chống chế, nhưng đến khi chuyện gian lận chuỗi tràng hạt cũng bị Bạch Mặc Thần điều tra ra, người thi pháp trên chuỗi hạt hiện đang phạm tội, còn đang ngồi trong tù thì nàng ta thẳng thắn thừa nhận.
"Ta chính là không phục! Dựa vào cái gì đại tỷ có thể gả cho tỷ phu, còn ta thì chỉ có thể gả cho một cái tiểu cán bộ? Dựa vào cái gì trong đồ cưới của đại tỷ có tận hai căn tứ hợp viện, còn ta thì cái gì đều không có?".
Mai Thanh cuồng loạn chất vấn, Mai lão gia tử tức giận đến cả người phát run, một câu cũng nói không nên lời. Mai lão phu nhân ôm mặt khóc, lúc này có một người cương ngạnh đứng lên chỉ vào mặt Mai Thanh mà mắng.
"Ngươi đừng quên, trượng phu là ngươi tự tìm! Không phải là trong nhà an bài! Năm đó ba mẹ không đồng ý, là ngươi sống chết muốn kết hôn cho bằng được! Giờ ngươi còn so bì với đại tỷ sao? Về phần đồ cưới, nếu không phải đại tỷ gả cho đại tỷ phu, ba không quản gia sản nhiều hay ít, đem toàn bộ quyên góp hết ra, ngươi cho là bây giờ ngươi còn có thể hảo hảo công tác, còn có thể đứng trên mặt đất ở đế đô này nói chuyện? Thôi Nguyên Phong còn có thể đối tốt với ngươi sao?".
Mai Diễn không nghĩ tới, muội muội có thể làm ra sự tình mất trí đến vậy.
"Nhị đệ! Tiểu muội có thể là bị người khác che mắt. Ngươi không cần phải nói nàng như vậy."
Mai Trạch nghe được lời Mai Diễn nói, trong lòng thực không thoải mái.
"Che đậy? Ai có thể che đậy? Đây là nàng bị tiền tài làm mờ mắt thì có."
Mai Diễn nhìn đại ca, trong lòng cũng hiểu được, trong chuyện này, lão đại cũng có phần.
"Bà ngoại! Ông ngoại! Nếu là họa do đồ cưới của mẹ ta gây ra, ngày mai ta liền đem khế ước mua bán nhà đưa tới, ta cái gì cũng không muốn. Đều trả lại hết cho các ngươi."
Bạch Mặc Thần trực tiếp lên tiếng, nếu mọi người đều nghĩ đến tiền, vậy thì liền cầm đi, nếu không sợ phỏng tay thì cứ lấy. Mai Thanh khiếp sợ ngẩng đầu, liền ngây người nhìn Bạch Mặc Thần, Mai lão gia tử cùng phu nhân lại kiên quyết không đồng ý.
"Ngươi thật sự nguyện ý đem đồ cưới của đại tỷ trả về?".
Mai đại cữu thập phần kinh ngạc, đây chính là một khoản tài phú cực lớn. Bằng không bọn họ cũng không có khả năng sẽ xuống tay với hắn.
"Đương nhiên! Nhưng đồng thời, những ai muốn hại ta, một người ta cũng sẽ không bỏ qua. Tin tưởng một chút chuyện này, Bạch gia ta vẫn có thể làm được."
Bạch Mặc Thần nhìn Mai Trạch, một chút cũng không che dấu, phóng ra sát ý của mình.
"Ngươi! Ngươi... Ngươi một chút đều không bận tâm tới mẫu thân ngươi sao?".
Nội tâm Mai Trạch hoảng hốt.
"Mẫu thân của ta đã sớm qua đời, nếu ta không có vận khí tốt, hiện tại đã sớm chết! Còn nói gì tới thân tình hay không."
Khí thế của Bạch Mặc Thần ngày càng tăng lên, một chút không che giấu, toàn bộ đều phóng thích ra.
"Ba! Sao ngươi còn không nói lời nào? Ngươi còn muốn bao che nữ nhi bảo bối của ngươi đến bao giờ?".
Trong lòng Mai Diễn hiện tại đang thầm mắng Mai Thanh cùng Mai Trạch một vạn lần, nhưng là vẫn là muốn cho bọn hắn cơ hội, nếu thật sự để Bạch gia ra tay, một đám bọn họ đều coi như xong.
"Mai Diễn! Đi lấy gia phả ra đây. Đem cái này nghiệt nữ bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này đuổi ra khỏi nhà cho ta! Ta không có cái nữ nhi này, ngày mai đi đăng báo. Ta cùng Mai Thanh đoạn tuyệt quan hệ cha con."
Mai lão gia tử nói xong, giống như già đi rất nhiều. Trong lúc nhất thời, dường như tinh khí thần cùng bị rút đi.
"Ba! Đừng! Đừng đuổi ta ra ngoài! Ta không phải cố ý, ta thật sự không phải là cố ý! Là Trầm Ngọc, là nàng gạt ta, nói nếu thân thể Tiểu Thần yếu đuối thì chỗ đồ cưới kia của đại tỷ đều sẽ giao cho ta, như vậy ta có thể trải qua ngày tháng tốt lành. Ta thật không phải cố ý. Đại ca, đại ca, ngươi nói một câu xem, người nọ không là ngươi tìm tới sao? Đây không phải là chủ ý của ta! Tiểu Thần! Tiểu Thần! Ngươi xem trước đây Tiểu Di đối với ngươi tốt như vậy, Tiểu Thần! Ngươi giúp ta nói một câu, giúp ta nói một câu thôi! Nếu ta bị ba đuổi đi, Thôi gia cũng sẽ không cho ta sắc mặt tốt, ta làm sao mà sống được a."
Mai Thanh lớn tiếng cầu xin tha thứ, ngay cả Mai Trạch cùng Trầm Ngọc cũng đều phun ra. Mai lão gia tử vừa nghe thấy lão đại cũng có phần tham dự vào, trực tiếp ngất, nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Bạch Mặc Thần không tiếp tục quản chuyện của Mai gia nữa, dừng ở đây là được, Mai gia trừ bỏ tiểu cữu cùng ngoại tổ mẫu coi như công bằng, người khác dĩ nhiên là không thể nào tiếp tục lui tới. Mãi cho đến khi Bạch Mặc Thần đi nhập ngũ, Mai lão gia tử cũng không có xuất viện. Hắn là bảo vệ con gái của mình, buông tha ngoại tôn, Bạch Hùng cũng giận tím mặt. Cháu của mình không truy cứu, nhưng chính mình không hứa hẹn bỏ qua nha.
Trong nhất thời, Mai gia trừ bỏ Mai Diễn, người khác đều đã bị đả kích. Trầm Ngọc cũng bị Bạch Hùng trừng trị rất khó chịu, con trai của mình bị lão gia tử đóng gói, đưa xuống nông thôn, chính mình đang công tác tại tòa soạn báo cũng bị lãnh đạo đóng băng. Chỉ có thể làm một chút biên tập vụn vặt mà sống. Mà Bạch Mặc Thần cũng không tiếp tục quan tâm đến kết quả của bọn họ, về phần đồ cưới, đó là của mẫu thân mình để lại, chính mình tuyệt đối không có khả năng buông tay!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...