Trở về năm tháng bố tôi là hotboy

Lục Yên bất chấp khó khăn từ trong phòng đi ra, chịu đựng ánh mắt nóng hừng hực của hai mươi mấy cô gái ở hiện trường, cảm thấy thật sự là như có gai sau lưng.

Giản Dao kéo dài giọng nói, kêu lên: "What the fu*k..."

Sau khi bầu không khí kỳ dị yên tĩnh năm giây, các cô gái trong nháy mắt vỡ tổ, đồng loạt vọt tới bên người Lục Yên, lao nhao truy hỏi như bắn liên thanh ----

"Cậu thay quần áo thì sao Thẩm Quát cũng có mặt!"

"Các cậu cùng nhau thay quần áo?"

"Có phải hai người trốn trong đó hôn môi không!"

"Không phải, không có!"

Lục Yên đều muốn khóc rồi: "Không có hôn..."

"Cho nên cậu và Thẩm Quát đang yêu đương sao?"

Lục Yên che mặt, mang theo biểu lộ khóc hức hức, nhưng không phủ nhận điều này.

Có cô gái ôm đầu sụp đổ nói: "A a a, Lục Yên cậu cướp bạn trai tương lai của tớ, cậu xứng đáng để tớ mỗi ngày mua trà xanh cho cậu sao!"

Lục Yên: "..."

Xin, xin lỗi?

Cậu cũng không nói cậu có dã tâm này, còn bạn trai tương lai.

Vẻ mặt Lục Yên cầu xin nhìn về phía các chị gái nóng nảy này: "Có thể giữ bí mật không?"

"Giữ bí mật, không có khả năng."

"Kiên quyết không có khả năng."

"Đời này cũng không có khả năng, hừ!"

"..."

Được rồi.

Lúc này, giáo viên chỉ đạo lại vào phòng thúc giục: "Chuyện gì xảy ra vậy dàn hợp xướng, sao còn chưa bắt đầu chuẩn bị, sau khi tiết mục tiếp theo kết thúc là đến lượt các em lên sân khấu đấy! Nhanh lên, đừng có tụ lại chém gió nữa."

Các cô gái vội vàng tản ra, xếp thành đội hình hai hàng ngay ngắn, đi theo giáo viên chỉ đạo đến khu vực đợi lên sân khấu.

Giản Dao đứng cùng với Lục Yên, cô ấy thấp giọng hỏi cô: "Thật hay giả vậy, Thẩm Quát à!"

Lục Yên đỏ mặt gật gật đầu: "Ừm."

Đôi mắt phượng xinh đẹp kia của Giản Dao phút chốc nhướng lên, cánh tay ung dung tùy ý khoác lên vai Lục Yên, cười nói: "Được đấy, chàng trai xấu xa mà nữ sinh toàn trường đều đứng xa mà trông lại bị con nhóc em im lặng không lên tiếng thu phục rồi, can đảm lắm."

Lục Yên giải thích: "Anh ấy... không xấu."

Chỉ là có vẻ không dễ gần gũi thôi.

Giản Dao đến gần tai cô, hơi thở như hoa lan, tò mò thấp giọng hỏi thăm: "Thành thật khai báo, vừa rồi hai người trốn trong phòng thay quần áo làm chuyện xấu gì đấy?"

Lục Yên nghĩ đến vừa rồi tay chàng trai đè trên lưng cô, giống như vuốt ve...

Sống lưng cô vọt lên một hồi giật mình, giống như điện giật, vành tai bỗng nhiên trướng hồng, khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ không thôi: "Không, không có làm chuyện xấu!"

"Đang hôn à?"

"Làm sao có thể, không có!"

Lục Yên luôn miệng phủ nhận.

Giản Dao lại tỏ vẻ không sao cả, hời hợt nói: "Có gì mà thẹn thùng không dám thừa nhận, nếu chị thích một người thì mỗi ngày chị đều hôn anh ấy."

Lục Yên kinh ngạc nhìn về phía Giản Dao: "Thật sao?"

"Đúng vậy, chuyện này rất bình thường có được không, thích một người chẳng lẽ em có thể khống chế không hôn người ta à."

Cho nên lúc cô ấy và Lục Trăn yêu đương, mỗi ngày cô ấy đều hôn Lục Trăn!

Mẹ cũng...


Lục Yên hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được, không cách nào tưởng tượng được bố mẹ cô rốt cuộc là yêu đương thế nào, quá kích thích rồi.

Trên sân khấu đen như mực, một chùm đèn chiếu sáng rơi xuống, phủ ánh hào quang lên người Lục Yên cùng với chiếc dương cầm thuần trắng kia, xung quanh tràn đầy hạt bụi trôi nổi, sợi tóc dày đen nhánh buông xuống đầu vai, làm nổi bật lên nước da trắng nõn như tuyết đầu mùa của cô, đến mức làm người ta kinh ngạc bởi quá đẹp.

Thẩm Quát ngồi ở hàng sau trong đám người, hết sức chăm chú ngắm nhìn cô gái trên sân khấu, trong con ngươi bắt đầu gợn sóng.

Cô xứng đáng với tất cả những điều tốt nhất trên thế giới.

Đầu ngón tay thon dài của cô gái rơi trên phím dương cầm.

Vài chùm sáng khác cũng rơi xuống, chính giữa sân khấu, dàn hợp xướng chậm rãi xuất hiện từ trong bóng tối.

là một bài hát nhạc đỏ cực kỳ tươi đẹp dễ nghe, giai điệu nhẹ nhàng uyển chuyển.

Dàn hợp xướng thể hiện rất tốt, người hát dẫn ở bên dưới, thanh âm cao thấp chập trùng, xen lẫn vào nhau tinh tế.

Trên mặt lãnh đạo của trường ở hàng trước cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Lục Yên thở dài một hơi, tiếp tục đàn tấu điệp khúc phần thứ hai, nhưng đúng vào lúc này, giọng nữ trong dàn hợp xướng bỗng nhiên yên tĩnh tập thể.

Đầu ngón tay Lục Yên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.

Giản Dao nháy mắt mấy cái với cô, ý tứ rất rõ ràng, bảo cô đổi bài.

Lục Yên đã sớm có dự cảm, cho nên cũng không quá hoảng hốt lo sợ.

Mẹ của cô đây là đang.... Không trâu bắt chó đi cày, ép cô nhất định phải đổi bài đúng không!

Lục Yên không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, cô và Giản Dao mắt nhìn mắt, va chạm bắn ra tia lửa kịch liệt.

Ý tứ rất rõ ràng, không đổi, đồng thời cô bảo cô ấy đừng làm liều.

Mà Giản Dao lại là dáng vẻ không sao cả, sau khi búng tay một cái, các cô gái trong dàn hợp xướng lại hát nối liền phần cuối của ca khúc, bắt đầu hát Acapella!

Acapella cũng chính là hợp xướng không nhạc đệm, trong đội hình phân công hợp tác, có người ngâm xướng ra giai điệu khúc nhạc, bởi vậy những người khác không cần nhạc đệm cũng có thể hát ra bài hát dễ nghe.

Lục Yên thật sự có cảm giác muốn chết, cô không dám nhìn tới vẻ mặt của các lãnh đạo bên dưới sân khấu, buổi biểu diễn nhạc đỏ tốt đẹp bỗng nhiên được tiếp tục bằng ca khúc lưu hành, còn là ca khúc lưu hành liên quan đến đề tài tình yêu cực kỳ mẫn cảm vào lúc này, có thể tưởng tượng được sắc mặt họ khó coi cỡ nào.

Nhưng mà cô cũng hiểu được, Giản Dao vốn chính là tính tình không bị ràng buộc, trong khoảng thời gian này các giáo viên đoàn ủy vì làm lễ kỷ niệm thành lập trường này mà cả ngày thúc giục các cô gái trong dàn hợp xướng luyện tập như quỷ đòi mạng, gần như là chiếm dụng tất cả thời gian rảnh rỗi sau giờ học của bọn họ, các cô gái đã sớm cất tiếng oán hờn khắp nơi.

Nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh, chuyện này không....

Dàn hợp xướng liền trở mặt tập thể rồi.

Mấy trăm học sinh ở đây bùng nổ, lễ kỷ niệm thành lập trường phục vụ cho gu thẩm mỹ của các lãnh đạo trung niên, nhạc đỏ kết hợp với ca múa vốn dĩ khiến cho bọn họ buồn ngủ.

Vốn tưởng rằng tiết mục cuối cùng cũng là hợp xướng nhạc đỏ bình thường không có gì lạ, lại không nghĩ rằng giữa chừng xoay chuyển tình thế, chợt bắt đầu hát ca khúc lưu hành rồi.

Hơn nữa còn là bài mà bọn họ nghe nhiều nên quen, đỏ khắp một vùng sông lớn nam bắc...ển>

Thế là nữ sinh trong đội hình hợp xướng dần biến thành hợp xướng toàn trường, các bạn học đều bắt đầu hát theo, không khí ở hiện trường khỏi phải nói đến là sôi nổi tăng vọt cỡ nào.

Đáy mắt Giản Dao hiện ra ánh sáng kích động, dưới cái nhìn của cô ấy, tiết mục ở lễ kỷ niệm thành lập trường này không chỉ là vì lấy lòng lãnh đạo, càng quan trọng hơn là...

Nhiều bạn học ở hiện trường như vậy thì không nên chỉ ngồi không, biểu diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường vốn nên lấy bọn họ làm chủ.

Đây là thời đại của bọn họ, cũng là thanh xuân nhiệt huyết thuộc về bọn họ.

Một mình Lục Yên đứng bên dương cầm hoàn toàn không ăn khớp, kiên trì với lựa chọn ban đầu của cô.

Thầy giáo giao cho cô công việc đánh dương cầm này, là sự tín nhiệm đối với cô, cô không thể phụ lòng.

Lục Yên mím mím môi, mặc cho các cô gái xung quanh nháy mắt với cô thế nào, bảo cô đánh nhạc đệm, nhưng cô cũng không nhúc nhích.

Cô giữ vững lựa chọn của mình, sẽ không vì bất cứ ai mà dao động.

Mà vào đúng lúc này, cô bỗng nhiên hiểu được sự cô độc của Thẩm Quát.

Đúng vậy, không được mọi người tiếp nhận là chuyện cô độc thế nào.

Lục Yên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Quát trong đám người.

Anh không đứng lên hăng hái ca hát như những bạn học khác, anh lặng im ngồi trên ghế, chân dài bắt chéo, khuôn mặt chứa ý cười ngắm nhìn cô.

Nhìn thấy đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh, trái tim Lục Yên dần dần yên tĩnh trở lại.


Đạo bất đồng bất tương vi mưu. (Câu này có một số cách hiểu như sau: 1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng. 2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai đả kích lẫn nhau. 3. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được.)

Nhưng cô biết, đạo lý của Thẩm Quát, chắc chắn là cùng một hướng với cô.

Tiết mục hợp xướng toàn trường cuối cùng của buổi biểu diễn văn nghệ kỷ niệm thành lập trường, những người lãnh đạo của Phòng Giáo dục nhìn thấy dáng vẻ thanh xuân dạt dào của các học sinh như vậy, trên mặt đều nở nụ cười bất đắc dĩ mà khoan dung.

Dù sao đều là trẻ con, chơi một chút náo loạn một chút cũng không sao.

Thậm chí sau khi kết thúc còn có lãnh đạo đi đầu vỗ tay.

Nhưng mà các giáo viên của trường.... nhất là các giáo viên ban văn nghệ, từng người một thật sự là mặt trắng như giấy.

Mặc dù lãnh đạo và nhóm bạn học đều sôi nổi tỏ vẻ không sao, bọn họ hiểu được, dù sao thì ai cũng từng có tuổi trẻ.

Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều nắm chắc, trường học tuyệt đối không thể thiếu việc tính sổ với bọn họ.

Không phải sao, cục lãnh đạo vừa rời đi, hiệu trưởng và chủ nhiệm phòng giáo vụ liền gọi mấy người Giản Dao Lục Yên vào phòng giáo vụ khiển trách một phen, ngoại trừ thông báo phê bình ra thì còn phạt bọn họ quét dọn vệ sinh sân trường.

Bên cạnh hành lang trước dãy phòng học, Lục Yên cầm chổi ngắn, khom người, nghiêm túc quét sạch mặt đất, chổi quét vung lên bụi mù, cô dùng ống tay áo bịt miệng lại.

Giản Dao đi tới muốn cướp lấy cây chổi trong tay Lục Yên, nhưng Lục Yên không đưa cho cô ấy.

"Chuyện này không liên quan đến em."

Cô ấy đứng thẳng người, nói với Lục Yên: "Là chị khởi xướng, em không tham dự vào, không cần bị phạt, phần của em chị giúp em nhận."

Lục Yên không nói một lời, tiếp tục vùi đầu quét tước, cũng không nhìn cô ấy.

Giản Dao đi đến trước mặt cô, chắp tay sau lưng hỏi: "Thế nào, giận chị?"

"Không có."

"Muốn tuyệt giao với chị?"

"Không phải."

"Lục Yên, em ít dùng loại thái độ này nói chuyện với chị đi." Giản Dao dường như có chút tức giận: "Đừng cho rằng tính tình chị rất tốt."

Lục Yên biết tính tình của Giản Dao, cô ấy không phải người đặc biệt dễ nói chuyện. Đương nhiên, chỉ là bình thường cô ấy phá lệ kiên nhẫn với cô mà thôi.

Cô không cam lòng yếu thế mà ném chổi xuống đất, nhăn mày, nói với Giản Dao: "Chị mới như vậy, ít dùng loại thái độ này nói chuyện với em đi."

"Ôi, con mèo con nổi giận rồi."

Giản Dao nhìn dáng vẻ cô nhóc tức giận lại hung dữ*, trái tim cũng mềm nhũn rồi. (*: Gốc là奶凶奶凶 (nai xiong, hán việt: nãi hung): ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu.)

Thật sự rất kỳ diệu, cô ấy đối với cô luôn sinh ra một loại khát vọng yêu thương che chở nào đó, giống như đến từ chính máu thịt và linh hồn.

"Được rồi, không cãi nhau nữa."

Giản Dao phất phất tay, nói: "Vui đùa một chút mà thôi, tất cả mọi người rất vui vẻ, em cáu kỉnh làm gì, hơn nữ chị không cảm thấy chị làm sai, vốn dĩ lần kỷ niệm thành lập trường này chúng ta vất vả lâu như vậy, dựa vào cái gì mà lấy lòng những lãnh đạo kia, chúng ta biểu diễn cho các bạn học xem không được sao, em muốn đứng về phía các giáo viên bên kia làm gì."

"Em không đứng bên nào cả." Giọng nói Lục Yên âm vang có lực: "Chẳng qua là em cảm thấy chuyện em đồng ý phải làm cho tốt thì không thể nuốt lời được."

Giản Dao tức giận nói: "Cho nên em trách chị hại em nuốt lời rồi."

"Em sẽ không trách chị." Lục Yên lắc đầu: "Mặc kệ chị có làm gì, em đều sẽ tha thứ cho chị...."

Mẹ là mẹ của con.

Giữa người thân với nhau, giữa cha mẹ con cái với nhau, vĩnh viễn không có mối thù nào qua được một đêm.

Giống như quá khứ Lục Trăn phản đối cô ca hát, rõ ràng nhốt cô ở trong phòng vài ngày, lúc ấy cô thật sự là tức giận đến mức nhảy lầu, cuối cùng không phải cũng vẫn tha thứ cho Lục Trăn hay sao.

Giản Dao nhìn qua đáy mắt toát ra tình cảm tha thiết của cô gái, bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩ: "Tiểu Yên Yên, nếu như không phải em có bạn trai rồi, chị thật sự cho rằng em có suy nghĩ bách hợp gì đó với chị."

Lục Yên chớp mắt mấy cái, chân thành nhìn qua cô ấy: "Hả?"

Cô ấy lui về sau, che ngực vốn dĩ không có lại, cảnh giác nhìn cô: "Em sẽ không phải... là song tính chứ? Đừng có ý đồ với chị, chị cảnh cáo em."


Lục Yên:...

Cô quay người tiếp tục quét dọn, nghiêng đầu lại chú ý thấy tên đại ngốc Lục Trăn lén lén lút lút trốn bên hành lang tầng một, vụng trộm thò đầu ra nhìn bên cạnh.

Từ khi lên lớp 12 đến nay, đã lâu không thấy bố cô ở trường rồi, hôm nay thật sự là người một nhà đoàn viên mà.

Lục Yên lập tức đi qua, vỗ vỗ vai bố cô: "Lục Trăn, bố tới đây làm gì?"

"A!" Lục Trăn giật nảy mình.

"Mau về phòng học tự học đi, bố cho rằng còn rất nhiều thời gian sao, hai tháng cuối cùng không làm được yêu cầu của ông nội đối với bố thì con rất mất mặt."

"Bố biết." Lục Trăn hạ giọng: "Cái đó... hỏi một câu, lúc các con ở cùng nhau, cô ấy có nhắc đến bố không."

"Không có, hoàn toàn không có, mẹ đã quên bố rồi."

Lục Yên nói rõ sự thật, bạn bè của Giản Dao rất nhiều, chơi nhạc làm ban nhạc, cuộc sống rất phong phú, dường như đã quên Lục Trăn sạch sành sanh rồi.

Lục Trăn nói: "Con gái, bố cảm thấy chị gái này hình như thật sự không quá thích bố con, tương lai con có thể thuận lợi sinh ra hay không, có chút mơ hồ đấy."

Lục Yên hỏi lại anh: "Thiếu hiệp, xin hỏi bây giờ trên người bố có cái gì có thể khiến mẹ thích không?"

Lục Trăn suy nghĩ, ngốc nghếch móc tiền trong túi ra.

Lục Yên:...

Cô nói với anh: "Nói cho bố biết vậy, chị gái thích nam sinh thành tích tốt, giống như Thẩm Quát!"

"Mẹ nó, lại là Thẩm Quát! Tên này... gây sự với ông đây đúng không!"

Lục Yên thấy tình thế không đúng, lập tức bổ sung: "Giống như Diệp Già Kỳ... hạng hai lớp, bố phải thi lên được hạng ba lớp."

Cô vỗ vỗ lồng ngực cứng rắn của anh: "Nhất định quyết rũ chết cô ấy."

"Thật hay giả." Lục Trăn có chút không quá tin tưởng.

"Thật." Lục Yên đẩy anh đi về phía dãy phòng học: "Mau quay về tự học đi, cố gắng ôn tập, nửa tháng cuối cùng rồi!"

Lục Trăn bước một bước quay đầu ba lần, lưu luyến rời đi.

Giản Dao sau lưng thản nhiên nói: "Chị không có nói chị thích kiểu như Thẩm Quát..."

Lục Yên nhún nhún vai, cười nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Lục Trăn có thể thi đỗ trường đại học tốt hay không, thành bại là ở lần này."

Giản Dao nhíu mày, nhìn qua bóng lưng Lục Trăn, nói: "Anh ta có vẻ ngốc nghếch, chị thích đàn ông thông minh."

"Ôi..."

"Thẩm Quát rất thông minh."

Lục Yên bỗng chốc phản ứng lại, luôn miệng nói: "Chị nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Anh ấy là của con!

Giản Dao nhíu nhíu mày, cười xảo quyệt với cô: "Được, vậy em đồng ý với chị, không được vì chuyện này mà giận chị, nếu không.... Ngày mai chị sẽ đi đến bãi tập đánh đàn ghi-ta thổ lộ với Thẩm Quát."

Lục Yên:...

Người mẹ uy hiếp cướp bạn trai của con gái, rốt cuộc là người mẹ ma quỷ gì vậy!

Tháng sáu khô nóng, một đêm trước kỳ thi đại học, khối 12 đang tiến hành giờ tự học cuối cùng.

Lục Yên chống cằm, từ cửa sổ phòng học nhìn hướng ra phía xa, xuyên qua lá cây nhãn thơm rậm rạp tầng tầng lớp lớp, nhìn về phía dãy phòng học lớp 12.

Tam Trung Bắc Thành có một truyền thống, học sinh 12 mỗi khóa sẽ chuyển đến dãy phòng học mà trường tu sửa sớm nhất kia.

Vị trí dãy phòng học đó hơi lệch, ở nơi cuối cùng của rừng cây nhãn thơm, mặc dù tòa nhà tương đối cũ kỹ, nhưng hơn ở hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch, học sinh 12 học ở đây sẽ không bị quấy rầy.

Đồng thời cũng có tin đồn nói, phong thủy của tòa nhà đó tốt, có thể phù hộ cho học sinh 12 thi đỗ trường đại học lý tưởng.

Lục Yên nhìn đồng hồ, thời gian bây giờ là năm giờ mười lăm phút chiều, cách giờ tan học còn mười lăm phút nữa. Cô đoán, giáo viên hẳn là cũng đang giải thích cho bọn họ những việc cần chú ý khi thi đại học, hoặc là đang khích lệ bọn họ.

Chủ nhiệm lớp của Lục Yên ngồi trên bục giảng, không ngại phiền mà nhắc nhở bọn họ: "Chờ sau khi học sinh 12 lần này rời đi, học kỳ sau các em sẽ vào tòa nhà đó, thời gian không đợi ai, các bạn học nhất định phải ý thức được tính cấp bách của thời gian, nắm vững tiến độ học tập."

Lục Yên nhẹ nhàng ngáp một cái.

Lúc này, tiếng chuông tan học rốt cuộc vang lên, toàn bộ tòa nhà của khối 12 giống như phần mộ trống vắng trong nháy mắt trăm quỷ tuôn ra, bùng nổ tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô liên tục không ngừng.

Bản tính tự nhiên và sự nóng nảy của thanh xuân bị đè nén trong khoảnh khắc này có thể hoàn toàn giải phóng, kéo theo học sinh lớp 10 lớp 11 cũng hưng phấn lên.

Lục Yên theo các bạn học hưng phấn xem náo nhiệt cũng đi ra khỏi phòng học, đi vào rừng nhãn thơm, nhìn về phía dãy phòng học lớp 12.

Trên không trung ở dãy phòng học kia giống như tuyết rơi, khắp bầu trời là bài kiểm tra và trang sách viết lít nha lít nhít bay đầy trời.

Thật sự là một trận vui hết mình giống như tận thế.

Lục Yên ngẩng đầu nhìn bố cô đứng trên ban công tầng hai, trực tiếp mở cặp sách của cậu ta ra lộn ngược giống như đổ rác, bài kiểm tra trút hết ra ngoài...


Lục Yên thầm mắng một tiếng, ngu xuẩn.

Cô đi đến cầu thang, đi vào hành lang tầng hai, lôi bố cô ra từ bên trong một đám hưng phấn tốt nghiệp.

"Đừng ném đi, giữ lại, không phải còn ba ngày để bố về nhà nghỉ ngơi sao, bây giờ bố ném đi thì về nhà xem cái gì?"

Cùi chỏ tráng kiện kia của Lục Trăn đưa qua, siết cổ cô nhóc lại, dùng sức kẹp cô dưới nách, nói: "Về nhà nghỉ ngơi, cái gì là nghỉ ngơi, đương nhiên là nghỉ ngơi thả lỏng thật tốt, xoa dịu tâm tình căng thẳng, ai lại đọc sách vào ba ngày cuối cùng."

"Xoa dịu căng thẳng? Con thấy bố chẳng có một chút tâm tình căng thẳng nào, bố cần xoa dịu à?"

"Con mắt nào của con nhìn ra ông đây không căng thẳng, trong lòng ông đây căng thẳng có được không."

Bên cạnh có nam sinh thuận miệng bắt chuyện một tiếng: "Lục Trăn, một lúc nữa đừng đi, buổi tối đi ăn lẩu chúc mừng."

"Được, không thành vấn đề!"

Lục Yên liếc mắt, cảm thấy bố cô cũng quá buông thả bản thân rồi.

"Sắp thi rồi bố ăn lẩu cái rắm! Tiêu chảy thì làm sao! Không được! Không cho đi!"

"Ơ con nhóc này, con còn quản lý ông đây." Lục Trăn siết chặt lấy, giữ lấy cổ cô, ép lực toàn thân lên người cô: "Bố là bố con có được không."

"Vậy bố có thể có một chút dáng vẻ làm bố không, đừng khiến con lo lắng!"

Hai người này gặp mặt không thể thiếu cãi nhau một trận lại đánh nhau một phen, đã thành trạng thái sinh hoạt bình thường rồi, các bạn học đã sớm tập mãi thành quen rồi.

Lục Yên thật vất vả mới tránh được gông cùm xiềng xích của Lục Trăn, quay đầu nhìn thấy Thẩm Quát một mình đứng trong bóng tối cuối hành lang.

Anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đeo túi lệch vai màu đen, tay trái bỏ vào túi, hơi nghiêng người đi đến chỗ góc cua, mắt cụp xuống, lông mi dài che giấu con ngươi đen nhánh.

Anh yên tĩnh đứng trong cảnh náo nhiệt, mà cảnh náo nhiệt này dường như cũng trở thành vật làm nền cho một mình anh.

Thẩm Quát nhìn thấy Lục Yên, sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, anh quay người đi xuống dưới tầng.

Lục Yên nhận được ý tứ trong ánh mắt Thẩm Quát truyền đến, thế là vứt Lục Trăn, quỷ thần xui khiến đi theo anh xuống tầng.

Hai người vẫn là khá ăn ý, có đôi khi không cần mở miệng nói gì Lục Yên cũng có thể hiểu được ý của anh.

Các bạn học đã bùng nổ xung quanh hoàn toàn không chú ý tới hai người họ, Lục Yên đi theo Thẩm Quát, nhắm mắt theo đuôi đi tới rừng cây nhãn thơm không người phía trước dãy phòng học.

Rừng nhãn thơm tươi tốt sum suê, che khuất bầu trời.

Thẩm Quát không nói một lời lấy cặp xuống, kéo dây khóa kéo của cặp ra.

Lục Yên chú ý tới hai tay của anh, đẹp thật sự là đẹp, nếu như giá trị nhan sắc của Thẩm Quát được một trăm điểm thì hai tay kia đoán chừng có thể chiếm năm mươi điểm.

Khớp xương đầu ngón tay rõ ràng, mu bàn tay rất trắng, đầy mạch máu màu xanh nhạt, hơn nữa năm ngón tay thon dài, gần như có thể dùng từ hấp dẫn để hình dung.

Thẩm Quát từ trong cặp lấy ra mấy quyển ghi chép thật dày, lại nhận lấy cặp của cô, bỏ mấy quyển ghi chép này vào.

Từ đầu đến cuối cũng không nói một câu.

Lục Yên hỏi anh: "Sắp thi rồi, thế nào, có lòng tin không, có thể thi đậu đại học Q không?"

Thẩm Quát gật gật đầu, nhưng vẫn lặng im.

"Làm sao vậy, không vui à?"

Lục Yên đưa tay vỗ vỗ eo anh: "Hôm nay được giải phóng rồi! Vui vẻ lên một chút!"

Thẩm Quát bỗng nhiên nắm lấy tay cô, dùng sức kéo cô tới, dang hai tay ra, ôm cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô vào lòng.

Thật chặt, ôm thật chặt...

Lục Yên chỉ cảm thấy cảm quan* xung quanh và trực giác đều bị khí chất mạnh mẽ của người đàn ông này xâm chiếm, làn da nóng bỏng của anh, cơ bắp cứng rắn cùng với hơi thở dồn dập của anh...

(*: Nhận thức, cảm nhận trực tiếp bằng các giác quan.)

Đầu óc cô trống rỗng, không kịp phản ứng, cặp sách cũng rơi vào bụi cỏ bên cạnh, mấy quyển ghi chép từ trong cặp rơi ra, rải rác.

Thẩm Quát đẩy lưng lên, vùi cả khuôn mặt vào sợi tóc sau gáy cô, tham lam hít thở lấy mùi hương của cô.

Hơi thở nóng bỏng rơi vào cổ cô, rất nhột.

Lục Yên có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc phun trào mãnh liệt nơi đáy lòng anh, loại tâm tình này cũng đang lây nhiễm cô ở mọi nơi, làm cô không khỏi hơi... muốn khóc.

Đúng vậy, tốt nghiệp rồi.

Chuyện này cũng có nghĩa, thời gian bọn họ ở cùng nhau không còn nhiều nữa.

Bài kiểm tra bay đầy trời như bông tuyết ở phía sau, rải rác đầy trời.

Lục Yên vươn tay, nhẹ nhàng vòng lấy eo gầy gò khỏe mạnh của anh ----

"Em cũng không nỡ xa anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui