Trở về năm tháng bố tôi là hotboy

Giờ vận động toàn trường chiều thứ ba, Tề Ngọc Hoàn kéo Lục Yên đến sân bóng rổ, tò mò hỏi cô: "Hôm đó... hôm đó hôm đó, các cậu thế nào rồi?"

Lục Yên ngồi trên bãi cỏ bên cạnh bãi tập, đẩy cái đầu hiếu kỳ ra, hỏi: "Hôm nào?"

"Chính là hôm chúng ta hẹn đi ăn đồ nướng đó, cậu xem rượu mơ như đồ uống, uống say mất, sau đó một đại 'anh hùng' đạp lên thất thải tường vân* cõng cậu về nhà! Các cậu... thế nào?"

(*: Thất thải tường vân có nghĩa là đám mây đầy màu sắc, trong Phật giáo là điềm lành, một dấu hiệu của sự may mắn, giống như ánh sáng của một vị Phật trong Phật giáo.)

Nói đến chuyện này, Tề Ngọc Hoàn cực kỳ hăng hái.

"A ~~"

Lục Yên hững hờ nói: "Lục Trăn nói tớ rất nặng, suýt chút nữa đè gãy xương anh ấy rồi."

"Lục Trăn?"

"Ừm, Lục Trăn cõng tớ về."

"Không phải... cậu chắc chắn... chắc chắn là Lục Trăn?"

Lục Yên kinh ngạc nhìn về phía Tề Ngọc Hoàn: "Cậu làm sao vậy, hôm nay là lạ."

"Không phải, rõ ràng người cõng cậu về là Thẩm..."

Cách đó vài mét, Lục Trăn một thân quần áo chơi bóng rổ màu đỏ quét mắt tới. Cả người Tề Ngọc Hoàn run lên, lập tức ngậm miệng, không dám nói tiếp.

Lục Yên hiển nhiên đã không nhớ rõ ngày đó xảy ra chuyện gì, thấy Thẩm Quát ôm bóng đi vào bãi tập, cô lập tức lôi kéo Tề Ngọc Hoàn rời đi.

Tề Ngọc Hoàn không muốn đi, giờ vận động chiều thứ ba, nữ sinh toàn trường đều sẽ tới bãi tập xem nhóm con trai chơi bóng rổ, các cô thật vất vả mới chiếm được vị trí tuyệt hảo, đi rồi sẽ bị người khác chiếm mất.

"Xem anh trai cậu chơi bóng rổ, đi cái gì mà đi."

"Anh ấy có gì mà xem."

"Vậy... xem Thẩm Quát chơi bóng cũng được chứ."

Lục Yên cúi đầu, kéo dây kéo đồng phục xanh trắng lên hết mức, che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào đen như mực, chớp chớp, nói: "Tớ không muốn xem anh ấy, càng không muốn bị anh ấy nhìn thấy."

Mắc cỡ chết người rồi.

"Không phải chỉ hôn trộm người ta không thành công thôi sao, không mất mặt không mất mặt, lần này không thành công thì lần sau lại thử lại!"

"Cậu còn nói!" Lục Yên che lấy khuôn mặt ửng đỏ, sắp sụp đổ rồi: "Đừng nói nữa!"

Thẩm Quát ôm bóng đi vào bãi tập, nghiêng đầu nhìn nhanh Lục Yên một cái, cô nhóc ngồi trên ghế, ôm bạn thân giả chết.

Anh dừng lại ở khoảng cách cách các cô mười mét, nhẹ nhàng vỗ vỗ bóng, dường như không có ý vào sân.

Đúng lúc này, bên trong đám nữ sinh truyền đến một trận xao động phấn chấn ----

"Đó là học sinh mới chuyển tới đó!"

"Cậu ta cũng tới chơi bóng à!"

"Thật là đẹp trai! Cậu ta thật sự quá đẹp trai rồi!"

"Còn đẹp trai hơn Lục Trăn!"

"Tán thành!"

Lục Yên nghe vậy, tò mò nhìn sang, chỉ thấy Diệp Già Kỳ và mấy chàng trai cùng đi đến sân bóng rổ, vào sân chính là lên rổ ba điểm, động tác không dây dưa dài dòng chút nào, cực kỳ đẹp trai.

Tuần trước Diệp Già Kỳ vào trường Tam Trung Bắc Thành với tư cách là học sinh chuyển trường, trực tiếp phân đến lớp trâu bò nhất Tam Trung, chính là lớp của Thẩm Quát ---- lớp 12 (*).

(*): không phải là năm cuối cấp 3, mà chỉ tên lớp, như bên Việt Nam mình sẽ là lớp 12A1, 12A2,...


Nhập học vừa lúc kịp lần thi khảo sát chất lượng thứ hai của lớp 12, là một học sinh đẹp trai mới trở về từ Mỹ, điểm số của Diệp Già Kỳ lại chỉ đứng sau Thẩm Quát, thi được thành tích hạng hai của lớp, trâu bò nhất là tiếng Anh của anh ta, suýt nữa đã thi được điểm tối đa, chỉ có làm văn bị trừ hai điểm.

Tướng mạo anh tuấn, thành tích ưu tú cùng với bối cảnh gia thế dát vàng chói lọi đủ để khiến Diệp Già Kỳ thay thế Lục Trăn trở thành nhân vật cấp hot boy khiến cho tập thể nữ sinh toàn trường Tam Trung Bắc Thành mê đắm.

Diệp Già Kỳ mang theo bóng rổ lượn một vòng trong bãi tập, lúc đi qua Lục Yên thì mỉm cười gật đầu chào hỏi cô.

Lục Yên cũng lập tức gật gật đầu, tỏ vẻ lễ phép.

Tề Ngọc Hoàn suýt chút nữa che miệng hét lên: "Má ơi, cậu biết Diệp Già Kỳ?"

Lục Yên bình tĩnh nói: "Ngày đó anh ta về nước ăn cơm ở nhà tớ, chỉ gặp mặt một lần."

"Má ơi, thực sự là... Yên Yên, cậu xem bình thường tớ tốt với cậu, cậu... mau dẫn tớ đi làm quen anh ấy!!!"

Lục Yên khó xử nói: "Thiếu nữ, tớ cũng không thân với anh ta, quen sơ mà thôi, tớ làm sao dẫn cậu đi làm quen anh ta được."

"Con gái cả trường nhiều như vậy, anh ấy chỉ chào hỏi cậu, quen sơ này cũng quá nể mặt rồi đấy!"

"Ờ..."

Lục Yên cẩn thận nghiêng đầu nhìn Thẩm Quát một cái, con ngươi đen nhánh của anh cũng đang liếc nhìn cô, mặt không cảm xúc.

Hiển nhiên đã thấy được tình cảnh vừa rồi.

Lục Yên không khỏi có chút chột dạ, nhưng mà nghĩ lại, thấy thì thấy, chột dạ cái gì, là chính anh muốn né tránh cô mà.

Diệp Già Kỳ và Thẩm Quát là bạn học cùng lớp, thấy Thẩm Quát đứng một mình bên bãi tập, không vào sân, anh ta đi qua nói: "Thẩm Quát, tới lập đội đi, lớp chúng ta và lớp 14 đấu một trận."

Lớp 14 là lớp của Lục Trăn, bạn học nam hai lớp vừa vặn mỗi bên chiếm một nửa sân bóng rổ.

Thẩm Quát ném bóng rổ ra, khóe miệng cong lên cười, hững hờ nói: "Tôi gia nhập thì chỉ sợ người nào đó lại muốn khóc đi về thôi."

Lục Trăn nghe được lời này thì tự động áp lên chính mình, chỉ vào anh khó chịu nói: "Mày phách lối cái gì! Penalty lần thi đấu bóng rổ đó vẫn là ông đây ném vào đấy!"

Thẩm Quát không muốn ác nghiệt với Lục Trăn, rõ ràng hôm nay Diệp Già Kỳ ra sân cướp đi mất phân nửa danh tiếng hotboy của người này, nếu như trận đấu bóng rổ lại bị treo lên đánh một phen, chỉ sợ thật sự muốn khóc rồi.

Hơn nữa... Lục Yên cũng ở đây, bất luận như thế nào cũng cho anh ta phần mặt mũi này.

Diệp Già Kỳ thấy Thẩm Quát không chơi, quay đầu nói với Lục Trăn: "Còn chơi không?"

Lục Trăn không cam lòng yếu thế nói: "Đến đi, ông đây ngược đãi cậu."

Diệp Già Kỳ cười cười, không nói lời nào.

Trận đấu bóng rổ vừa bắt đầu, Diệp Già Kỳ liền chiếm hết thượng phong, bất kể là mạnh mẽ tấn công hay là vững vàng phòng thủ đều có thể nhìn ra bản lĩnh chuyên nghiệp của anh ta.

Nhưng Lục Trăn cũng không tính là quá thảm, với sự bộp chộp của anh ấy thì cũng không thua quá nhiều điểm.

Lúc này may mà Thẩm Quát không ra sân, nếu không hôm nay anh ta nhất định ném mặt mũi đến nhà bà ngoại mất.

Thẩm Quát đi dạo đến bên cạnh Lục Yên, đứng lại.

Lục Yên lập tức hồi hộp, đề phòng dời sang bên cạnh hai bước.

Anh mở miệng nói câu đầu tiên, hỏi: "Em biết Diệp Già Kỳ?"

Lục Yên buồn bực nói: "Biết."

Sau đó... không có sau đó nữa.

Hai người lúng túng đứng một lúc, ngay cả Tề Ngọc Hoàn cũng cảm thấy bầu không khí căng thẳng, nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy mất.

"Anh hỏi em chuyện này làm gì?" Lục Yên nhìn về phía anh.


Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn chằm chằm bãi tập, không có chút rung động nào: "Tùy tiện hỏi một chút thôi."

"À."

"Tiếng Anh cậu ta thi không tệ."

"..."

Chỉ thiếu hai điểm là được điểm tối đa rồi, mặc dù tổng điểm thấp hơn Thẩm Quát mười điểm, nhưng trước kia Thẩm Quát phải cách hạng hai lớp ít nhất năm mươi điểm.

"Tiếng Anh của anh không tốt lắm."

Thẩm Quát tự mình nói: "Nhất là khả năng nghe, nếu như khả năng nghe tăng lên thì cậu ta thi không vượt được anh."

Lục Yên cảm thấy hình như anh có chút để ý chuyện thành tích này, mặc dù ngoài mặt không nói, nhưng anh hẳn là... cũng khó chịu chuyện Diệp Giá Kỳ suýt chút nữa vượt qua anh nhỉ.

Thế nhưng tại sao anh phải nói với cô những chuyện này chứ.

"Anh ta vẫn luôn sống ở Mỹ, tiếng Anh chắc chắn rất tốt, anh đừng quá để ý chuyện này, môn khác anh ta chắc chắn thi không vượt được anh."

Khóe miệng Thẩm Quát nhàn nhạt nhếch lên một nụ cười lơ đãng, thậm chí khóe mắt trông cũng cong lên: "Em cảm thấy như vậy sao?"

"Đúng vậy."

Cô ngồi trên ghế, cúi đầu, gương mặt bắt đầu từ từ nóng lên. Người đàn ông này...Dáng vẻ lúc cười lên thật sự là quá tai họa.

Thẩm Quát vẫn cười như cũ, cười nhìn qua bãi tập, không nói gì nữa, tâm tình dường như rất tốt.

Lục Yên đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Mà lúc này, Thẩm Quát từ trong túi đeo vai lấy ra một tờ giấy, xếp thành máy bay, nhẹ nhàng giơ tay.

Máy bay giấy nhẹ nhàng không nghiêng lệch bay đến bên cạnh giày lưới màu trắng của cô.

Lục Yên nhặt máy bay lên, nhìn thấy trên máy bay viết ba chữ: "Xin lỗi em."

Cô cúi đầu, tay nắm máy bay giấy thật chặt, mắt bỗng nhiên hơi đỏ lên, càng không có dũng khí quay đầu nhìn anh.

Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực của anh đốt cháy lưng cô.

Ngốc sao, cũng không phải việc ghê gớm gì, cũng nói là không cần xin lỗi rồi, làm sao còn...

"Lục Yên, hôm ấy anh... thôi quên đi" Anh nghiêm túc nói: "Lần sau anh sẽ không né tránh nữa."

Lục Yên đỏ bừng mặt, vội vàng nói: "Làm gì còn có lần sau, không có lần sau!"

Anh lại cười, dưới ánh mặt trời, trong sáng động lòng người, giống như nói đùa: "Em cất kỹ máy bay giấy, sau này dùng nó đổi lấy một chiếc máy bay thật với anh."

"Thật hay giả vậy?"

"Anh chưa bao giờ nói dối."

Không cần biết anh nói thật hay nói dối, dù sao thì trái tim Lục Yên buông lỏng không ít, chậm rãi đi đến bên người thiếu niên, ngồi xuống: "Cùng xem trận đấu đi."

"Được."

Thẩm Quát ngồi bên cạnh cô, cô thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể anh tỏa ra hơi nóng, kéo kéo cổ áo nói: "Lục Trăn ngốc quá."

Thẩm Quát dịu dàng đáp lời: "Cậu ta vẫn luôn rất ngốc."


"Diệp Già Kỳ thật là giỏi."

Câu này Thẩm Quát không đáp lại.

"Anh và Lục Trăn hợp lại có thể thắng anh ta không?"

"Không thể."

"Ừ."

Thẩm Quát hững hờ nói: "Không thêm Lục Trăn, anh có thể thắng cậu ta."

"..."

Ghét bỏ như vậy à.

Sau khi tan học, Lục Yên rẽ qua góc cầu thang thì vừa vặn gặp được Diệp Già Kỳ.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác vận động Nike màu đen, đeo túi đeo vai Fendi(*), vừa nhìn cách ăn mặc đã biết là thiếu gia có tiền.

(*) Fendi: là nhãn hiệu thời trang cao cấp chuyên đồ may mặc, da thuộc, giày dép, nước hoa và các phụ kiện của Ý. Thành lập năm 1925 tại Roma, Fendi nổi tiếng với thời trang đồ lông. (theo Wikipedia)

Hơn nữa không thể không nói, quần áo của anh ta tốt hơn Lục Trăn nhiều!

Trong thời đại quần ống loe phổ biến toàn quốc (*) này, Lục Trăn khó mà ngoại lệ, thỉnh thoảng cũng phải tạo ra một vài trang phục quỷ dị đến gai mắt Lục Yên.

(*): Nguyên văn 大江南北 ý chỉ một vùng rộng lớn lạc hậu dựa vào sông Trường Giang. Nghĩa bao quát chỉ toàn bộ Trung Quốc.

Lục Yên là một nữ sinh nội tâm vô cùng thẳng thắn, càng không chịu được con trai cợt nhả, quả thật phát điên lên.

Trên phương diện ăn mặc, Diệp Già Kỳ và Thẩm Quát là hai chàng trai duy nhất trên thế giới này không khiến cho Lục Yên cười sặc sụa.

Diệp Già Kỳ mỉm cười chào hỏi với cô: "Cùng nhau về nhà đi."

"Hình như không quá tiện đường."

Lục Yên lề mề ở bên cạnh cầu thang thật ra là đang chờ Thẩm Quát tan học: "Phương hướng nhà chúng ta ngược nhau mà nhỉ."

"Hiếm thấy em còn nhớ rõ nhà anh ở đâu" Diệp Già Kỳ nhún nhún vai: "Anh nhớ lúc em còn rất nhỏ từng đến nhà anh chơi."

"Ờ."

Lục Yên nào có từng đến nhà Diệp Già Kỳ, chỉ là biệt thự Diệp thị cả Bắc Thành đều biết, biệt thự Lâm Giang, khu biệt thự cao cấp nhất thành phố.

Diệp Già Kỳ dường như cũng không định rời đi, cùng cô đi bộ trên bậc thang, đi dạo: "Bây giờ em rất không giống khi bé, dường như thay đổi rất nhiều rồi."

"Vậy... vậy sao?"

"Trở nên thông minh hơn, em khi còn bé ngốc ngốc."

Lục Yên không biết trả lời thế nào, đương nhiên, cô và cô nhỏ ngốc nghếch vốn cũng không phải cùng một người, nhưng chuyện này không thể nói với người ngoài được.

Đúng lúc này, Lục Trăn xông đến như một cơn lốc nhỏ, mang theo một thân nóng nảy bừng bừng, xen ngay giữa Diệp Già Kỳ và Lục Yên.

"Tìm em gái tôi có chuyện gì?"

Anh đề phòng nhìn về phía Diệp Già Kỳ.

Diệp Già Kỳ hời hợt cười nói: "Rất lâu không gặp em gái Tiểu Yên rồi, tùy tiện tâm sự thôi."

"Hai người không có tình bằng hữu gì, có chuyện gì có thể nói chứ" Hôm nay Lục Trăn thua trận bóng rổ, vốn toàn thân khó chịu, bây giờ nhìn thấy Diệp Già Kỳ thật sự nào chỗ nào cũng đáng ghét, anh ta nói chuyện với Lục Yên còn đáng ghét hơn!

Diệp Già Kỳ rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Lục Trăn bực dọc anh ta thì dứt khoát tạm biệt Lục Yên, quay người rời đi.

Lục Trăn kéo Lục Yên đến góc tường, thấp giọng nói: "Cách xa nó một chút."

"Vâng ~~"

Lục Yên kéo dài giọng điệu, ỉu xìu nói: "Cách xa anh ta một chút, cách xa Thẩm Quát một chút, con trai cả thế giới con đều phải cách xa, như vậy bố mới vui đúng không."

Lục Trăn mới lười khua môi múa mép với cô nhóc này, nghiêm mặt nói: "Diệp Già Kỳ thì không giống, nó và em gái bố từ nhỏ đã chơi với nhau, nó rất thông minh, con tiếp xúc quá nhiều với nó, nó chắc chắn sẽ phát hiện ra không bình thường."

Lục Yên hững hờ nói: "Con vốn cũng không phải, hơn nữa con cũng muốn muốn lấy tên tuổi của cô nhỏ để giả danh lừa bịp."


Cô không cố ý giấu giếm thân phận của mình, đối với Lục Trăn, đối với Lục Giản, trước giờ đều là nói rõ sự thật.

Lúc cô nhỏ đi lạc, mạng lưới thông tin cũng không phát triển, thậm chí ngay cả video giám sát trên đường cũng không có, nếu như người đi lạc mất lại muốn tìm về thì không khác gì mò kim đáy biển.

Kiếp trước, Lục Giản dốc cả một đời cũng không thể tìm con gái ông về, rất nhiều người đều nói cô nhỏ hơn nửa là đã không còn trên thế giới này nữa.

Nhưng dù vậy Lục Yên cũng không muốn chiếm lấy thân phận của cô nhỏ, lừa gạt để tất cả người bên cạnh quan tâm cô.

Lục Trăn lại có vẻ rất căng thẳng: "Không được, không thể để cho bố của bố biết chuyện, chuyện này... con tuyệt đối không được để cho bất kỳ người nào biết!"

"Vì sao?"

"Con còn hỏi bố vì sao, có phải đầu bị cửa kẹp rồi không!"

Lục Trăn trừng phạt vỗ vỗ gáy cô: "Nếu để cho người khác biết con đến từ tương lai, con còn có thể bình yên vô sự học ở trường sao? Tự mình suy nghĩ thật kỹ đi, bọn họ chắc chắn sẽ nhốt con lại, cắm đầy các loại dây kiểm tra trên đầu con, ngày ngày dùng con làm thí nghiệm!"

Khóe miệng Lục Yên giật một cái, cô biết Lục Trăn thích xem phim khoa học viễn tưởng, thế nhưng chuyện này cũng... quá thổi phồng rồi.

Lục Trăn làm như có thật nói: "Cho dù không cần con làm thí nghiệm nhưng cũng không tránh khỏi người khác có ý đồ xấu, muốn lợi dụng con để trục lợi."

Dù sao thì một người hiểu rõ tương lai ở ngay bên cạnh, chuyện này quả thật là bánh trái thơm ngon mà người người mơ ước!

"Con... con nhìn bố làm gì?"

Lục Yên chớp chớp mắt, nhìn về phía Lục Trăn: "Bố, đột nhiên phát hiện ra, thật ra bố cũng không ngốc như vậy!"

"..."

Ông đây vốn dĩ không ngốc!

Anh lại đưa tay vỗ trán cô, lần này Lục Yên sớm có đề phòng, nhanh nhẹn tránh thoát.

"Người khác thế nào hiện tại ông đây không quan tâm chút nào."

Lục Trăn ăn không nói có mà nói với cô: "Dù sao ông đây phải bảo đảm an toàn cho con, con là con gái của bố, đã tới đây rồi thì chính là trách nhiệm của bố."

Hơn nữa còn là trách nhiệm hàng đầu của anh.

Lục Yên dựa vào bên cạnh Lục Trăn, khuỷu tay chọt chọt anh, cố tình ác ý, cười lên: "Tuổi tác của bố còn trẻ, thật sự xem con là con gái à."

Lục Trăn bỗng nhiên mở to hai mắt, gương mặt chợt đỏ, hét lên: "Con nói lời rác rưởi gì vậy! Ai dạy con! Con... Con vẫn là một cô gái, con làm bố quá thất vọng rồi!"

Khóe miệng Lục Yên giật một cái, độ tuổi của cô thì tình dục đã không có gì là đáng sợ nữa, sao lại không thể nói.

Hai người bọn họ dù sao cũng không phải người cùng thời đại, so với con trai lỗ mãng tùy tiện khác thì Lục Trăn tuyệt đối là một người bảo thủ, tuyệt đối sẽ không mặc sức nói bậy với con gái.

Phương diện này thật sự là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Lương Đình và Tần Hạo cũng thế, nói hơn hai câu với con gái đều sẽ đỏ mặt, bình thường ba người bọn họ cũng chỉ chơi với con trai, boy đàng hoàng số một.

Lục Yên nhìn sắc mặt đỏ tím của bố cô, buông tiếng thở dài: "Được được được, con sai rồi, con không nói đùa lung tung nữa."

"Chuyện em gái bố, bố sẽ không bỏ qua" Lục Trăn trầm giọng nói: "Bố sẽ tiếp tục tìm kiếm, cho nên con đừng có bất kỳ gánh nặng gì trong lòng."

Lục Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Chúng ta cùng nhau tìm."

Cho dù cô biết, hy vọng thật sự rất xa vời, cho dù là thời đại mạng lưới thông tin phát triển của cô, con gái bị bán đi... cũng rất khó tìm về được.

Nhưng bởi vì là người nhà, cho nên vĩnh viễn không thể từ bỏ.

Lục Trăn lập tức kéo đề tài về quỹ đạo, ngôn từ chính nghĩa nói: "Sau này, đối với bất cứ ai cũng đừng nhắc chuyện con đến từ tương lai nữa!"

Cô hững hờ đáp lời: "Không nhắc thì không nhắc."

"Đừng tiếp xúc với Diệp Già Kỳ."

"Được."

"Thẩm Quát cũng không được."

"Này???"

Hai người xô xô đẩy đẩy đi xa.

Diệp Già Kỳ dựa lưng vào vách tường đứng ở chỗ rẽ cầu thang, con ngươi cụp xuống, vẫn còn vô cùng khiếp sợ, cố gắng hiểu hết lời hai người vừa nói...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui