Mấy huynh muội Phó Diễm đang bị Vương Thục Mai nhớ thương ở nhà, lúc này đang cùng nhau lên núi, vừa hay tìm được thêm một vài loại nguyên liệu mới để ủ rượu.
Hôm nay lên núi vốn là muốn tiếp tục chặt thêm mấy cây gỗ lớn về làm thùng rượu. Phó Diễm thừa dịp cha cùng đại ca đang thu thập mấy thân cây kia, cùng Phó Miểu đi xung quanh tìm xem có loại trái cây nào có thể thay thế bồ đào hay không. Kết quả ngay trong bụi cỏ, Phó Diễm liền phát hiện một loại quả nhỏ màu lam mọng nước. Lấy một que củi khô gạt hết cỏ dày, trùm phía trên ra, rốt cuộc nhìn thông suốt, cái quả non mềm đáng yêu này còn không phải là Việt Quất hay sa!
Phó Diễm trực tiếp bứt một quả nếm thử trong miệng, thật ngọt, tại thời điểm nàng xuyên không, đây chính là hoa quả dành riêng cho quý tộc. Một hộp nhỏ tại siêu thị liền có giá tới hơn một trăm đồng.
"Tỷ! Ngươi nhìn cái này xem, chúng ta thử hát một ít trở về. Nói không chừng cũng có thể nhưỡng rượu." Phó Diễm gọi Phó Miểu đang hái rau dại bên cạnh mà nói.
"Cái này có thể ăn được không?" Phó Miểu tỏ vẻ nghi hoặc hỏi lại.
"Sao không được, cứ hái trở về xem sao." Phó Diễm ngoài miệng nói xong, lại nghĩ đến công thức ủ rượu Việt Quất. Tuy nói không thể so được với rượu nho nhập khẩu, nhưng là có một phen phong vị khác. Không nghĩ tới trên núi liền có Việt Quất mọc hoang, chẳng qua là số lượng hơi ít. Lại nói, nàng có không gian trong tay, chỉ cần có hạt giống thì cái gì cũng đều không thành vấn đề.
Nói làm liền làm! Hai tỷ muội tìm kiếm hết xung quanh, hái được một rổ nhỏ, trên tay đều dính nước quả màu xanh, trông thật đẹp mắt. Thẳng đến khi Phó Đại Dũng gọi, hai nàng mới thu dọn để chuẩn bị nhà.
Mặt trời vừa xuống núi thì cũng là lúc mấy cha con về đến cổng, Vương Thục Mai vô cùng lo lắng chạy ra đón:"Trời gần tối rồi cũng không thấy các ngươi trở về, nhỡ có việc cần thì tìm các ngươi ở đâu đây."
Nhắc nhở mấy người Phó Đại Dũng xong, lại quay ra sốt ruột Phó Sâm vẫn chưa trở lại:" Cái thằng nhóc Tiểu Mộc này, đã trễ thế này còn không biết đường về nhà, xem ra ta không cần phần cơm cho hắn." Phó Đại Dũng biết rõ tính cách tức phụ mình liền cười cười, xong dường như đoán ra mà hỏi lại: "Tức phụ Nhị Khuê đã đến rồi hả?"
Vương Thục Mai đang muốn trả lời, Phó Sâm liền chạy uỳnh uỵch vào hô to:"Tiểu Thủy! Nhanh lấy cho ca ta ngươi cốc nước, chết khát ta rồi!" Phó Sâm ngồi phệt xuống ghế, mồ hôi chảy nóng hầm hập.
Phó Miểu nghiêng đầu nhìn hắn, liếc một cái, cuối cùng vẫn là buông cái rổ trong tay xuống, đi lấy nước, coi như nhìn mặt mũi đại biểu ca. Uống nước xong, Phó Sâm rốt cục ổn định lại. Cũng đến giờ cơm, Vương Thục Mai không kịp chờ đợi, trên bàn cơm liền nói ra tin tức Tiểiu Phương hỏi thăm được. Nàng nói xong, Phó Sâm lại nói tiếp, hơn nữa hắn còn có thu hoạch mới.
"Ta tìm đến hỏi đồng học kia, hắn tên Lưu Bình, hắn cùng Lưu Đại Ny là cùng một nhà, theo bối phận hắn phải gọi Lưu Đại Ny là đường tỷ, nhưng là không phải quá thân cận. Sự tình hôn sự Lưu Đại Ny hắn ngược lại là biết, nhưng lại nghe nói con rể là người rất có khả năng, cũng được coi là nhân tài. Lưu Bình thập phần buồn bực, hỏi vì sao lại có người nhìn Lưu Đại Ny, nói nàng..." Phó Sâm nhìn chung quanh một vòng, lại nhìn Tiểu Hỏa, có chút ấp a ấp úng:"Tiểu Hỏa! Ngươi đi lấy cho ca ít dầu tỏi đến đây."
Phó Diễm nhìn bộ dáng này của hắn, chỉ sợ muốn nói gì đó, không muốn cho mình nghe thấy. Liền đứng dậy đi hướng phòng bếp. Thấy nàng đã đi, trong phòng mới bắt đầu nói tiếp, nhưng là không ngời Phó Diễm vẫn có thể nghe thấy. "Lưu Đại Ny tuy bộ dạng lớn lên không tốt, nhưng mà nghe nói đều đã chui đống cỏ khô vài lần ( ý nói chim chuột). Vẫn là cùng vài người chui qua." Phó Sâm thần thần bí bí nói. Nói xong liền bị trúng một bàn tay của mẫu thân mình:" Cái gì ngươi cũng dám nói!".
"Nương! Ta đây không phải là hỏi thăm chi tiết sao." Phó Sâm thập phần ủy khuất.
"Nương! Biểu ca nói nữ nhân cùng hắn thân cận kia, ta cảm thấy chính là nói đến muội muội Lưu Đại Ny là Lưu Nhị Ny!" Phó Sâm vẻ mặt đắc ý.
" Sao ngươi biết?" Phó Miểu tỏ vẻ không hiểu.
"Nghe nói ca ca Lưu Nhị Ny cũng muốn kết hôn, nhưng là Lưu lão cha nàng không lấy được tiền, nói là tiền đều trong tay nai nãi nàng. Lưu Nhị Ny vì giúp ca ca mình, thay Lưu Đại Ny đi thân cận thì có gì là không được?".
Vương Thục Mai liếc mắt nhìn con mình một cái, người này sao hỏi thăm kĩ như vậy được. "Ngươi cái này cũng biết? Lưu Bình miệng đủ rộng nha!" Phó Miểu hoài nghi thật sâu, nam tử cùng tuổi có phải hay không đều như vậy? Phó Diễm nhìn lại tiểu ca chính mình, xem thế là đủ rồi! Tiểu ca quả thực đúng là tên gián điệp.
Vương Thục Mai tổng hợp lại tin tức trên tay mình, phát hiện chất tử mình, chính là bị lừa hôn. Làm cho nàng nghĩ mãi không ra, chính là vì sao tẩu tử sẽ đồng ý cửa hôn sự này. Cũng may ngày mai nương sẽ mang theo tẩu tử cùng chất tử đến, đến lúc đó hết thảy đều có thể biết được.
Ý tưởng dùng Việt Quất ủ rượu của Phó Diễm vừa nói ra, được Vương Thục Mai nhiệt liệt ủng hộ: "Đầu Tiểu Hỏa đầu chính là thật nhiều ý tưởng, quả này cùng bồ đào trông không sai biệt lắm, chỉ là so với bồ đào thì ít hơn, không nhiều nước như vậy." Vương Thục Mai nhanh chóng liền nghĩ ra điểm mấu chốt.
Ngược lại Phó Diễm cảm thấy, nếu ít nước thì có thể cho thêm linh tuyền, nói không chừng hương vị so rượu nho càng là đặc sắc đây. Chính là Việt Quất hôm nay hái được, chỉ đủ một bình nhỏ, nếu là thật sự thành công, vẫn là trước lợi dụng không gian ưu hoá một chút, sau đó mới dời một ít trồng đến trong viện. Nói làm liền làm, Phó Diễm cùng Phó Miểu cẩn thận chọn lựa Việt Quất, tẩy rửa sạch sẽ, xong liền hong khô. Chỉ chờ sáng hôm sau đem đi nghiền để nhưỡng rượu.
Một bước mấu chốt này tất nhiền không phải nhiệm vụ của hai nàng, việc nhưỡng rượu đương nhiên là Vương Thục Mai tự mình động thủ. Phó Diễm cùng tỷ tỷ chính là trợ thủ chạy vặt, chờ Vương Thục Mai làm xong hết thảy, Phó Diễm tìm thời điểm không có ai, liền đem đặt trong không gian một đoạn thời gian liền thành.
Thời điểm đi ngủ, Phó Miểu cùng Phó Diễm nói sự tình nhà bà ngoại:"Ngươi nói cữu mụ biết người thân cận cùng biểu ca không phải là chính chủ sao?" Phó Miểu hỏi.
Phó Diễm suy tư một hồi nói: "Ta cảm thấy khả năng là không biết."
"Đại biểu ca ngày đó trông thật đáng thương, mặt nhìn đều sắp khóc." Mấy người Phó Miểu cùng biểu ca quan hệ không tồi, Vương Minh Lỗi từ nhỏ cũng biết nhường nhịn các muội muội. Ngược lại là trong trí nhớ Phó Diễm, cũng có thân ảnh biểu ca.
"Hôm nay lại nói, nương cũng là thực sốt ruột, ngày mai ta thử nhìn tướng mạo cữu mụ cùng biểu ca xem." Phó Diễm nghĩ nghĩ, nói cùng Phó Miểu.
"Ngươi là chưa có nhìn thấy Lưu Đại Ny kia đáng ghét như thế nào đâu." Phó Miểu nhớ tới lời Phó Sâm nói, càng thêm ghê tởm người này. Chính Phó Miểu cũng không biết, mình mơ hồ thế nhưng đem muội muội trở thành người tâm phúc nhất. Nàng cảm thấy Tiểu Hỏa sau khi bị ngã hôn mê tỉnh lại, về sau tính tình thay đổi rất nhiều, lại càng là thần cơ diệu toán, rất nhiều việc đều muốn hỏi ý kiến nàng một chút. Hai tỷ muội thủ thỉ tâm sự một chút xong, từng người đi ngủ.
Bên này Vương Thục Mai đã nằm xuống đi ngủ rồi, cứ trằn trọc, trái lo phải nghĩ giống như quên mất sự tình gì. Đột nhiên vỗ đùi đét một cái, ngồi dậy, tiếp đến liền đi đến trước rương như đang tìm kiếm cái gì.
"Ngươi làm gì vậy? Hơn nửa đêm còn không ngủ?" Phó Đại Dũng đang lơ mơ ngủ nói.
"Lão Nhị gửi thư, ngày đó ngươi cùng Tiểu Hỏa bán rượu trở về, ta quá cao hứng, đem việc này quên mất." Phó Đại Dũng đứng lên tiếp nhận, bật đèn lên nhìn xem trong thư Đại Tráng viết cái gì. Thấy ghi là đầu tháng sau về nhà thăm người thân, thuận tiện giải quyết sự tình cha mình. Phó Đại Dũng không nghĩ tới, cha mình là một người có tâm nhãn, thế nhưng lại đi khuyến khích Đại Tráng đến tranh tài sản với mình, không khỏi nổi giận.
Hắn cũng không biết, thân là cha ruột, thế nhưng đi xúi giục nhi tử mình bất hòa với nhau. Nếu Đại Tráng thật sự nghe theo lời cha nói, nếu như chính mình chưa nói rõ cùng đệ đệ, việc này nên giải quyết như thế nào?
Vương Thục Mai nhìn Phó Đại Dũng đọc thư xong, cũng không nói lời nào, trên mặt nhất thời xanh rồi lại trắng, liền hốt hoảng nói:"Cha bọn nhỏ! Ngươi sao vậy? Đại Tráng nói gì sao? Ngươi đừng làm ta sợ!"
Phó Đại Dũng lúc này mới hồi phục tinh thần, trấn an mà nói: "Không có việc gì, là Đại Tráng viết thư đến nói với ta, đầu tháng này liền về nhà thăm người thân."
Vương Thục Mai nửa tin nửa ngờ, cầm lấy thư, đứng lên đọc. Không đợi nhìn xong hết, liền tức giận vô cùng. "Cha chồng là sợ ngày lành quá dài, không sinh sự liền khó chịu! Nhất định là tiện nhân họ Ngưu khuyến khích! May mắn Đại Tráng là một đệ đệ tốt. Cái này không phải là muốn huynh đệ ngươi ly tâm nhau sao? Còn không biết sẽ ra sao đâu!" Vương Thục Mai trong lòng đem Phó Lão Xuyên cùng Ngưu Thúy Hoa mắng hết một lượt. Nhất thời lại cảm thấy nam nhân của mình có người cha như vậy, thật sự là kiếp trước không tu.
"Thôi! Cha bọn nhỏ, trước ngủ đi đã, đợi Đại Tráng về, chúng ta lần nữa thương lượng, việc này là không thể giấu đại tỷ cùng tam đệ hắn nữa."
" Đi ngủ thôi, trong lòng ta đều biết, chờ Đại Tráng trở về lần nữa thương lượng vậy. Ai!" Vợ chồng Phó Đại Dũng đều thở dài một tiếng, rồi từng người nằm xuống ngủ.
Phó Đại Dũng cảm thán thán chính là như thế nào có người cha như vậy, Vương Thục Mai cũng ai oán nhà mẹ đẻ còn có một đống chuyện phiền toái. Thật sự không yên tĩnh được chút nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...