Trở Về Thập Niên 70 Đi Thi Đại Học

"Con gái con đứa mà như khỉ, suốt ngày gào mồm lên, còn ra cái thể thống gì nữa!"Mẹ Vưu tức giận nhưng không dám phát tiết lên người cô, em năm vừa hay lại đụng phải họng súng.

Nhưng Vưu Cần được ba Vưu cưng chiều, nên cũng chẳng sợ mẹ lắm.

"Nói đi, có tin tức tốt gì?"Chị hai hỏi.

【Thẻ quý nhân đã hết hiệu lực.】

【Ký chủ, cô cứ yên tâm đi!】

Vưu Hi nhìn thấy thông báo của hệ thống, nhưng lại không thể hỏi nó chuyện gì đang xảy ra.

"Mọi người biết người đến là ai không?" Bé năm thần thần bí bí hạ thấp giọng nói.

Mẹ Vưu bực mình vỗ vào lưng cô bé, thúc giục: "Được rồi, đừng có nói lập lờ nữa, con là thuyết thư* đấy à!"

*Thuyết thư nhân: Người kể chuyện: là người chuyên kể hoặc bình luận về một câu chuyện nào đó trước công chúng.

Em năm nhe răng trợn mắt xoa xoa lưng, bĩu môi nói: "Người tới là phó hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm mới của trường chị ba!"

"Họ đến làm gì vậy?" Chị hai nghi hoặc hỏi, "Thế tin tức tốt từ đâu đến?"

Kết hợp với thông báo vừa rồi của hệ thống, trong lòng Vưu Hi đã có chút suy đoán, cô không khỏi ngồi thẳng dậy, háo hức nhìn về phía em năm.

Vưu Cần khoa tay múa chân nói: "Ông hiệu trưởng ấy nói là năm nay có khả năng sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học! Thành tích của chị ba không tệ, là học sinh mà trường trọng điểm bồi dưỡng, vậy nên mới đến nhà mình để động viên chị!"

"Khôi phục kỳ thi đại học?" Mẹ Vưu nghe thấy tin tức này "Thật sao? Con hai này, A Minh nhà con không đánh chút tiếng gió gì à?"


A Minh là con trai của đội trưởng đại đội, đã cùng chị hai bàn đến chuyện cưới xin, chỉ còn đợi đến năm sau chọn ra một ngày đẹp để thành thân nữa thôi.

Vưu Hi nhàn nhạt nhìn về phía chị hai.

Ánh mắt chị hai lóe lên, chần chừ nói:"Hình như có, mà cũng hình như không? Con không nhớ rõ lắm."

Lời này đừng nói là Vưu Hi không tin, đến cả em tư em năm còn chẳng tin nữa là.

Vưu Cần nghĩ sao nói vậy:"Chị hai đến cả chuyện quan trọng như thế này mà cũng không nhớ sao?"

Chị hai lúng túng không nói gì.

Em tư lén lút véo vào tay Vưu Cần khiến cô bé than nhẹ một tiếng.

Vậy nên chị hai đã sớm biết năm nay sẽ tổ chức lại kỳ thi đại học, nhưng không biết xuất phát từ mục đích nào, chị ấy lại che giấu không nói cho cô biết.

Vưu Hi nở nụ cười trào phúng.

"Bạn học Vưu có ở nhà không?"

Có người gõ cửa, tiếng nói chuyện là giọng nói của người ban nãy ở ngoài sân kia.

"Hình như là thầy chủ nhiệm mới của chị ba! Trông rất giống anh Đại Xuân đấy!" Em năm hệt như tên trộm lấm la lấm lét nhỏ giọng nói.

Bà nội vỗ vỗ lưng cổ vũ cô, hòa ái nói:"Đi đi, xem xem thầy tìm cháu có việc gì."


Vưu Hi lên tiếng đáp lời lại dưới ánh nhìn của mọi người, cô sửa sang đơn giản lại quần áo tóc tai, sau đó đẩy cửa đi ra.

Đứng ngoài cửa là một thanh niên cao ráo, nhìn tầm trên dưới 20 tuổi.

Khuôn mặt anh đoan chính, mày kiếm mắt sáng, xác thật là giống với "anh Đại Xuân", là một chàng trai đẹp trai khôi ngô.

"Bạn học Vưu đúng không? Tôi là thầy giáo chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy tiếng Anh, Trình Duy Tùng." Thấy Vưu Hi đi tới, chàng trai trẻ mỉm cười nhìn cô.

Vưu Hi có chút mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Chào thầy Trình, em là Vưu Hi"

Trình Duy Tùng hiển nhiên là một người dứt khoát thẳng thắn, anh đi thẳng vào vấn đề: "Bạn học Vưu, nếu như kỳ thi đại học đã được khôi phục lại, thì em có muốn tiếp tục đến trường không?"

"Thi đại học, đền đáp quê hương là mơ ước, cũng là tham vọng của mọi thanh niên, "Vưu Hi ngừng một chút, cô cố lấy dũng khí nhìn Trình Duy Tùng, "cũng là mơ ước của em."

Trình Duy Tùng rất hài lòng với câu trả lời của cô, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô gái, anh nở nụ cười.

Vưu Hi phát hiện bên má phải của anh có một cái lúm đồng tiền không sâu lắm.

"Hay cho câu thi đại học đền đáp quê hương là mơ ước của thanh niên!" Người tới là người mà Vưu Hi biết, phó hiệu trưởng Vương, "Đồng chí Vưu, không hổ là con gái ông, nói chuyện hay lắm!"

Phó hiệu trưởng rất vui vẻ, trái ngược lại với vẻ mặt khó coi của người đừng bên cạnh ông.

Sắc mặt ba Vưu nặng nề nhìn về phía cô, Vưu Hi tự cổ vũ bản thân, kiên định nhìn lại.

"Hiệu trưởng Vương, thân thể Vưu Hi không tốt, đi tới đi lui quá bất tiện, tôi muốn cho con bé nghỉ học ở nhà nghỉ ngơi trước, miễn cho lại không thi nổi, thì bôi tro trát trấu lắm."


Nhìn Vưu Hi dám nhìn thẳng vào mắt mình, hiệu trưởng Vưu càng thêm hạ quyết tâm không cho cô như ý nguyện.

Thấy sóng ngầm nổi lên mãnh liệt giữa hai ba con, Trình Duy Tùng không tài nào hiểu nổi, nhưng anh biết Vưu Hi thật sự muốn được đi học tiếp, liền nói giúp cô:

"Cách thi đại học còn hơn một năm nữa, bạn học Vưu có thể chậm rãi điều dưỡng thân thể, hoàn toàn không nhất thiết phải nghỉ học!"

"Đúng thế, đứa nhỏ này chăm chỉ chịu khó, viết ra được những bài văn rất hay, rất có triển vọng!" Phó hiệu trưởng nhớ đến lời dặn dò của hiệu trưởng Từ, cũng nương theo phụ họa.

Bị thanh niên trẻ này và phó hiệu trưởng bên ca bên hát, ba Vưu âm thầm nghiến răng, vẫn không chịu nhượng bộ, bằng bất cứ giá nào cũng phải viện ra được một cái cớ khác:

"Trong nhà tôi già trẻ có đủ cả, cuối năm nay chị dâu con bé cũng phải sinh cháu, năm sau thì chị hai nó gả chồng, ắt phải có một người lo liệu chuyện nhà, điểm công trong nhà cũng cần phải có người đi tranh, chỉ có thể để nó chịu thiệt thòi một chút......"

Trình Duy Tùng chau mày, dường như người ba này một mực không nghĩ đến con cái, đến mặt mũi cũng chẳng cần, đến chuyện điểm công cũng nói ra!

Anh lại nhìn sang Vưu Hi, sắc mặt cô gái tái nhợt, cả người lung lay như sắp đổ, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm.

Trong lòng phó hiệu trưởng nói hiệu trưởng Từ đúng là liệu sự như thần, đoán được cả lời mà hiệu trưởng Vưu sẽ nói cơ đấy!

"Lão Vưu à! Trường học cũng đã suy nghĩ đến tình huống này rồi, ông đừng lo quá, nghe tôi nói hết đã." Phó hiệu trưởng hắng hắng giọng để chuẩn bị biểu hiện cho thật tốt.

"Về chuyện này ấy mà, nhà trường đã bàn bạc qua với bên đại đội rồi, sau giờ học sẽ để cho những học sinh đạt yêu cầu giúp nhà trường hoàn thành nhiệm vụ sản xuất, cũng có thể ghi được điểm công."

"Sức khỏe bạn học Vưu còn chưa tốt, trước khi kỳ thi đai học tới có thể ở luôn tại trường, giúp các thầy cô sắp xếp lại mấy chuyện vặt, cũng tích được thêm điểm."

Phó hiệu trưởng lưu loát liền mạch nói ra những lời mà hiệu trưởng Từ đã dặn ông, nói xong còn gật gật đầu khẳng định lại ý của mình.

Nghe thấy lời ông nói, ánh mắt Vưu Hi càng ngày càng sáng, còn hiệu trưởng Vưu lại bực bội hơn.

"Vậy nên lão Vưu, ông cứ để con bé đến trường tiếp, chờ cho trong nhà có thêm một sinh viên đại học là được!"


Phó hiệu trưởng làm sao có thể nhìn không ra sắc mặt khó chịu của ba Vưu, nhưng về công hay về tư thì hôm nay ông đều đến để thuyết phục hiệu trưởng Vưu cho Vưu Hi tiếp tục đi học.

Không đợi ba Vưu nói, Trình Duy Tùng đã lập tức hỏi dồn: "Chẳng lẽ hiệu trưởng Vưu còn có chuyện gì khó nói sao? Không bằng hiện tại chú nói luôn ra, mọi người cùng nhau nghĩ cách!"

Vưu Hi nghe được kiểu nói chuyện châm chọc này thì suýt chút nữa đã cười thành tiếng, Trình Duy Tùng nhìn thấy đôi mắt chất chứa ý cười của cô, má lúm anh lại như ẩn như hiện lộ ra.

Ba Vưu bị người thanh niên này nói khiến ông không phản bác được lại, sắc mặt ông tái nhợt.

"Trường học suy nghĩ vì Vưu Hi như vậy, nhà tôi cảm kích còn không kịp, A Hi, cháu không muốn làm hiệu trưởng thất vọng đâu đúng không?"

Bà nội đi ra khỏi phòng, tuổi bà đã cao, nói chuyện có chút chậm.

Vưu Hi nhìn ánh mắt cổ vũ của bà nội, cô gật đầu thật mạnh, dõng dạc nói vâng.

"Trong nhà đã có tôi và mẹ anh, hai đứa út cũng đã giúp đỡ việc nhà được rồi, Truyền Phong anh, để con bé đến trường đi!"

Lời bà nội nói vừa chân thật lại đáng tin.

"Chị ba cố lên!" Vưu Cần từ sau cửa ló đầu ra, rất nhanh đã bị em bốn kéo đi.

Ba Vưu nhìn thấy mẹ mình đã nói như vậy, chỉ có thể không tình nguyện gật đầu đồng ý.

Vưu Hi nói với ba mình: "Ba, con nhất định sẽ không để ba thất vọng đâu."

Ba Vưu xanh mặt hừ một tiếng.

Phó hiệu trưởng và Trình Duy Tùng nghe vậy nhìn nhau cười.

【Nhiệm vụ năm đã hoàn thành, đạt được 10 điểm chuyển đổi. Tổng điểm hiện tại: 15 điểm.】

Thấy thông báo của hệ thống, Vưu Hi mới thật sự cảm nhận được một cuộc sống chân chính mới mẻ ở phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận