Ngước mắt lên nhìn thấy Phong Khinh Tuyết, người nhân viên này yếu ớt nói: “Cô gái, có chuyện gì sao?”“Xin chào anh, tôi muốn xem còn đồ dạc hay là sách cũ gì hay không?”Sau khi nói xong câu đó Phong Khinh Tuyết bắt đầu kể khổ: “Này anh, lãng phí là một việc đáng xấu hổ, tôi cũng là không có cách nào khác nên mới đến đây.
Tôi cùng với em gái năm tuổi bị anh trai và chị dâu đuổi ra khỏi nhà, tôi ở nhờ phòng một gia đình không có con cháu, không có cửa phòng lẫn cửa sổ, không có giường cũng không có bàn, tôi thì có thể chịu được nhưng em gái tôi lại không thể chịu nổi! Tôi không có phiếu để đi cửa hàng mua sắm đồ gia dụng mới, cho nên muốn xem xem ở trạm thu mua đồ cũ có đồ vật phù hợp không.
Cũng muốn nhìn một chút xem có bát chén hay sách vở gì không, tôi muốn dạy em gái học, không muốn để nó bị mù chữ.”Nhân viên công tác là một người đàn ông có vẻ ngoài thật thà, thành thật nói: “Vào nhà kho tìm đi, bên trong có rất nhiều đồ gia dụng cũ, gỗ cũ và sách cũ gì đó, muốn gửi đi ủng hộ quốc gia.
Mấy đồ phế phẩm vẫn có thể sử dụng, cô có thể vào lựa, nhưng cô không thể lấy sách của các nhà tư bản phản động.
Hơn nữa, những thứ này đều phải cân lên trả tiền.”Phong Khinh Tuyết tỏ ra là mình đã hiểu, phế phẩm cũng thuộc về nhà nước, và tất nhiên là chúng đều cần phải dùng tiền để mua lại.
“Khụ khụ...!khụ khụ...” Khi đi vào trong, Phong Khinh Tuyết suýt nữa bị khói bụi bao trùm làm cho ngạt thở.
Trong khu phế thải không có nhà kho, vừa vào cổng là một cái sân rộng, bên trong một đống đồ chất cao như núi, ở ngoài trời đều là sắt vụn hay đồng nát gì đó, đắp giấy lên trên còn phía dưới là các loại sách, nhìn là thấy sợ khi trời mưa xuống.
Lúc này, một số người mang phế phẩm vào đang bốc dỡ đến nơi thu mua, còn lại là nơi cho nhân viên cân đong phế phẩm. Phong Khinh Tuyết không dám nhìn thêm nữa, trực tiếp đi thẳng đến đáy nhà kho.
Có người xung quanh, cô không dám ngang nhiên đặt đồ vào trong không gian, chỉ có thể vào lúc đang tìm kiếm sách yên lặng đặt sách cổ buộc chỉ, thư pháp và tranh vẽ mình thích vào không gian.
May mắn thay, chỉ cần cô ấy chạm vào đồ vật nào thì cô ấy có thể đặt nó vào trong không gian bằng suy nghĩ.Thật ra cô không muốn ăn cắp sách cổ, nhưng thời thế buộc cô phải làm vậy.Cô rất thương tiếc cho những di vật văn hóa bị phá hủy này.Trong tương lai, khi đất nước quan tâm hơn đến khía cạnh này, cô sẽ tặng những di vật văn hóa có giá trị như sách cổ, thư pháp và những bức tranh mà cô đã đánh cắp từ trạm thu gom rác thải cho đất nước, sẽ không giữ chúng lại cho riêng mình.Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà bởi vì cô đã lấy trộm những thứ này thay vì tự mua chúng.Tự mình mua thì đương nhiên là của mình, còn ăn trộm thì không, thật là cắn rứt lương tâm.Quân tử yêu tiền nhưng phải có được nó một cách đúng đắn.Cô sinh ra trong một gia đình Nho học, chịu ảnh hưởng của các bậc trưởng bối, cô cũng từng tiếp xúc với không ít hiện vật nên tự nhiên biết quý trọng một số di vật văn hóa, hiện tại cô nhìn thoáng qua là có thể biết được đâu là sách cổ, thư pháp và tranh có giá trị.Không có nhiều di tích văn hóa có giá trị, sách, thư pháp và tranh vẽ ở đây, phần lớn giấy vụn đều là sách giáo khoa, tạp chí và báo chí.Phong Khinh Tuyết nhanh chóng đem những cuốn sách cổ, thư pháp và tranh vẽ có giá trị vào không gian, trong tay chỉ cầm những cuốn sách giáo khoa và những mảnh giấy vô dụng của thời đại này, phải tốn rất nhiều công sức mới gom được sách giáo khoa, trong đó có một bộ sách giáo khoa tiểu học, một bộ sách giáo khoa THCS, một bộ sách giáo khoa THPT và quan trọng nhất là cô đã tìm được một nửa “Bộ sách tự học Toán, Lý, Hóa.”Có mười bảy tập trong một bộ, nhưng cô chỉ gom được hai bộ, còn bộ thứ ba không thể tìm thấy sau khi đã lục lọi trong đống giấy vụn.Nhiều người sau những năm 1980 có thể chưa từng nghe đến cuốn sách này, nhưng những người đã từng thi đại học năm 1977 thì chắc hẳn đã quen thuộc, cuốn sách này hồi đó là bảo vật vô song, nhà máy còn tăng ca để in thêm, hơn nữa còn dùng giấy in màu hồng đỏ quý hiếm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...