Thời điểm Trương Vĩ cưỡi xe đạp hướng thôn An Bình mà đi, đoàn người Phó Diễm đã lên núi, hiện đang ngồi nghỉ ngơi cạnh dòng suối nhỏ lần trước.
Phó Diễm đã sớm phát hiện Cây Cột vẫn luôn lén lút, theo sát sau lưng bọn họ, hắn cố tình không xa không gần mà đi theo, cũng không tự mình ngẫm lại xem, Phó Đại Tráng vốn xuất thân bộ đội trinh sát, chỉ khẽ liếc mắt là đã thấy chỗ hắn núp phía xa.
Cây Cột ngày hôm qua mới được nghe Ngưu Thúy Hoa kể lại chuyện gia cụ, gần đây mỗi ngày hắn luôn quanh quẩn bên ngoài phụ cận Phó gia, nghĩ thầm muốn thừa dịp không có ai thì sẽ trộm nhảy vào xem sao. Chính là chờ dài cổ mấy ngày cũng chưa có cơ hội ra tay, lúc nào Phó gia cũng có người ở nhà, hơn nữa Phó Đại Tráng từng tham gia quân ngũ cũng ở nhà, không đi ra ngoài lần nào. Hôm nay hắn rốt cục phát hiện người Phó gia đi ra ngoài đến hơn phân nửa, đều hướng trên núi mà đi, vốn là Cây Cột nghĩ người trong nhà đều đi rồi thì hắn sẽ tiến vào, nhưng sau đó nghĩ lại, hiện đang là ban ngày ban mặt, nếu mà bị bắt gặp thì cũng không dễ ăn nói, vì thế liền đi theo phía sau bọn họ, chuẩn bị nhìn xem người Phó gia kéo nhau lên núi làm cái gì, vạn nhất nếu mấy thứ kia giấu ở trên núi, đây chẳng phải là càng dễ dàng sao? Địa phương trên núi không phải lúc nào cũng có người nhìn.
Tưởng tượng như vậy, Cây Cột cứ kiên trì mà xa xa bám theo phía sau. Vẫn luôn theo sát, tới cả bên cạnh dòng suối. Phó Diễm nhìn cái đuôi này, nội tâm thật sự có chút khó chịu, không nói mình cùng Ngưu Thúy Hoa có thù hận, chính là cái tiểu tử Cây Cột này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, người ta vẫn nói mẹ nào con nấy còn gì.
Phó Diễm nghĩ thầm, như thế nào mới có khả năng để hắn nhận một lần giáo huấn, học ngoan ngoãn một chút, đừng cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, ánh mắt nhìn chằm chằm nhà mình. Bí mật nhà nàng cũng không ít, vẫn nên thật cẩn thận, không chủ quan để cho tiểu tử này phá hủy.
Sự tình nhưỡng rượu tuy rằng không tính là chuyện cơ mật gì, nhưng là bây giờ còn không cho tư nhân tham gia mua bán, huống chi chính mình còn đang bán bình an phù, những thứ này mà lộ ra khẳng định sẽ nháo động lớn, nàng không xử lý được. Cái tội danh "Lợi dụng phong kiến mê tín lừa gạt tiền tài" đi tù hẳn là không chạy thoát được. Phó Diễm quay đầu nhìn nhị ca nàng đang nghịch nước bên cạnh dòng suối, đột nhiên xông ra một cái chủ ý.
"Nhị ca! Ngươi tới đây ta có chuyện này muốn nói với ngươi."
Phó Diễm thần bí hề hề đem Phó Sâm gọi lại, kéo sang một bên mà thầm thì. Phó Sâm nghe Phó Diễm nói, càng nghe ánh mắt càng sáng rõ, biện pháp này khẳng định khiến Cây Cột phải chịu một lần giáo huấn thật lớn. Vì thế, sau đó Cây Cột phát hiện, người Phó gia sau khi nghỉ ngơi đủ, liền tiếp tục hướng trên núi mà đi, nhưng là mới đi thêm một đoạn, Phó Sâm cùng cái muội muội kia của hắn liền rẽ về một hướng khác phía bên kia, không đi cùng một chỗ với cha của hắn là Phó Đại Dũng.
Thời điểm hai người quẹo đi vào, Phó Đại Dũng còn dặn dò một vài câu, nói hai người bọn họ nhanh một chút rồi lại đi qua đây hội họp. Trước mắt Cây Cột liền sáng ngời, cơ hội tới! Cây Cột trốn ở trong bụi cỏ, nhìn theo đến khi không thấy thân ảnh người Phó gia nữa mới chui ra, liền tìm theo phương hướng Phó Sâm cùng Phó Diễm vừa rời đi mà đuổi theo.
Con đường hai huynh muội Phó Sâm đi, đều là đường nhỏ trước kia của thợ săn hay đi, không có nhiều người biết. Vẫn là do lần trước đi theo Phó Đại Dũng lên núi rồi chạy đi chơi mấy lần, Phó Sâm mới nhớ kỹ. Lần này hắn cùng Tiểu Hỏa lên kế hoạch để cho Cây Cột một cái giáo huấn khắc thật sâu.
Cây Cột kéo cỏ phía trước đi ra, vừa đi trong lòng vừa mắng thầm, nhưng là bên trong lại càng như có một cỗ kinh hỷ thật lớn tràn ngập. Đường đi khó như vậy, hơn nữa con đường này trước kia chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng đi qua, nhất định là nơi cất giấu đồ vật gì đó. Cây Cột cho rằng mình gần chạm được đến bí mật, đi càng hăng say, mặc cho Phó Diễm cùng Phó Sâm tại phía trước mở đường, cỏ bên cạnh hắn cao đến ngang eo, dính đầy lên người, hắn cũng không để ý. Lại đi một đoạn, đến khúc ngoặt, Cây Cột dừng lại, khẽ tiến lên vài bước núp vào bụi cậy bên cạnh liền nghe thấy hai huynh muội kia đối thoại.
"Nhị ca! Liệu có phải nơi này hay không? Sẽ không đi nhầm chứ?".
"Không sai đâu! Cha nói chính là nơi này. Chúng ta lại tìm xung quanh thử xem."
"Nhị ca! Ngươi xem nơi đó kìa, không phải là... "
"Giống như chính là nó, đi, đào ra đi..."
Cây Cột nghe đến đó, cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên. Hắn tìm được rồi! Thật tốt quá, lấy hết những đồ vật này thì hắn có thể trải qua ngày lành rồi. Cây Cột cắn răng kìm chế, nằm im trong bụi cỏ, chịu đựng kiến cắn sưng đỏ cả người, dù ngứa ngáy nhưng một cử động cũng không dám, thầm mắng sao lại lâu như vậy chứ?.
"Nhị ca! Cái này đem chôn sao? Cha vì sao không cho chúng ta sử dụng chứ? Ta lấy một cái có được không?".
"Thôi! Ta cứ nghe lời cha, đem mấy thứ này chôn giấu kĩ. Đừng để cho người khác phát hiện."
Cây Cột nghe thấy hai huynh muội muốn rời đi, nhanh chóng lại ẩn sâu thêm vào trong bụi cỏ, nằm im như chết. Nghe tiếng bước chân đi xa dần, hắn mới từ trong bụi cỏ đi ra, vội vàng chạy tới địa phương vừa rồi hai người bọn họ đào bới. Nhìn qua phía trên, hắn không thể chờ đợi được mà đi đến xem xét chố đất mới đào kia. Trực tiếp dùng tay bới lên. Chính là không đợi hắn đụng đến cái gì, thân thể liền thẳng tắp ngã xuống phía dưới. Cây Cột hốt hoảng hô to một tiếng, nằm úp sấp mặt bên trong hố.
Cách đó không xa, Phó Sâm cùng Phó Diễm nghe thấy động tĩnh bên này, biết hắn khẳng định đã bị rớt xuống hố. Hai người nhìn nhau một chút rồi cười, sau đó nhanh chóng rời đi, đuổi theo mấy người Phó Đại Dũng. Mà cái hố Cây Cột cho rằng có bảo tàng bên dưới, kỳ thật là do Phó Sâm dùng thân cây mơ mới vừa bẻ được bên dòng suối phủ lên cái bẫy thú cũ của thợ săn nào đó. Trước đó Phó Diễm cùng Phó Sâm đã thương lượng qua, muốn chỉnh Cây Cột một chút, lần trước lúc phát hiện khu vực có nhiều cây mơ, đồng thời cũng phát hiện có rất nhiều bẫy rập cũ của nhóm thợ săn trước đây bỏ lại, vũ khí sát thương bên trong đều đã bị Phó Đại Dũng thu hết lại mang về nhà.
Phó Sâm tính tình nhanh nhẹn, đã từng muốn dùng cái bẫy rập này để hãm hại Phó Hâm, không nghĩ tới Phó Hâm thực tỉnh táo, ngược lại chính hắn bị đại ca hố đến bên trong. Bẫy rập cũng không lớn, nếu Cây Cột muốn đi ra mà nói, chính hắn cũng có thể tự bò ra. Cho nên cũng không tồn tại nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên Phó Sâm cùng Phó Diễm không nghĩ tới chính là, tiểu tử Cây Cột này quá ngu ngốc, vừa bị ngã xuống là lập tức bị dọa sợ không biết phương hướng gì.
Hai huynh muội đuổi theo đoàn người Phó Đại Dũng, thời điểm Phó Diễm đi ngang dòng suối, theo thường lệ nàng lại tưới thêm một ít linh tuyền lên đám cỏ ven bờ, nàng không thể chờ đợi được, nghĩ thầm biết đâu sẽ lại hấp dẫn đến một con dê núi thì sao.
Cây Cột nằm dưới hố liên tục hô to, Phó Đại Tráng mặc dù cách khá xa, cũng mơ mơ hồ hồ nghe được một chút động tĩnh. Kết hợp với hành động lúc trước của chất tử cùng chất nữ, trong lòng hắn liền hiểu rõ. Phó Diễm cùng Phó Sâm vừa tới khu vực chặt cây, phát hiện chỉ có mỗi Phó Đại Tráng một người đứng chờ tại đây, Phó Đại Dũng đã mang theo mấy người Phó Miểu đi lên phía trước một đoạn.
"Hai ngươi vừa rồi làm cái gì?".
Phó Đại Tráng đưa mắt nhìn kỹ hai người.
"Không làm gì đâu nhị thúc, chúng ta chỉ đào một vài cây mơ, khi trở về sẽ đem trồng để gây giống thôi."
Ánh mắt Phó Sâm đảo qua đảo lại, chính là không dám nhìn thẳng nhị thúc.
"Hai ngươi không phải là đem Cây Cột lừa vào trong hố đấy chứ?".
Phó Đại Tráng nhìn hắn như vậy, một chút tố chất tâm lý đều không có.
"Không có......"
Phó Sâm nhìn bộ dáng Phó Đại Tráng, trong lòng có chút hoảng hốt. Vốn là hắn cho rằng nhị thúc muốn truy hỏi tới cùng, nhưng là không nghĩ tới, nhị thúc chỉ đứng chờ hai người bọn họ đuổi kịp, không hỏi thêm gì nữa. Phó Sâm cùng Phó Diễm trao đổi ánh mắt một chút. Thở phào một hơi.
Đến nơi tập hợp cùng Phó Đại Dũng, thấy hắn đã chặt được rất nhiều cây, đang bắt đầu trói gọn lại, Phó Miểu thì mang theo vài tiểu hài tử ở bên cạnh bứt lá cây chơi.
"Đại ca! Nhanh như vậy ngươi đã chặt xong sao?".
"Đều đủ rồi! Trói xong chúng ta trở về, ta đột nhiên nhớ tới hôm nay Trương Vĩ muốn tới nhà chúng ta. Ta không nên lưu lại trên này quá lâu."
"Hảo! Để ta đến hỗ trợ. Tiểu Mộc. Nhanh tay chút."
Phó Đại Tráng cùng Phó Sâm, đều tiến lên đi hỗ trợ, sau đó rất nhanh liền thu thập xong. Thời điểm rời đi, Phó Đại Dũng để Phó Sâm mang theo mấy người Phó Miểu đi ở phía sau, hắn cùng Phó Đại Tráng đi trước tiến về phía dòng suối.
Đó cũng là do kinh nghiệm mấy lần Tiểu Hỏa làm cho hắn kinh hỉ. Lần này không biết lại là động vật gì đây. Phó Đại Tráng qua mấy ngày nữa sẽ rời đi, Phó Đại Dũng đang lo lắng không biết đưa cho hắn cái gì để mang theo. Chính là còn chưa tới bên cạnh dòng suối, liền ngửi thấy được một mùi máu tươi đậm đặc làm cho mọi người nhất thời cảnh giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...