Cung tiêu xã ( siêu thị) trên thành phố lớn hơn so với công xã bình thường, ở đây có tổng cộng ba tầng lầu.
Phó Diễm hứng trí nhìn ngắm cửa hàng ngập tràn cảm giác niên đại này, cảm giác thực mới lạ. Phụ tử hai người một tầng lại một tầng đi dạo tiến lên. Tầng một là tầng bán các sản phẩm phụ phẩm lương thực, điểm tâm, mứt đường quả cái gì cũng đều có, còn có hóa mỹ phẩm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, xà phòng linh tinh.
Phó Diễm nhìn trúng một khối xà bông thơm Thượng Hải, đầu năm nay ở nhà chỉ có thể dùng lá rau thơm, rửa tay còn được, chứ tắm rửa thật quá khó tiếp thu rồi. Phó Đại Dũng cũng chiều theo ý nàng, bởi không có khuê nữ thì sao có thể kiếm được nhiều tiền đến vậy đây. Còn hỏi nhỏ mua có đủ hay không, làm Phó Diễm dở khóc dở cười.
Tầng hai là bán quần áo cùng vải vóc. Thời gian này đa số người dân đều mua vải bố chiếm đa số, quần áo may sẵn cơ hồ chỉ có kẻ có tiền mới mua. Phó Diễm dùng ánh mắt đời sau nhìn đống quần áo trước mặt, thật đúng là không có một kiện nào vừa ý nàng. Nhưng nếu là đặt ở thời điểm hiện tại thì đều được coi là mốt lưu hành. Cho nên cha con hai người chỉ chọn mua vải bố về làm quần áo, Phó Diễm nghĩ ngợi một lúc xong liền đem hết phiếu lương thực đổi thành phiếu mua vải.
Tầng ba là bán radio, xe đạp và các linh kiện máy móc. Phó Đại Dũng có ý muốn mua một cái xe đạp, nhưng quan trọng chính là phiếu mua xe đạp rất khó kiếm. Chỉ có thể từ bỏ, mắt càng nhìn xung quanh càng thèm.
Phó Diễm đi dạo một hồi đã cảm thấy nhàm chán, mua cái gì cũng đều phải phiếu, không có phiếu thì sẽ không bán hàng cho ngươi. Hai cha con mua một vài thứ tốt, liền rời khỏi cung tiêu xã. Nhìn thấy thời gian còn rất sớm, buổi chiều đến tận bốn giờ mới tới giờ bắt xe.
Lúc này, Phó Diễm liền nhớ tới, ở niên đại này thường có khu vực chợ bán phế phẩm ( những đồ trưng thu của địa chủ sau cải cách ở Trung Quốc - Quang Vũ)chính là địa phương cực tốt để tìm đồ có giá trị cao. Bằng vào hai mắt của mình,bảo bối còn không phải là sẽ hạ bút thành văn sao?
."Cha, ta nghĩ đi chợ đồ cũ nhìn thử xem. Có thể có sách giáo khoa toán, lý, hoá hay không." Phó Diễm đánh chủ ý tìm tư liệu học tập, Phó Đại dũng rất vui vẻ, liền tìm người hỏi thăm chợ đồ cũ kì thật cũng không xa, ngay tại con phố bên cạnh cung tiêu xã.
Đến nơi thu mua phế phẩm, Phó Diễm chỉ nói đi tìm sách. Người trông cửa liền lấy ngón tay chỉ phương hướng. "Sách đều là năm đồng một cân. Xem trọng quyển nào thì mang đến đây cân." Hai cha con trực tiếp tách ra nhìn xung quanh, Phó Diễm dùng ánh mắt khẽ đảo qua, liền nhìn đến trong góc phòng có mấy chỗ địa phương ánh lên quang mang sáng rõ. Nhưng là nàng chỉ có thể giả vờ làm bộ như đang chọn lựa sách, từng chút một đi qua đi lại.
Cầm trong tay quyển từ điển vừa tìm được, chỉ thấy có một chút điểm quang mang, như vậy xem ra đã rất tốt. Nhìn bộ dáng đồ vật hẳn là thời dân quốc. Lại đi vài bước, tay bới bới, rốt cục tìm được đồ vật phiếm quang màu kim sắc trong góc phòng kia, là một cái bình hoa màu hồng, nước sơn thoạt nhìn trông khá bình thường, hình thức là kiểu mai bình ( bình cắm hoa mai). Phó Diễm trong lòng mừng rỡ, cái này mặt ngoài là hồng sắc, nhưng bên trong lại là một cái bình màu thiên thanh. Nghĩ đến có lẽ là vì bảo lưu cái đồ vật này, cho nên ngụy trang sơn màu hồng bên ngoài. Liền hướng về phía điểm này, thứ này không thể nghi ngờ chính là đồ cổ!
Phó Diễm lặng lẽ đem cái bình vừa nhặt được để vào trong không gian, sau đó lại hướng địa phương phát ra quang mang kế tiếp mà tìm. Một đồ vật khác, lại là một cái mảnh sứ vỡ. Là một mảnh vỡ màu thiên thanh, Phó Diễm không nhìn ra cái đồ vật gì, bởi vì mảnh sứ vỡ chỉ lớn nhỏ cỡ bàn tay. Nhưng là phát ra quang mang so với mai bình vừa nãy còn muốn đậm đặc hơn. Phó Diễm trực tiếp ném tới trong không gian.
Tiếp lại tìm thấy vài kiện đều là sách cổ, có một quyển sách đóng, buộc chỉ, niên đại lâu một chút, nội dung liền chờ về nhà rồi cẩn thận nghiên cứu sau. Phó Diễm lại ngẩng đầu nhìn một vòng, quả thật không còn có đồ vật gì. Lúc này mới cầm số sách lý, hoá đã chọn, hướng chủ tiệm chạy đi tính tiền.Bên này Phó Đại Dũng cũng không coi trọng cái gì, đã đứng tại cửa chờ khuê nữ nhà mình. Gói vào tổng cộng được mười cân, giá năm mươi đồng ( 1 cân bên TQ = 0,5kg bên Việt Nam). Rời khỏi cửa tiệm Phó Diễm trực tiếp ném bọc sách tới trong không gian. Hai cha con một thân đầy nhẹ nhàng thoải mái hướng nhà ga đi đến.
Bên kia Vương Thục Mai liền sớm mang theo Phó Miểu về nhà mẹ đẻ, trong tay còn cầm hai con gà hun khói cùng mấy chùm bồ đào. Lần trước thời điểm Tiểu Hỏa xảy ra tai nạn, vừa vặn đại ca định thân cho cháu trai, Vương Thục Mai liền hơi lo lắng. Nhà bà ngoại Phó Diễm ở tại Ngô Gia trang, cùng An Bình thôn liền nhau, nhưng là giữa hai cái thôn phải đi qua nửa ngọn núi mới có khả năng đến, trên mặt vị trí không tiện lợi bằng thôn An Bình.Thời điểm Vương Thục Mai đến nhà mẹ đẻ, mẹ Vương Thục Mai là Lý lão thái đang ngồi ở trong sân dưới tàng cây làm giày.
"Nương, trời nóng như vậy, sao ngươi không vào nhà ngồi?" Vương Thục Mai lên tiếng nói.
"Con gái về hả? Ở trong phòng làm sao có gió mát bằng nơi này, mau đến đây ngồi xuống." Vừa thấy là khuê nữ mình trở lại, Lý lão thái trong lòng cao hứng, đời nàng dưới gối có một trai một gái, khuê nữ tính cách giống chính mình, lúc nào nhìn cũng thấy thực vui vẻ. Nếu không phải đầu năm nay không thịnh hành việc đi theo khuê nữ, nàng ngược lại là thích ở một chỗ cùng khuê nữ sống qua ngày. Con rể cũng là người tốt.
Tẩu tử Vương Thục Mai là Lý Hương Vân đang nấu cơm ở bếp, nhìn thấy cô em chồng đến, vội vàng lau tay rồi đi ra. " Cô nhỏ, ngươi tới rồi! Lần trước chất tử ngươi định thân, ngươi không có tới, lòng ta vẫn còn lo lắng Tiểu Hỏa. Không có việc gì chứ? " Vương Thục Mai trong lòng khẽ xem thường, nhà mẹ đẻ tẩu tử này của nàng chính là sẽ coi thường người khác, vừa mở miệng liền nói, ý tứ trách chính mình không tới tham gia lễ định thân.
" Ai! Tẩu tử không hỏi ta cũng phải nói, Tiểu Hỏa hôn mê một ngày một đêm, thiếu chút nữa không tỉnh lại." Nói xong liền lau nước mắt. Vương Thục Mai vừa nói liền hù Lý lão thái giật mình một cái, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Vương Thục Mai giải thích cùng các nàng sự tình Tiểu Hỏa bị thương, Lý lão thái hận đến ngứa cả răng." Cái cha chồng này của ngươi, nhiều năm như vậy ngược lại là không nhìn ra là loại người này, như thế nào bà bà ngươi vừa đi liền thành như vậy. May mắn bà bà ngươi sớm có dự kiến trước, sớm cho các ngươi ở riêng, nếu không ở riêng, tiểu quả phụ mới cưới kia còn không mỗi ngày tới ghê tởm ngươi!"
"Đúng vậy, như vậy xem ra, nãi nãi ( bà nội) Tiểu Kim là nhìn thấu công công ( ông nội) của hắn, lúc này mới sớm cho ở riêng."
" Công công ngươi mới hơn năm mươi, nào có không nghĩ tới nữ nhân, nhưng cũng quá nóng nảy, nhìn bộ dạng này là đã sớm thông đồng với nhau rồi" Lý Hương Vân khinh thường quệt miệng.
Vương Thục Mai vừa nghe lời này mặt liền cúi xuống dưới, còn che tai cho Phó Miểu, tẩu tử cứ như vậy mà nói, một chút không bận tâm có hài tử ở đây. Lý lão thái nhìn con dâu chính mình nói như vậy nói liền nóng ruột, quay sang nói rằng: "Ngươi còn không đi làm cơm, tại đây nói nhàn thoại cái gì, Gỗ Dầu ( nhũ danh của cháu trai cả Vương Thục Mai) cùng Lượng Tử ( nhũ danh cháu trai thứ hai Vương Thục Mai) sắp trở lại ăn cơm "
Lý Hương Vân biết lão thái thái muốn cùng khuê nữ nói chuyện riêng, cũng không nhiều lời, nhưng vừa đứng dậy lại không đi nữa, nhìn đồ Vương Thục Mai đem tới, hai mắt liền tỏa sáng.
"Ngươi xem ta mải nói chuyện cũng suýt quên mất, đây là chim Trĩ Đại Dũng bẫy được, ta đem hong gió. Nương ngài cầm lấy, bình thường coi như thêm cái đồ ăn." Vương Thục Mai biết rõ đức hạnh của tẩu tử mình là cái gì, muốn không lấy đồ biếu ra trước mắt mắt, cơm trưa cũng đừng nghĩ ăn an ổn.
" Các ngươi để dành mà ăn, cho chúng ta làm gì, ta cùng cha ngươi tần này tuổi thì ăn miếng đậu hũ là xong."
"Nương! Nghe ngài nói kìa, ngài cùng cha tuổi không cao, không phải còn có Gỗ Dầu cùng Lượng Tử bọn họ sao." Lý Hương Vân sợ thịt tới tay rồi lại bay, vội vàng nói.
"Đại Dũng bảo ta lấy tới, ngài liền thu. Lần nữa đến lại mang thứ khác tới, ngài cùng cha lớn tuổi như vậy, cũng muốn phải tự bảo dưỡng." Vương Thục Mai không nói nhiều, trực tiếp đem gà hun khói bỏ vào trong tủ treo quần áo của Lý lão thái.
Lý Hương Vân nhìn vào ngăn tủ nhà mình, an tâm đi nấu cơm. Lý lão thái nhìn con dâu như vậy, tâm đều đau. "Đại Dũng thật có tâm, vậy mà bọn họ như thế nào đối với hắn như vậy? Hôm nay hắn đi làm gì?" Lý lão thái thập phần thích Phó Đại Dũng.
"Đại Dũng cùng Tiểu Hỏa đi trong thành phố." Vương Thục Mai nhìn tẩu tử đi rồi, đem sự tình bán rượu nói cùng nương của mình. Lý lão thái nghe xong thực lo lắng: "Việc này liệu có được không? Không thể bị bắt lấy! "
"Ngài yên tâm, Đại Dũng có bằng hữu trong thành phố, bên ngoài liền nói là đi thăm hỏi." Vương Thục Mai nói dối, an ủi nương mình. Về phần sự tình nhập ngũ của Phó Hâm, nàng cũng không có nói, việc này vẫn là phải chờ chắc chắn rồi lại nói sau, hiện tại không nên lộ ra.
Lý lão thái lại qua kéo tay Phó Miểu, lấy điểm tâm cho nàng ăn. Tuy rằng điểm tâm đều bị vỡ ra, Phó Miểu vẫn là thấy ăn thật ngọt, thật thơm. Hai mẹ con còn nói đến hôn sự của Gỗ Dầu, nói đến đây Lý lão thái lại là một trăm lần không hài lòng, chính là không có người để kể ra, làm nãi nãi cũng không thể đi ra ngoài nói xấu cháu dâu tương lai.
Người kia ai nhìn đến cũng đều nói không phải người tốt lành gì." Nàng kia tên gọi Lưu Đại Ny, ta nhìn liền không thấy tốt, tức phụ lão đại thì lại nói tốt, ta nhìn Gỗ Dầu cũng không phải là nguyện ý."
" Việc kia như thế nào không nhìn kĩ nhìn lại, mà đã trực tiếp định thân luôn rồi?" Vương Thục Mai không hiểu nói.
"Còn không phải nhà mẹ đẻ tẩu tử ngươi, không biết nghe ai khuyến khích cái gì, nói là đã tìm người nhìn qua, nói thẳng là bát tự Lưu Đại Ny hợp mệnh, vượng phu với Gỗ Dầu nhà chúng ta. Ngươi còn không biết tẩu tử ngươi, một lòng một dạ nghe theo nương nàng?."
Nghĩ vậy, Lý lão thái trong tim lại đau. Vương Thục Mai nghe đến đó, theo bản năng nhìn thoáng qua khuê nữ chính mình. Phó Miểu cùng nương mình nhất dạng ý tưởng, người nào còn có thể linh nghiệm hơn tiểu muội, khuê nữ nhà mình?
Nói chuyện một lúc liền tới giờ cơm trưa, lão cha Vương Thục Mai, Vương lão tam cùng đại ca Vương Quốc Chí đều về đến nhà. Ngọn núi chỗ Ngô Gia trang, thời tiết không có nóng bức như vậy, cho nên các thôn dân đều là cứ theo lẽ thường bắt đầu làm việc. Vương lão tam mở miệng liền hỏi đại ngoại tôn ( cháu ngoại trai lớn) như thế nào không trở về, Phó Hâm từ nhỏ liền được ông ngoại coi trọng, tại nhà lão Vương gia đều được đãi ngộ ngang hàng so với các cháu nội của Vương lão tam.
"Tiểu Kim hiện tại đang hỗ trợ tại đội sản xuất, giúp đỡ thu hoạch cái gì đó. Không rảnh rỗi, lần sau có rảnh ta mang hắn đến thăm ngài." Vương lão tam vừa lòng gật đầu, cả nhà đều cúi đầu ăn cơm. Chỉ có Lý Hương Vân âm thầm bĩu môi, lão nhân thật sự là lão hồ đồ, tôn tử nhà mình không thương, ngược lại đi thương cái người khác họ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...