Uông Trí Viễn thành công thông qua khảo nghiệm của Phó Miểu, thành tích của hắn quả thật cực kì xuất sắc. Cho dù đã tốt nghiệp gần hai năm, trình độ tiếng Anh của hắn vẫn đủ khiến cho mấy huynh muội Phó gia sáng mắt. Vì thế Uông Trí Viễn nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị tài liệu để đến ôn tập cùng bọn họ, sách giáo khoa của Phó gia không thiếu, chỉ nói riêng toán, lý, hóa Phó Diễm đã gom đủ năm bộ, đấy là còn chưa tính một bộ trước đó đã tặng cho Chu Thu Lộ cách đây không lâu. Cho nên khi Uông Trí Viễn gia nhập vào phân đội nhỏ này, Phó Diễm đã đem một bộ hoàn chỉnh đưa cho hắn.
Buổi tối, lúc trở về kí túc của nhóm thanh niên trí thức, Uông Trí Viễn vừa đi đường vừa hừ hừ hát tiểu khúc, tâm trạng cực kì vui vẻ. Nhìn mọi người vẫn ngồi chăm chú học tập, hắn cũng vào chỗ của mình, mở sách ra, chuẩn bị xem thêm một lát rồi mới đi ngủ.
"Uông Trí Viễn! Ngươi đi đâu về vậy? Mọi người vẫn còn đang đợi ngươi về để thảo luận chuyện thi cao khảo lần này đấy, đợi cả nửa ngày mà vẫn không thấy ngươi trở về."
Người lên tiếng nói chuyện chính là một nữ thanh niên trí thức, tên là Cát San San.
"Các ngươi cứ học bài của mình đi, không cần quản ta."
Uông Trí Viễn lập tức thu lại tính tình tốt khi ở trước mặt Phó Miểu, lạnh lùng lên tiếng, phản bác lại Cát San San.
"Ngươi... Ngươi thật là...vì sao ngươi không gia nhập cùng chúng ta? Buổi chiều ngươi đi chỗ nào?".
Cát San San không nhịn được, cuối cùng vẫn tiến lên chất vấn. Không vì nguyên nhân nào khác, nàng đã để ý Uông Trí Viễn được một thời gian rồi, hắn là người đế đô, hơn nữa bộ dáng thường ngày chưa bao giờ thiếu tiền cả, tất cả những thứ này làm cho nàng đã sớm động tâm, muốn phát triển quan hệ luyến ái với hắn.
"Ta đi nơi nào còn phải hướng ngươi báo cáo hay sao?".
Uông Trí Viễn khó hiểu nhìn nữ nhân này, thật sự là kỳ quái.
"Chúng ta đều là thanh niên trí thức, ngươi hà tất phải khó chịu với ta như vậy. Ta chỉ là quan tâm ngươi mà thôi!".
Cát San San nghe hắn nói xong, tức giận đỏ bừng cả mặt.
"Xuy!".
Trong góc phòng phát ra thanh âm cười nhạo.
"Vương Nguyên Nguyên! Ngươi xuy cái gì?".
"Cát San San! Ngươi có mệt hay không a? Uông Trí Viễn hắn đi nơi nào, ngươi quản được sao, trưng bộ dáng bà quản gia cho ai xem vậy? Ngươi không muốn ôn tập thì đi chỗ khác, chúng ta còn phải đọc sách nha."
Vương Nguyên Nguyên là một cô nương có mái tóc ngắn cực kì cá tính, luôn không vừa mắt cách làm người của Cát San San. Không có mệnh công chúa lại còn ra dáng tiểu thư.
"Ngươi... Các ngươi!".
Cát San San tức giận, nhất thời xấu hổ, không biết làm gì cho phải, bèn trực tiếp chạy ra bên ngoài. Nhưng dù vậy, mọi người trong phòng cũng không có ai để ý gọi nàng ta trở về cả. Ai cũng đều cố gắng tập trung vào học tập, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đếm xỉa tới chuyện này.
Uông Trí Viễn về chỗ của mình, mở ra quyển sách Phó Miểu lúc chiều vừa đưa cho hắn, lấy một tờ giấy nháp ra xem thử. Đề toán này đối với hắn mà nói trình độ có chút cao, hắn không có cách làm, cho nên mới nhờ Phó Miểu gợi ý để thử làm quen dần. Buổi chiều tại Phó gia, hắn không nghĩ tới, bản lĩnh của mấy huynh muội Phó gia ai nấy cũng đều cự kì tốt, đặc biệt là Phó Diễm. So với hắn khủng bố hơn không biết bao nhiêu lần. Nghĩ nghĩ hồi lâu, không biết Uông Trí Viễn nhớ đến cái gì mà khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên.
"Uông Trí Viễn! Đây là sách giáo khoa của ngươi hả? Ngươi kiếm được ở đâu mà hay vậy?".
Vương Nguyên Nguyên đứng dậy rót nước, sau đó liền thấy được quyển sách trên tay Uông Trí Viễn.
"À cái này là của bằng hữu ta đưa, như thế nào?".
"Có thể cho ta mượn để chép lại hay không? Lần trước ta đánh điện báo, nhờ mẹ ta mua dùm một quyển, nhưng đến hiện tại cũng vẫn chưa mua được."
Vương Nguyên Nguyên nhất thời quên đi việc rót nước.
"Còn có chúng ta nữa, ngươi cho chúng ta cùng chép lại được không?".
Mấy người thanh niên trí thức nghe thấy hai người nói chuyện thì nhanh chóng tranh thủ lên tiếng năn nỉ, nên nhớ ở thời điểm nước rút này, giá trị của một quyển sách giáo khoa đúng quy chuẩn là thứ không thể đong đếm được bằng tiền. Uông Trí Viễn vuốt cằm, thì ra này bộ sách này lại quý trọng như vậy, Phó Miểu không chút do dự đưa cho chính mình, có phải hay không... nhóm thanh niên trí thức đang chờ hắn trả lời, liền nhìn thấy Uông Trí Viễn đột nhiên lộ ra nụ cười si mê thì ai cũng cảm thấy khó hiểu.
"Có thể! Về sau ban ngày ta đến Phó gia ôn tập, các ngươi có thể mượn để sao chép, nhưng buổi tối phải trả lại để ta còn học. Được không nào?".
Uông Trí Viễn đề xuất ra một biện pháp, ai nấy nghe xong đều sôi nổi gật đầu đồng ý.
"Ngươi đi Phó gia học tập? Ngươi làm như thế nào mà có thể trà trộn vào đó vậy?".
Vương Nguyên Nguyên biểu tình cực kì ngạc nhiên, bởi vì nàng cũng đã để ý Phó Sâm rất lâu rồi.
"Cái này không thể nói cho ngươi biết được. Đây! Nhanh cầm đi mà sao chép. Ta xem một chút tài liệu chính trị trước, tý nữa ta sẽ lấy lại."
"A."
Cát San San tự mình phẫn nộ hồi lâu, sau khi trở về, liền thấy được mọi người đều bu đông bu đỏ lại một chỗ mà chép sách, sau đó còn nghe được tin ban ngày Uông Trí Viễn đến học tập cùng người của Phó gia.
Phó gia?? Nàng đột nhiên nghĩ tới Uông Trí Viễn hình như đối với Phó Miểu nhà đó có cái loại chú ý như có như không thì phải. Nàng lặng lẽ nắm chặt nắm tay, không, nàng nhất định sẽ không dễ dàng nhường hắn cho một thôn cô như vậy.
Lúc này tại Phó gia, Phó Diễm đang bàn bạc kế hoạch sau này với mọi người.
"Cha! Phòng ở kia của chúng ta, Trương Vĩ ca vẫn luôn chú ý. Căn của nhị thúc hình như đang có người ở, còn căn của chúng ta hiện không có ai, chờ chúng ta cầm khế ước mua nhà đến thì có lẽ sẽ lấy lại được. Ông ngoại của hắn vẫn là có chút quan hệ, ta nghĩ chờ sau khi thi cao khảo xong thì sẽ đi đến đó một chuyến, trực tiếp đem phòng ở mua lại toàn bộ. Ta đã nhờ Trương Vĩ hỏi thăm thêm một căn nhà năm gian cùng một căn tứ hợp viện ở gần đấy. Nhị ca! Tỷ! Cô cô! Các ngươi cũng làm tốt thủ tục đi, đó sẽ là tài sản riêng của các ngươi. Bất quá diện tích cũng không quá lớn, mỗi người một căn nhà ba gian. Cô cô! Ta đã mua xong rồi, khi nào đến sẽ đưa cho các ngươi."
Phó Diễm nói xong, trực tiếp ném ra một tin tức kinh thiên động địa, nàng mua nhà, mà không chỉ mua một căn? Cả nhà ngay lập tức đều sôi trào.
"Cái gì?? Tiểu Hỏa!!! Sao ngươi lại mua nhà cho cô cô chứ? Như thế làm sao mà được? Không, ta không cần, ta đã hưởng ké rất nhiều hào quang của ngươi rồi, ta không thể nhận lấy căn nhà này được!".
Phó Đại Ny kiên quyết từ chối, đứng lên liên tục nói không cần.
"Cô à! Mấy năm nay ngươi quá vất vả rồi, hiện tại chất nữ có tiền, ta hiếu kính ngươi thì ngươi liền nhận thôi. Chờ đến khi ba chúng ta lên đại học, ngươi liền mang cả Phó Vi cùng Phó Dung đi theo luôn, trường học ở đế đô so với trong thôn tốt hơn rất nhiều a."
"Không! Như vậy cũng không được, như vậy...phòng ở trên tỉnh thành kia của ta đều cho ngươi, cô cô đành mặt dày chiếm tiện nghi của ngươi. Đã thế thì phòng ở kia của ta ngươi cứ trực tiếp bán đi."
Phó Đại Ny nhìn bộ dáng không gì lay chuyển được của Phó Diễm, cuối cùng đành phải tính toán, đem phần thừa kế của mình đưa lại cho Phó Diễm. Phó Diễm gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn nói là tạm thời để Phó Đại Ny giữ hộ nàng.
"Cha! Trong khoảng thời gian này chúng ta không rảnh, ngày mai ngươi đến hỏi tiểu thúc một chút xem, hắn có muốn mua nhà trên đế đô luôn hay không. Hắn vẫn còn nhờ ta giữ hộ mấy thỏi vàng. Nếu muốn thì cũng đủ để mua một căn nhà tam tiến (ba gian). Trương Vĩ ca biết ta muốn mua phòng ở liền hỏi thăm được mấy chục căn nhà muốn bán đấy."
Phó Diễm vừa nói vừa cười, tiểu tử Trương Vĩ này, ngàn vạn lần đừng nói cho hắn có gió, nếu không hắn có thể dùng nó để bay lên tận cung trăng, khả năng kinh doanh và thiên phú nắm bắt thời cơ của hắn có lẽ đã đến cấp bậc đại sư mất rồi.
"Được! Để mai ta đến hỏi hắn xem sao. Tiểu Hỏa à! Cha biết ngươi có tiền, nhưng cũng không thể tính như vậy được. Ngươi hiếu kính cô cô ta không quản. Nhưng việc mua phòng ở cho mấy huynh muội của ngươi, tiền phải do cha bỏ ra. Bọn họ còn vàng thỏi nãi nãi của ngươi để lại nữa mà. Lại nói, lúc trước ngươi đưa những thứ đó cho ta, ta không có chỗ để xài, lần này ngươi muốn mua nhà thì cũng phải để cha ra bạc, tòa nhà năm gian kia để cha mua."
Phó Đại Dũng cũng muốn xuất lực ra tiền, lúc trước Phó Diễm cho hắn rất nhiều vàng thỏi, mua mấy căn nhà thì vẫn thừa sức.
"Cha! Những thứ đó ngươi để lại, về sau phân chia cho bọn hắn đi, ta có tiền, đừng có tranh với ta nữa. Nhị ca! Tỷ! Hai người các ngươi muốn mua kiểu nhà như thế nào? Mua cùng một chỗ với cha nhé, như vậy nay mai ra ở riêng thì cũng cách cha mẹ không quá xa."
"Tiểu Hỏa! Ngươi thật là tốt. Về sau ta kiếm được nhiều tiền thì sẽ cho ngươi dưỡng già a."
Phó Miểu cũng không già mồm cãi láo, muội muội mình có thể kiếm tiền, cho nàng thì nàng liền nhận.
"Được nha! Tỷ! Về sau ngươi nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền đấy, haha."
"Tiểu Hỏa! Ca sẽ không nói gì nữa, ngươi cứ chờ xem biểu hiện của ca thôi."
Phó Sâm ưỡn ngực.
"Thế thì ta sẽ không khách khí đâu nha!".
"Khách khí cái gì? Có việc cứ tùy tiện mà dùng ta!".
Vương Thục Mai nhìn bọn hắn như vậy, lén lút đưa tay lên lau mắt. Nàng nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng, kỳ thật, nàng đã sớm biết Phó Diễm mua nhà xong hết rồi. Căn nhà năm gian cũng rất nhanh sẽ trang hoàng đầy đủ. Ngay cả căn nhà cho tiểu thúc, Phó Diễm cũng đã mua mấy chỗ, đều là tam tiến. Phó Diễm có nói, nếu đến lúc đó, hai người không cần thì sẽ nhờ Trương Vĩ bán đi.
Trương Vĩ mua số lượng lớn phòng ở tại đế đô, quan trọng không phải là Phó Diễm đưa ra ý tưởng mà ngay cả tiền cũng đều là nàng bỏ ra. Lại nói tiếp, Sư Mẫn mới vừa sinh cặp long phượng thai xong, lúc này bọn hắn cũng đã hơn nửa tuổi, không biết dự tính lần trước của Phó Đại Tráng đã tính toán đến đâu rồi.
Phó Hâm muốn đăng kí thi cao khảo tại quân đội luôn, nguyện vọng đăng kí chính là vào học viện quân sự. Hắn biết tin sớm hơn mọi người một chút, trong thư gửi về cũng có nói qua. Phó Diễm nhận được cũng nhanh chóng hồi âm cho hắn một phong thư rất dày.
Còn mùng là còn tết ^^ Happy new year cả nhà ♥.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...