Cô ở trạm thu gom phế liệu đặc biệt chọn vật liệu gỗ từ những chiếc giường bị gãy, sau khi lắp ráp lại, chỉ còn thiếu một chân.
Phong Khinh Tuyết lại lắp ráp một cái bàn trà, đặt nó vào góc giường bị thiếu chân, góc giường cao hơn vài cm nhưng cũng có thể chấp nhận được.
Làm cửa ra vào và cửa sổ như thế nào, Phong Khinh Tuyết chưa nghĩ ra cách nào khả thi.
“Tạm thời như vậy đi, dù sao trong nhà chúng ta hiện tại cũng không có đồ vật gì để người ta thèm muốn.
” Phong Khinh Tuyết vỗ vỗ tay, nhìn xem sắc trời, bận rộn cả buổi trưa, trời cũng sắp tối.
Khinh Vân vòng tới vòng lui ở mép giường, “Chị, chúng ta có giường, nếu có chăn thì tốt rồi.
”Trước kia, cô và chị gái cũng có một cái chăn, tuy rằng đã cũ, nhưng chị luôn giặt chăn sạch sẽ, bông bị đánh đến tơi tả mềm nhũn, nhưng khi bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà, chăn đã bị chị dâu thứ hai chiếm lấy.
Chị dâu thứ hai người tồi tệ nhất, xấu xa và hống hách.
Chị dâu cả cũng không phải người tốt, lấy quần áo giày dép của chị cô.
Phong Khinh Tuyết đặt súp nước cơm sôi trên bàn trà, mặt bàn chỉ chống đỡ được một nửa chiếc giường.
“Chị sẽ tìm cách kiếm hai cái chăn mới, lại đây uống nước cơm đi.
”Trên mặt canh đọng thành một lớp dầu gạo dày, Phong Khinh Vân và chị gái uống cạn, mỗi người ăn một nửa cái bánh bột ngô đen.
Sau buổi cơm tối, Phong Khinh Tuyết lấy hai cân mì cao lương trộn với bột đen, mang theo Khinh Vân đi tìm Phùng Nhị Hổ, một thợ mộc già trong đội sản xuất.
Phùng Nhị Hổ là anh trai kết nghĩa của cha Phong, là người thành thật trung hậu lại không mất khôn khéo, tìm ông sẽ khiến người ta cho rằng ông niệm tình cảm với cha Phong để giúp đỡ, nhưng thực tế thế nào? Quan trọng nhất chính là ông rất kín miệng, cho nên Phong Khinh Tuyết mới nhờ ông làm cửa ra vào và cửa sổ, cũng hứa hẹn sau khi làm xong lại cho ông ba cân khoai lang đỏ làm tiền công.
Phùng Nhị Hổ không nói hai lời, lập tức đồng ý.
Tổng cộng năm cân mì, đủ cho gia đình uống cháo ba bốn ngày.
Phùng Nhị Hổ cũng không hỏi Phong Khinh Tuyết lương thực từ đâu ra, thế đạo gian nan thật sự, ai không có chút bí mật? Hơn nữa cuộc sống của hai chị em Phong Khinh Tuyết bình thường cũng không quá tốt, nếu không sẽ không đi ra ngoài xin cơm mỗi ngày.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Nhị Hổ dẫn theo con trai cả Phùng Đại Trụ đến, lấy các công cụ mượn từ đội sản xuất.
Nhìn thấy trong phòng có một chiếc giường thiếu chân, mọi thứ đều được thu dọn sạch sẽ, trong mắt Phùng Nhị Hổ chợt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó thu liễn lại, coi như là đương nhiên, ai cũng biết Phong Khinh Tuyết nổi tiếng là yêu sạch sẽ.
Phùng Đại Trụ đã sớm cưới vợ sinh con, nhưng cũng nhân hậu như cha, vừa tiến đến đã vùi đầu làm việc cùng Phùng Nhị Hổ.
Thấy bọn họ tới sớm như vậy, Phong Khinh Tuyết đoán rằng bọn họ có thể chưa ăn sáng, vì vậy cô dùng phần khoai lang đỏ nguyên chủ và Khinh Vân chia sẻ còn dư lại, trộn lẫn một chút gạo lức và vụn ngô, nấu một ít cháo đặc.
“Chú, chú và Đại Trú ăn cơm xong hẵng làm việc.
” Phong Khinh Tuyết xới đầy hai chén cơm, lại bảo Khinh Vân cầm hai cái bánh bột ngô.
Một cái là bột ngô, một cái là cám mì trộn lẫn khoai lang đỏ.
Tất nhiên, tất cả những thứ này đều do cô mang về ngày hôm qua.
Bởi vì Khinh Vân vô cùng tin tưởng từng lời cô nói, cho nên cô lấy về nhiều lương thực hơn một chút.
Các loại bánh bột ngô và bánh bao cuộn cô lấy về đều không giống nhau, để chứng tỏ rằng chúng được lấy từ các gia đình khác nhau.
Ngẩng đầu nhìn thấy cơm dày như vậy, bánh bột ngô to bằng nửa nắm tay, Phùng Nhị Hổ vội vàng xua tay, “Không không không, con trả tiền công cho chúng ta, sao chúng ta có thể ăn đồ ăn của con và Khinh Vân? Ngay cả ăn tết cũng không ăn được thứ tốt.
”Thiên tai liên miên khiến vật tư thiếu thốn trầm trọng, dân thường đã lâu không được ăn cơm ngon như vậy.
Phùng Nhị Hổ có tay nghề, bận rộn làm việc trong đội sản xuất, quanh năm suốt tháng được nhiều điểm công việc hơn, được nhiều thức ăn hơn so với nhà khác một chút, ngay cả như vậy, lúc ăn tết nhà bọn họ cũng không ăn được bánh bột ngô nguyên chất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...