“Tử Tuấn, em về trước đi.” Nhĩ Nhĩ quyết định để Ưng Tử Tuấn về phòng trước, vẻ mặt nghiêm túc của Khang Thành làm cô nhớ đến chủ nhiệm hồi cấp ba, trong thâm tâm, cô không muốn để học sinh thấy bộ dạng sợ sệt của mình.
Ưng Tử Tuấn không nhúc nhích, kéo kéo vạt áo cô.
“Không sao, anh ấy là bạn của cô.
Em về đi, nha?”
Ưng Tử Tuấn gật đầu, chậm rì rì xoay người xuống lầu, vẫn quay đầu lại nhìn.
“Đi đi!” Nhĩ Nhĩ vẫy tay với cậu bé, “Mai gặp!”
“Triệu Nhĩ Nhĩ.” Khang Thành đứng yên đó, gọi tên cô.
“Sao anh lại đến đây?” Nhĩ Nhĩ đệm một chân đi đến chỗ anh.
Khang Thành đứng thẳng dậy, trực tiếp đối mặt với cô, vẫn không động đậy.
Nhĩ Nhĩ bước hơi vội, lúc gần đến nơi, giẫm lên chân còn lại, ngã xuống.
Khang Thành bước một bước dài, nâng cô dậy.
Phạt cô chẳng khác nào tự phạt chính mình.
Khang Thành hối hận nghĩ.
Anh đỡ lấy cánh tay của cô.
“Đứng vững vào!”
“Ò!” Nhĩ Nhĩ nói thầm, “Đúng thật là chẳng khác nào giáo viên chủ nhiệm.”
“Đi vào, ngồi xuống đi!” Anh chỉ vào cửa.
Nhĩ Nhĩ ngoan ngoãn đi vào, ngồi xuống cạnh bàn học.
Khang Thành bước đến, vẫn chỉ đứng, cô ngẩng đầu lên, lại cúi xuống tìm điện thoại, anh cao quá, cổ cô sợ gãy mất.
“Nói đi.”
“Hở?” Nhĩ Nhĩ mù mờ, “Nói gì á?”
“Sao lại thành ra như này?”
“Không chú ý nên bị ngã thôi.”
“Ngã như nào?”
“Không cẩn thận bị ngã trên đường.”
“Sao lại trên đường?”
“Đi đường không ở trên đường thì ở đâu?”
“Triệu Nhĩ Nhĩ!”
“Há?”
“Em đừng có vờ vịt với tôi!” Khang Thành nổi cơn tam bành.
“Không có mà, luôn có những lúc không cẩn thận mà, hồi bé tôi…”
“Em năm nay mới mấy tuổi à? Tôi để em đến đây không phải để em ngã lên ngã xuống đâu!”
“Nhưng mà, đây là công việc của tôi.” Nhĩ Nhĩ đứng dậy.
“Đó không phải là việc bắt buộc phải làm.”
“Nó là như vậy! Tôi cho rằng là thế! Khang Thành, tôi không yếu ớt như anh nghĩ đâu!”
Đây là Triệu Nhĩ Nhĩ quật cường mà Khang Thành chưa từng thấy qua.
“Tiếp nữa.”
“Hở?” Nhĩ Nhĩ chưa thích ứng được anh chuyển chủ đề.
“Vì sao không trả lời WeChat của tôi.”
“Trả lời rồi mà.”
Khang Thành lấy điện thoại ra, “Ừ, được, được, ừ… Đây là trả lời à?”
“Đây cũng là trả lời mà.”
Khang Thành thở dài, cũng ngồi xuống, kéo cái ghế Nhĩ Nhĩ đang ngồi lại.
Anh sờ sờ khuôn mặt cô, làn da ngăm hơn ngày trước một chút, nhưng thoạt nhìn thì hồng hào có sức sống.
“Triệu Nhĩ Nhĩ, em là cái đồ nhát cáy.”
Dường như Nhĩ Nhĩ hiểu được, dám chắc là Trần Trình lại nói gì với anh rồi.
“Không có, tôi…”
Khang Thành chờ cô nói tiếp, chỉ là cô lại không biết nên nói gì.
“Vứt bỏ sự tự ti và yếu đuối trên người em đi, Triệu Nhĩ Nhĩ, gia đình tôi thì liên quan gì đến em không? Là tôi thích em, không phải là gia đình tôi.
Em vừa nói em không yếu ớt đến vậy, đây mới là em chân thật nhất.”
“Tôi…”
“Làm bạn gái tôi đi!” Khang Thành một tay kéo lưng kế Nhĩ Nhĩ không rời, tay kia thì bao cô lại, khuôn mặt dần áp sát.
Đầu Nhĩ Nhĩ dần ngửa về sau, tiết tấu này quá nhanh, cô không theo kịp nổi.
Một tay Khang Thành đỡ sau đầu cô, không để cô lẩn tránh.
“Nhưng mà, anh nói cho tôi thời gian mà.”
“Tôi rút lời.” Anh đâu có ngu, cho thêm chút nữa cô lại chạy mất dạng.
“Anh…” Nói chuyện với người không giữ lời, cô còn chưa nói hết câu, Khang Thành đã hôn lên.
Tỉ mỉ tinh tế, bộc lộ hết vô số nhung nhớ, cùng với vô số những trằn trọc lúc nửa đêm.
“Khụ khụ.” Tiếng của Trần Trình từ ngoài cửa vọng vào, “Tôi nói này, căn tin bắt đầu bán cơm rồi, đừng, đừng, ờm, bỏ qua giờ cơm nhé!”
Nhĩ Nhĩ đẩy mạnh Khang Thành ra.
Khang Thành đành vậy, nhìn người trước cửa nói: “Vậy tôi có cần cảm ơn cậu không?”
“Không dám! Không dám!” Trần Trình ló đầu ra, nhìn sắc mặt tối sầm của anh, cười khà khà.
Nhĩ Nhĩ còn đang dùng tay quạt gió lên mặt, vẻ mặt chột dạ khi bị bắt quả tang.
“Đi thôi! Bạn gái ơi, cùng đi ăn cơm nào!” Tay Khang Thành chìa ra muốn kéo cô đi.
Nhĩ Nhĩ đập vào tay anh, “Em còn chưa đồng ý anh đâu!” Tự mình chuồn ra ngoài trước.
Khang Thành sờ sờ mũi theo sau, Trần Trình chờ Khang Thành ra đến, vẻ mặt xem trò hay lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía anh.
Lúc Khang Thành bước qua anh ta, nhẹ giọng nói: “Chờ đấy tính sổ với cậu sau.” Để lại Trần Trình làm bộ dáng tôi sợ quá, nhìn hai người bọn họ đi xa, lại cảm thấy vợ mình nói đúng, Khang Thành của hiện tại, thật sự không có cái lạnh lẽo của trước kia, trông rất có sức sống.
Nhĩ Nhĩ chậm rãi đi đến căn tin, Khang Thành lặng lẽ bước theo phía sau, làm khó đôi chân dài phải đi bước của kiến.
Nhĩ Nhĩ lấy cơm xong thì bưng đồ ăn tìm một bàn ăn trong góc ngồi xuống, Khang Thành lấy cơm xong cũng bưng thức ăn ngồi đối diện cô.
Nhĩ Nhĩ không nói lời nào, yên lặng ăn, theo thói quen khều cuống cọng rau qua một bên.
Vốn là Khang Thành vừa ăn vừa nhìn cô, sau đó rất tự nhiên gắp cuống rau về bát.
Tay ăn cơm của Nhĩ Nhĩ ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao thế?” Khang Thành hoang mang, nhìn mấy cuống rau trong khay.
“Ngày trước chỉ nhìn em bỏ đấy, hôm nay tôi ăn giúp em.”
Mắt Nhĩ Nhĩ nóng lên, “Ngày trước đều là mẹ em ăn giúp, có một lần bà ấy nói, hy vọng có thể thấy một chàng trai có thể ăn cuống rau cho tôi.” Tịch Hữu Dương vô cùng kén ăn, rất ít ăn rau chứ đừng nói là cuống.
Khang Thành nghe xong, buông đôi đũa trong tay xuống, nắm lấy tay Nhĩ Nhĩ.
“Bây giờ bà ấy đã thấy rồi.”
“Ừm…” Cô khẽ trả lời, lần này không kháng cự nữa.
“Ăn cơm đi.” Khang Thành buông tay cô ra, tiếp tục ăn cơm, trên mặt là vẻ mặt nghiêm túc.
Ngồi cách đó không xa, Tử Văn đến ăn cơm cùng Trần Trình sau đó, nhìn Khang Thành, bộ dạng muốn cười nhưng lại không dám, quả thực không nỡ nhìn thẳng.
“Em nhìn bộ dáng đấy, vẫn là Khang Thành đấy à?” Trần Trình chẹp miệng nói.
Tử Văn đá một cái vào chân anh ta, “Ăn cơm đi, nhìn lén cái gì?”
“Shh!” Trần Trình cũng không nể vợ mình mà vạch mặt, “Không phải em cũng đang nhìn đấy à?”
“Em? Em là đang thu thập tư liệu thực tế, hiểu chửa? Bằng không sau này biết nói như nào với cô em?”
“Ờm…”
“Ăn cơm của anh đi!” Tử Văn thẹn quá hóa giận.
Cơm nước xong, Khang Thành để khay cơm lại chỗ thu dọn, Nhĩ Nhĩ chờ anh ở cửa.
Anh bước nhanh tới, dắt tay cô.
Còn có vài học sinh ra vào, Nhĩ Nhĩ thấy ngượng ngùng, nói khẽ: “Bọn trẻ còn ở đây đó.”
“Ừ thì?” Khang Thành dứt khoát đan mười ngón tay vào nhau.
“Ảnh hưởng xấu.”
“Vẫn phải cần giấy xác nhận mới được.” Khang Thành giơ hai bàn tay đang đan chặt của họ lên, “Hơn nữa còn phải là chứng nhận khoa học.”
Nhĩ Nhĩ lặng lẽ đảo mắt.
“Đi dạo một chút đi.” Không nói lí được, chỉ có thể kéo người đi.
Trước đó một thời gian, trường học vừa mới đặt hai ba cái ghế trên sân thể dục gần với sườn núi, khoảng thời gian hiện tại, nóng nực dần tản đi, gió đêm thổi qua, từng cơn mát rượi.
Chân Nhĩ Nhĩ không đi được nhiều lắm, họ đi được một nửa, ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Đây là góc mà Nhĩ Nhĩ thích nhất.
“Lúc mới tới đây, không ngủ được, buổi sáng dậy rất sớm, em mượn một cái ghế nhỏ, ngồi ở đây, ngắm cảnh đất trời.”
Dù đã ngồi xuống, Khang Thành vẫn không buông tay, nắm thật chặt.
“Em vừa mới đi thì anh đã hối hận rồi.”
“Hử?” Nhĩ Nhĩ quay đầu nhìn anh.
Anh vén tóc bị gió thổi lộn xộn của cô.
“Về nhà vẫn theo thói quen dán giấy nhớ, khi ấy đã nghĩ là sao anh lại đẩy em đi xa như vậy, sau này chuyển về trường mới dần bỏ, giấy nhớ thì dứt khoát gửi hết cho em!”
“Giỏi!” Nhĩ Nhĩ bình luận bằng một chữ.
“Đồ vô lương tâm.”
“Em vô lương tâm á?”
“Tự em lật lại lịch sử trò chuyện mà xem, xem ai nhắn nhiều hơn.”
Trong chốc lát Nhĩ Nhĩ không nói gì, hình như, thật sự, cô ít hơn.
“Chỉ có điều anh sẽ bỏ qua chuyện cũ, bây giờ em là bạn gái anh, anh tha thứ cho em đó.”
“Vâng, anh đại nhân có lòng vị tha!” Nhĩ Nhĩ miễn cưỡng nói, sau đó lại nhớ đến gì đó, “Trần Trình có phải thường xuyên nói với anh tình hình của em không?”
Khang Thành im bặt.
“Anh…” Cô đánh vào bả vai anh, “Xem ra về sau em ngay cả cãi nhau cũng cãi không lại anh.” Chỉ số thông minh của cô chỉ có thể bị đè bẹp dí trên mặt đất.
“Vậy chắc chắn anh sẽ nhận thua.” Thái độ nhất định phải tốt.
“Anh…” Nhĩ Nhĩ không biết nói gì, nhớ đến chuyện giải thưởng học giả trẻ xuất sắc, “Anh trả lời vấn đáp qua rồi à?”
“Ừ.”
“Ầu.” Thấy vậy liền biết là không có vấn đề gì rồi.
Nhất thời, bọn họ cũng im lặng.
Nhĩ Nhĩ nhắm mắt, gió thổi bên tai.
Khang Thành để đầu cô tựa lên vai mình, tay kia vẫn nắm chặt, cho dù hai bàn tay đều đã đổ mồ hôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...