Suy nghĩ vẩn vơ đến hơn nửa đêm mà vẫn không tài nào ngủ được, Phó Diễm bèn quyết định tiến vào không gian để ngồi đả tọa. Nàng ngồi một mạch đến hơn năm giờ sáng rồi mới trở về phòng.
Thời điểm Phó Diễm đang định đi ra sân trước nhà thì bất chợt nghe được động tĩnh ở hoa viên. Nàng nhanh chóng chuyển hướng, đi thẳng ra phía sau nhà. Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Vừa mở cửa bước vào thì Phó Diễm liền thấy lão cha nhà mình đang thu dọn đồ đạc bên trong căn lều mới dựng ở đây.
"Cha! Sao ngươi lại dậy sớm như vậy để làm gì thế?".
"Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, ta không yên tâm mấy thùng rượu vừa ủ cho nên đi nhìn qua một cái, cũng may mọi thứ vẫn ổn ".
"Cha! Để ta tới giúp ngươi!".
Phó Diễm thấy Phó Đại Dũng đang khệ nệ khiêng cái thang gỗ đi cất thì nhanh chóng chạy đến đỡ một đầu, vừa đỡ nàng vừa nói.
"Đúng rồi cha à! Rượu trong nhà chúng ta còn dư lại nhiều không? Vài ngày tới ta muốn làm lễ bái sư, món rượu này là nhất định không thể thiếu được a ".
"Ngươi nói muốn bái Kim lão ngày hôm qua đến đây làm sư phụ hả? Ông ấy làm cái gì vậy?".
Phó Đại Dũng tối qua đã nghe nàng nói qua, hiện tại chỉ có hai cha con nên đương nhiên muốn tìm hiểu kĩ thêm một chút.
"Kim lão là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực khảo cổ của nước ta đấy cha! Ông không chỉ chuyên môn phụ trách những dự án khai quật trọng điểm mà còn rất có tiếng trong việc trùng tu, cải tạo cổ vật nữa đấy. Hiện tại ông đang quản lý toàn bộ chuyên gia cùng với những hiện vật vừa mới tìm được ở Cố Cung ".
"Ui cha! Vậy thì tốt quá! Ngươi học cái ngành khảo cổ này, ta cùng nương ngươi cũng không biết là cái gì nữa, giờ may mắn có được người sư phụ như vậy thì con đường về sau của ngươi sẽ dễ đi hơn không ít, ta cũng yên tâm hơn phần nào rồi!".
Phó Đại Dũng nghe nữ nhi nhà mình nói xong thì cực kỳ cao hứng.
"Cha à! Ta vì khâm phục nhân phẩm cùng với tính cách của Kim lão cho nên mới bái sư, chỉ đơn thuần trong việc học hỏi kiến thức thôi, ta cũng không muốn dựa vào tên tuổi của ông ấy mà đi đường ngang ngõ tắt nào cả, con đường về sau vẫn là ta tự mình đi. Chẳng lẽ cha còn không tin vào năng lực của con gái hay sao?".
"Được rồi! Đấy dù sao cũng là chuyện tốt, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngươi yên tâm, ta cùng nương ngươi sẽ cam đoan làm cho ngươi một phần lễ bái sư ổn thỏa. Thôi! Cũng không còn sớm nữa, nhanh đi ăn sáng đi rồi còn trở về trường kẻo muộn ".
"Hảo! Vậy cha làm tiếp đi! Ta đi trước đây!".
Phó Diễm nói xong liền trực tiếp trở về tiền viện. Ăn điểm tâm xong, nàng cùng với nhị ca và tỷ tỷ của mình, ba người đồng thời cùng đạp xe trở về trường học.
Khi vừa tới cổng trường thì bầu trời bất ngờ đổ mưa rất lớn. Phó Diễm không mang ô cho nên đành phải nhìn trước ngó sau mấy lượt, thấy không có ai gần đấy thì nhanh chóng khua tay, làm ra một cái pháp quyết tránh mưa, sau đó nàng mới bình tĩnh hướng ký túc xá của mình mà đạp xe đi. Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.
Sáng nay nàng có tiết học, cho nên tốt nhất vẫn nên đem xe đạp về cất ở ký túc xá thì hơn. Gần đến nơi, ai nấy đều sôi nổi chạy đi chạy lại tránh mưa. Cơn mưa quá to khiến cho mọi thứ đều chìm dần vào trong màn nước trắng xóa. Chỉ có duy nhất một mình nàng chậm rì rì cưỡi xe, nhìn ngắm phong cảnh trong mưa. Người nào người nấy chạy mưa, trốn mất dạng, nàng lại cảm thấy tâm tình không tệ, vạn vật dưới mưa thật đáng yêu, đâu đâu cũng ngập tràn cảm giác sinh mệnh, thật là thú vị.
Lúc này Phó Diễm đột nhiên cảm thấy cảnh giới của mình dường như có chút xao động. Từ sau khi thăng cấp không gian lần trước, nàng đã mơ hồ chạm được vào bình cảnh của mình. Hôm nay, lần thay đổi tâm cảnh này có lẽ chính là cơ hội để nàng thực sự nâng cao được năng lực một lần nữa cũng nên. Có lẽ nàng nên trở về nhà.
Nghĩ sao làm vậy, quả thật Phó Diễm quyết định sẽ trốn học. Nàng dừng lại, nhanh chóng đưa tay quay đầu xe lại, sau đó đạp một mạch, nhanh chóng trở về nhà. Về đến nhà, nàng đi vào từ cửa sau. Mở cửa hậu hoa viên ra, dựng xe cạnh đó rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh hồ nước. Mưa to vẫn cứ xối xả không ngừng.
Lúc này từ bên ngoài nhìn vào, trong màn nước trắng xóa, bóng dáng của Phó Diễm mờ dần rồi biến mất. Trên thực tế, nàng đã bất chợt tiến vào trong không gian lúc nào không hay. Cơ hồ ngay khi nàng vừa tiến vào trong thì bầu trời phía trên liền nhanh chóng thay đổi bộ dáng vốn có, bằng mắt thường cũng có thể dễ dàng nhìn thấy được. Toàn bộ không gian ầm ì, tự động mở rộng ra. Thủy linh châu cùng thổ linh châu lúc này cũng không biết đã đi nơi nào mất rồi, nàng không thể cảm nhận được chúng nó nữa. Phó Diễm cũng không quá sốt ruột mà đi tìm, nàng nhẹ nhàng đứng dậy, đi dọc theo biến giới vốn có của không gian thì phát hiện, ngoại trừ diện tích đang được mở rộng ra thêm một chút, thì những địa phương còn lại khác không có biến hóa gì quá lớn cả.
Nhưng đến khi nàng đi tới trước căn phòng bằng trúc thì phát hiện chỗ này đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi. Thứ đầu tiên có thể nhìn ra được chính là số lượng bậc cầu thang đi lên đã nhiều thêm không ít. Đi thêm một đoạn thì căn nhà bằng trúc nay đã hoàn toàn biến thành nhà gỗ.
Phó Diễm đẩy cửa vào, không gian bên trong không chỉ lớn hơn mà còn đột nhiên nhiều thêm một gian phòng nữa ở ngay cạnh lối ra.
Nàng không chần chờ chút nào mà ngay lập tức tiến đển, mở cửa ra. Sau khi đi vào thì nàng mới phát hiện ở đây cũng không khác gì mấy gian nhà khác, chỗ khác biệt duy nhất chính là nó có thêm một cái bếp lò. Hình dáng của cái bếp này na ná với cái lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân mà nàng thường xem trên tivi ở kiếp trước. Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Ánh mắt của nàng trừng lớn ngay khi nhìn thấy nó. Cừ thật! Vậy mà lão tổ tông còn có thể luyện đan??.
Chỉ chốc lát sau nàng liền suy nghĩ cẩn thận, ở thời đại của lão tổ tông thì chuyện này hẳn cũng không quá khó hiểu đi. Thời kì đầu nhà Hán, đạo giáo được coi là cực thịnh, món đậu hũ cũng chính là do lúc ấy Hoài Nam Vương: Lưu An trong quá trình luyện thuốc vô tình phát minh ra. Quãng thời gian này kéo dài mãi từ lúc Tần Thủy Hoàng tại vị cho đến khi Tần triều diệt vong, sau lại được Hán cao tổ là Lưu Bang tiếp tục trầm mê tìm thuốc trường sinh bất lão, bởi thế nên nhân sĩ huyền môn nào cũng sẽ có cho mình một cái đan đỉnh để dễ bề nghiên cứu.
Phó Diễm vây quanh cái bếp lò kia một hồi lâu những cũng không phát hiện được, rốt cục cách sử dụng của nó như thế nào. Cuối cùng nàng đành phải tạm thời từ bỏ. Đột nhiên nhiều thêm một món đồ vật không dùng được khiến cho tâm tình của Phó Diễm trở nên rất kì lạ.
Nàng lúc này mới cẩn thận đánh giá lại không gian xung quanh. Vốn dĩ theo lẽ thường như lần trước, thì hồ nước sẽ phải lớn hơn, đất trống cũng sẽ mở rộng thêm không ít. Tuy nhiên hiện tại chỉ có mặt đất là nở ra, còn cái hồ vẫn giữ nguyên hiện trạng. Chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến kế hoạch sắp tới của nàng. Chỗ đất mới thêm ra này hẳn cũng đủ cho nhà nàng trồng thêm một số cây lương thực để đem đi ủ rượu. Hơn nữa, hiện tại nếu mua lương thực ở bên ngoài thì quả thật càng ngày càng không an toàn. Phó Diễm lại nghĩ tới thời điểm đầu tiên lúc nàng mới phát hiện thổ linh thạch, lúc đó nàng đã ấp ủ ý tưởng muốn mở hẳn một cái trang viên thật lớn.
Ý tưởng thì rất nhiều nhưng nói cho cùng thì vẫn cần phải thực hiện theo tuần tự từng bước một, không thể vội vàng được. Tiền vẫn phải kiếm nhưng tuyệt đối không được quá phô trương, Có lẽ cuối tuần nàng nên báo cho Trương Vĩ đến nhà một chuyến, sắp tới có thể bán thêm mấy lá bùa cao cấp để tăng thêm chút thu nhập cũng là ý tưởng không tồi, dù sau nàng bái sư cũng phải chuẩn bị không ít thứ.
Phó Diễm vừa nghĩ vừa tiếp tục đi xuống khu vực phía dưới. Lần mở rộng trước, vốn dĩ khu vực trồng nhân sâm đã được nới rộng thêm không ít, thời điểm nó nở hoa cũng khiến cho rất nhiều mầm mống rơi xuống. Hiện tại những cây tiểu nhân sâm này cũng chuẩn bị nở hoa đến nơi rồi.
Nhìn khóm nhân sâm trước mặt, Phó Diễm thầm nghĩ: nếu ngày đó không vô tình tìm được một gốc nhân sâm thì nàng đã không có cơ cơ hội nhận thức Bạch Mặc Thần, đại ca cũng không thể nhập ngũ làm binh... Kỳ quái! Phó Diễm cảm thấy bản thân mình có chút điên cuồng mất rồi! Vì cái gì mà lại thường xuyên nghĩ đến Bạch Mặc Thần như vậy chứ?!.
Phó Diễm đi thêm một đoạn thì tìm thấy một khu đất trống bên hồ, nàng bèn trực tiếp ngồi xuống. Tốc độ thời gian trong này chậm hơn thực tế không ít, nàng có thể nghỉ ngơi thêm một lát, sau đó trở về trường cũng không sợ muộn tiết học buổi chiều. Nàng cần thêm thời gian yên tĩnh để cẩn thận nghĩ về chuyện này!.
...
Sáng nay khi trời bắt đầu mưa to, Bạch Mặc Thần sợ Phó Diễm đạp xe từ nhà đến thì sẽ bị dính mưa, nếu nàng không mang dù thì bị ướt là việc chắc chắn không thể nào tránh khỏi, cho nên mới sáng sớm hắn đã đến chờ dưới ký túc xá của nàng. Mà khi đó Phó Diễm bất ngờ phát hiện dấu hiệu không gian muốn thăng cấp, cho nên nhanh chóng quay xe trở về khiến hắn bỏ lỡ cơ hội gặp nàng.
Bạch Mặc Thần không đợi được Phó Diễm đến, cuối cùng đành phải đi lên lớp trước. Lúc tan học, hắn có đến phòng học tìm nàng, gặp được Miêu San San thì mới biết là sáng nay nàng không lên lớp.
Bạch Mặc Thần nghe xong khẽ nhíu mày. Từ trước đến nay, nàng luôn luôn là người tích cực học tập, sẽ không trốn học, trừ phi là có nguyên nhân nào đó?!.
Bạch Mặc Thần vừa nghĩ đến đây thì càng sốt ruột hơn, sẽ không phải là trong nhà nàng đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?. Sau tiết học buổi sáng, hắn chỉ có thể dằn lòng chờ đến chiều xem nàng có đến lớp hay không.
...
Lúc Phó Diễm từ trong không gian đi ra cũng là lúc mưa ngừng lại. Mưa mùa hè chính là như vậy đấy! Đến cũng nhanh mà đi cũng vội.
Nàng đứng lên, trực tiếp đạp xe đến thẳng khu giảng đường. Cất xe rồi đi vào lớp, thời gian vừa vặn. Mọi người trong lớp mới ăn trưa xong, bắt đầu lác đác trở lại, tính ra nàng còn đến khá sớm là đằng khác. Miêu San San đi vào, thấy Phó Diễm đang ngồi thì nhanh chóng mỉm cười đi tới gần.
"Ai da! Tiểu nha đầu này! Hôm nay ngươi trốn học nha!".
"Ừ! Ta có chút việc đột xuất! Giáo sư có nói gì ta không?".
"Không có việc gì đâu! Giáo sư không điểm danh, cũng không đánh dấu. Coi như ngươi gặp may haha!".
Miêu San San nói xong thì trên mặt đội nhiên hiện ra một loại biểu tình khó nói, nàng ấp úng nhìn chằm chằm vào Phó Diễm.
Phó Diễm vừa muốn lên tiếng hỏi có chuyện gì thì, ngẩng đầu liền thấy Bạch Mặc Thần đang từ cửa phòng học tiến vào. Tiết học chiều nay, lớp nàng học chung với lớp của Bạch Mặc Thần.
Trong nháy mắt khi Bạch Mặc Thần nhìn thấy Phó Diễm thì tâm tình của hắn liền nhẹ nhàng buông xuống. Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Trong lòng hắn khẽ thở dài: còn may, nàng đã lên lớp thì chứng tỏ là nàng không có chuyện gì, tốt rồi!.
Phó Diễm ngẩn ra nhìn vẻ mặt của hắn, nếu nàng không nhầm thì hình như khi hắn nhìn thấy nàng, hắn khẽ thở ra một hơi thì phải. Sau đó, hai người đều không ai nói chuyện gì cả, Bạch Mặc Thần lặng lẽ tiến đến, ngồi phía sau lưng nàng.
Miêu San San nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt mà có cảm giác như mình vừa phải nhận một vạn điểm sát thương vậy. Trời ơi! Cái ánh mắt mà Bạch Mặc Thần nhìn về phía Phó Diễm kia cũng quá là sủng nịnh đi mà! Ngọt chết mất! Aaaaaaa. Nàng ở trong lòng cảm thán cả nửa ngày, vậy mà nhìn sang cô bạn Phó Diễm nhà mình, vẻ mặt một chút gợn sóng cũng không có.
Trong nháy mắt Miêu San San có chút đồng tình với Bạch Mặc Thần, xem ra con đường cách mạng của đồng chí chưa thành công, huynh đệ vẫn cần phải tiếp tục cố gắng a!.
Phó Diễm không phải không hề phát hiện ánh mắt của hắn, chỉ là nàng cảm thấy lúc này, trái tim của mình đang đập thình thịch một cách cực kỳ bất thường, sắp từ ngực nhảy ra rồi. Nàng không biết mình bị làm sao nữa, vì sao chứ? Chẳng lẽ đúng như mình nghĩ hôm qua, là vì Bạch Mặc Thần đúng kiểu loại hình mà mình thích thôi sao?.
Phó Diễm càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, cả người nàng đều có cảm giác không tốt một chút nào.
Buổi tối vui vẻ nhé cả nhà! Mọi người vote ủng hộ mình đi =))))))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...