Trở về năm tháng bố tôi chơi bóng rổ

Trong ký túc xá, Tô Mỹ Vân nhận được tin nhắn của Hạ Trầm Quang thì ngẩn ra…
 
"Thật hay giả vậy?"
 
Kiều Kha ngậm que cay đi vào trong phòng: "Nam thần hẹn cậu rồi hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Sao cậu biết?"
 
"Hả???"
 
Tô Mỹ Vân xốc tấm khăn trải bàn lên, hào hứng hét lớn: "Nam thần của tớ hẹn tớ thật rồi này~~! Chỉ cần bỏ tâm bỏ sức! Chờ đến khi trời quang mây tạnh! Thì tớ sẽ theo đuổi được hotboy của trường thôi!"
 
Kiều Kha tựa vào bên cạnh cửa ra ngoài ban công, khóe miệng giật giật bảo: "Cậu bây giờ mới gọi là bận từ sáng đến tối đó, nào là câu lạc bộ, nào là hội sinh viên. Đã mấy tuần cậu không tới thăm đội bóng rổ rồi, cậu chắc chắn là muốn theo đuổi cậu ấy chứ?"
 
Tô Mỹ Vân cười hì hì rồi trả lời: "Thế nên ấy mà, sự thật chứng minh rằng cái gì của tớ thì chính là của tớ, không cần phải theo đuổi gì hết, dù gì cậu ấy cũng chạy không thoát đâu."
 
Tuy rằng Kiều Kha luôn chuyên tâm vào chuyện học hành, cô nàng là một sinh viên học cực giỏi, nhưng cô ấy lại hiểu rõ trạng thái tình cảm của các cô gái trong ký túc xá như lòng bàn tay, nên đã ngay lập tức bày tỏ sự nghi ngờ: "Cái tên Hạ Trầm Quang đó, suốt ngày chỉ chăm chăm tập bóng rổ, hoa khôi của câu lạc bộ Street dance đó, một người đẹp như vậy hẹn cậu ấy đi ăn cơm..."
 
"Từ từ, người có vòng một lớn nhất của câu lạc bộ Street dance không phải là trưởng câu lạc bộ đó hả? Ít nhiều gì cũng phải cup D."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tớ thấy phải là F mới đúng."
 
"Đệch, ngưỡng mộ thật đấy."
 
Hai cô gái bỗng nhiên cười ầm lên thì đột nhiên nhớ ra hình như họ lạc đề rồi.
 
Kiều Kha ho nhẹ một cái: "Quay lại chủ đề chính đi, người ta đường đường là một hoa khôi của câu lạc bộ, hẹn cậu ấy đi ăn cơm. Vậy mà trên bàn ăn, cậu ấy lại bàn chuyện hợp tác, nhờ người ta tới đội bóng rổ để làm đội cổ vũ, còn nói một đống lời hay ho về chuyện các câu lạc bộ nên hỗ trợ lẫn nhau để tạo nên môi trường học đường thân thiện. Sau bữa cơm đó, mấy cô gái bên câu lạc bộ Street dance chẳng thèm tới tìm cậu ấy nữa, còn bảo cậu ấy với đội bóng rổ độc thân tới già đi."
 
Tô Mỹ Vân tò mỏ hỏi: "Sao cậu biết á?"
 
"Chuyện này lan khắp trường rồi mà, top 1 trai thẳng không hiểu chuyện tình cảm nhất trường chính là Hạ Trầm Quang!" Kiều Kha nắm trong tay một đống tin đồn trong trường, cô ấy cười lạnh bảo: "Thế nên cậu ấy có thể chủ động hẹn cậu đi chơi, một là có việc cần nhờ cậu giúp đỡ, hai là cậu ấy thua trong trò 'Thật hay Thách' thôi."
 
"Không thể nào, ánh mắt của tớ đâu có tệ như thế, cậu ấy chắc chắn sẽ không làm mấy trò cười vô vị đó với con gái đâu." Tô Mỹ Vân rất chắc chắn: "Cậu có biết tại sao tớ lại thích cậu ấy không?"
 
"Không phải là vì thấy cậu ấy mới vào trường mà đã thách đấu 1-1 với đội bóng của trường, lại còn giành chiến thắng hả?"
 
"Không phải chuyện đó, tớ đâu có thích bóng rổ." Tô Mỹ Vân ngồi xuống uống một ngụm nước rồi nói tiếp: "Hôm nhập học hồi năm nhất, tớ có tới sân bóng ngoài trời để ngắm trai thì thấy bên lề đường có một bà cụ đang chặn sinh viên lại xin tiền. Bà ta bảo là mình từ nơi khác tới đây để tìm người thân, bây giờ tiền bị trộm hết rồi, đang đói bụng nên hỏi mọi người ở đó có thể cho bà ta chút tiền hay không. Nhìn phát là biết ngay bà ta là kẻ lừa đảo, chẳng có ai cho bà ta tiền cả, trừ tên ngốc Hạ Trầm Quang đó ra. Cậu ấy không chỉ cho mà còn cho bà ta hết số tiền cơm suốt mấy ngày liền, có một hôm tớ nhìn thấy cậu ấy ăn cơm chan canh ở trong trường."
 
"Tớ nhớ ra rồi." Kiều Kha nhớ tới chuyện đó: "Giáo viên phụ trách hình như còn gửi nội quy chống lừa đảo trong nhóm, còn nói những người già đó đều là lừa đảo, nhắc sinh viên đừng để bị lừa."
 
"Đúng thế, trường còn báo cáo những vụ lừa đảo đó mà. Sau đó nữa, có một lần ở cổng trưởng, lại có một bà lão xin cậu ấy tiền, thế mà cậu ấy vẫn cho! Tớ không nhìn nổi nên đi tới bảo với cậu ấy đó là lừa đảo." Tô Mỹ Vân bật cười: "Đó là lần đầu tiên tớ nói chuyện với cậu ấy, cậu đoán xem cậu ấy nói gì, cậu ấy bảo mình biết."
 
"Biết rồi mà vẫn cho á?"
 
"Hết cách rồi, cậu ấy bảo rất khó lòng từ chối người già." Tô Mỹ Vân bật cười một tiếng: "Khó lòng từ chối người già nhưng mà biết cách từ chối con gái thật đấy."

 
Kiều Kha cất giọng chửi: "Như thế là ngu còn gì nữa! Rõ ràng biết đấy là lừa đảo mà vẫn mắc mưu, đúng là thánh phụ mà, không thể chịu nổi."
 
Tô Mỹ Vân bất lực nhún vai: "Chịu thôi, tên này đúng là ngốc không chịu được."
 
Trên thế gian này có rất nhiều người thông minh, nhưng kỳ lạ thay… Tô Mỹ Vân lại thích anh chàng vừa ngốc vừa lương thiện đó.
 
Thế nên cho dù tin nhắn này là nghiêm túc hay là trò đùa thì Tô Mỹ Vân đều tình nguyện tới.
 
Cô ấy mặc bộ váy mà mình thích nhất, xuống tầng tới cửa hàng trang điểm nhờ Hạ Kinh Thiền trang điểm cho mình.
 
Hạ Kinh Thiền nghe Tô Mỹ Vân chuẩn bị đi hẹn hò, lại còn tới nơi hẻo lánh đằng sau núi thì bỗng cảnh giác hẳn lên.
 
Từ khi sống lại đến nay, suốt hai tháng qua, cô đều cẩn thận phòng tránh chuyện nguy hiểm nhất trong thời đại học của Hạ Trầm Quang.
 
Vụ án "xâm hại bất thành" đó không chỉ khiến ba cô và ba mẹ đẻ của mình đoạn tuyệt quan hệ, mà còn khiến ba bị đuổi học, cuối cùng còn không lấy được tấm bằng cử nhân đại học.
 
Cảnh sát không có bằng chứng trực tiếp chứng minh ba cô là người gây án, nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh rằng ba cô không phải là hung thủ.
 
Bị hắt nước bẩn lên người thì rất khó rửa sạch, Hạ Trầm Quang cũng vì thế mà đã phải trả cái giá rất đắt. Cho dù sau này ba cô trở thành thành vận động viên chuyên nghiệp của đội bóng rổ nhưng việc này cũng trở thành vết nhơ mà ba mãi không thể rửa sạch được.
 
Nó gần như đã hủy hoại cả cuộc đời của Hạ Trầm Quang.
 
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, Hạ Kinh Thiền cũng phải giúp ba mình tránh khỏi tai ương này.
 
"Không cần vội." Hạ Kinh Thiền hỏi Tô Mỹ Vân: "Cậu đã gọi điện cho Hạ Trầm Quang để xác nhận chưa?"
 
"Tớ gọi rồi, nhưng cậu ấy tắt máy, chắc là điện thoại hết pin rồi."
 
Hạ Kinh Thiền ấn gọi đi, quả nhiên, đầu kia truyền tới giọng nữ bằng máy tính, điều này nhắc nhở cô rằng điện thoại của Hạ Trầm Quang đã tắt máy.
 
Cô nhớ ra bình thường ba mình với Tiêu Ngật như hình với bóng, thế là mới gọi cho Tiêu Ngật.
 
Tiêu Ngật nhận máy: "Bạn Tiểu Hạ đó à, có chuyện gì không?"
 
"Anh Ngật, cậu đang ở đâu vậy?"
 
"Tôi vừa tan học, đang chuẩn bị tới nhà ăn ăn cơm."
 
"Cậu đi cùng Hạ Trầm Quang à?"
 
"Không, ba của cậu hôm nay không có tiết, chắc là đang tập luyện ở sân bóng rồi."
 
"Chỗ cậu có cách sân bóng xa không?"
 
"Không xa, tôi vừa đi ngang qua đó."
 

"Có thể nhờ cậu tới sân bóng tìm ba tôi giúp tôi được không, ba tôi tắt máy rồi, tôi có chuyện cần tìm ba ngay."
 
Tiêu Ngật cũng khá thoải mái, không hỏi gì nhiều mà đi tới sân bóng rổ luôn.
 
Một lúc sau, Hạ Trầm Quang gọi tới: "Ôi cái máy này, sao lại tắt máy rồi? Alo, alo, Tiểu Hạ hả, tìm tôi có việc gì thế?"
 
"Ba vừa gửi tin nhắn cho Tô Mỹ Vân hẹn gặp cô ấy ở hội trường đằng sau núi hả?"
 
"Không, tôi gặp cô ấy làm gì?"
 
Quả nhiên!
 
Lông tơ Hạ Kinh Thiền dựng hết cả lên.
 
Nếu như Tô Mỹ Vân không tới tìm cô trang điểm mà đi thẳng tới chỗ hẹn, thì e là thảm kịch sẽ tái diễn.
 
"Ba xem mục đã gửi trong tin nhắn của điện thoại xem có tin nhắn nào gửi cho Tô Mỹ Vân không?"
 
Hạ Trầm Quang giữ máy rồi mở mục đó ra: "Không có đâu."
 
Xem ra người gửi tin nhắn đó, sau khi gửi đi thì đã xóa tất cả dấu vết.
 
Tô Mỹ Vân cướp lấy điện thoại trong tay Hạ Kinh Thiền, bực tức chửi Hạ Trầm Quang: "Cái tên phụ lòng người khác nhà cậu! Cậu có biết tôi nhận được tin nhắn của cậu thì vui đến mức nào không hả? Cậu có xứng đáng với sự chờ đợi của tôi không, thật ghê tởm, tôi sẽ không để ý đến cậu nữa!"
 
"Cái… Cái gì thế?"
 
Hạ Trầm Quang hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Sao tôi lại lại có lỗi với cậu?"
 
"Cậu có lỗi với tôi đấy!"
 
Hạ Kinh Thiền vỗ vỗ vai Tô Mỹ Vân, trầm giọng nói: "Mỹ Vân, chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Có kẻ muốn hại cậu sau đó đổ tội cho Hạ Trầm Quang."
 
Tô Mỹ Vân nghe cô nói vậy thì có hơi sợ hãi, cô ấy vội vã đưa điện thoại cho Hạ Kinh Thiền.
 
Hạ Trầm Quang dường như hiểu ra điều gì đó, anh ấy giận dữ bảo: "Bây giờ tôi lên nhóm hỏi luôn, ban nãy là ai đã lấy điện thoại tôi làm cái trò này."
 
"Đợi đã!" Hạ Kinh Thiền dứt khoát ngăn ông lại: "Ba vẫn không hiểu sao, đây không phải là trò đùa, cho dù ba có hỏi thì cũng không có ai thừa nhận đâu, vì có kẻ cố tình dàn dựng chuyện này."
 
"Vậy… Vậy phải làm sao? Cứ mặc kệ nó hả?"
 
"Tất nhiên là không, chúng ta bắt buộc phải dụ rắn ra khỏi hang, lôi hết những kẻ làm chuyện này và kẻ đứng đằng sau ra…"
 
"Phải làm như thế nào?" Anh ấy hoảng hốt hỏi.
 
Hạ Kinh Thiền suy nghĩ rồi bình tĩnh hỏi: "Bây giờ bên cạnh ba có ai không?"

 
"Không có, sân bóng rổ chỉ có mình tôi thôi, Tiền Đường Khương chạy trước rồi, tôi đang chuẩn bị dọn đồ rồi đi."
 
"Bây giờ ba đi tìm một người ngay cho con, rồi ở cùng người đó, để người đó cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho ba."
 
"Còn cần cả bằng chứng ngoại phạm nữa à? Làm phức tạp làm gì?"
 
Giọng điệu Hạ Kinh Thiền nặng nề hơn: "Hạ Trầm Quang, chuyện này có liên quan đến danh tiếng và vận mệnh tương lai của ba đó, ba phải làm theo con nói."
 
Cô gái nhỏ trước giờ chưa từng nói với anh ấy bằng ngữ điệu đó cả, tim Hạ Trầm Quang đập bình bịch: "Nghiêm… Nghiêm trọng như thế sao?"
 
"Mau đi đi ba!"
 
Hạ Trầm Quang nhìn ngó xung quanh sân bóng rổ, đừng nói là người, nửa cái bóng ma còn chẳng có.
 
À, ngoài chú chó vàng mà ông Vương nuôi ra, nó còn đang ngồi ở cửa lè lưỡi nhìn anh ấy kìa.
 
"Bên cạnh tôi không có ai cả, chó có được không?"
 
"Hạ Trầm Quang, con không có đùa với ba đâu!" Hạ Kinh Thiền gấp đến nỗi gân xanh nổi hết cả lên: "Bây giờ làm theo lời con nói ngay lập tức!"
 
"Rồi rồi, đừng tức giận." Gái vừa bốc hỏa cái là Hạ Trầm Quang hoảng loạn cả lên: "Tôi đi tìm người ngay đây."
 
Trong lúc nói chuyện, anh ấy nhìn thấy văn phòng quản lý sân vận động vẫn còn sáng đèn, bên trong có tiếng TV phát ra.
 
"Ông Vương, ông vẫn chưa tan làm ạ?" Chàng trai cúp máy, cười cười đi vào trong.
 
"Tan làm gì chứ, tôi sống ở đây mà." Ông Vương là một ông già gầy gò, ông đang ngồi trước bàn uống rượu, ung dung nhìn anh ấy: "Dọn dẹp sân bóng rổ cho sạch sẽ rồi hẵng đi."
 
"Cháu dọn xong rồi, cũng không đi vội làm gì, hai ông cháu mình nói chuyện tí."
 
"Có gì mà nói đâu chứ." Ông Vương ghét bỏ anh ấy: "Đừng làm phiền tôi xem TV."
 
"Ông Vương, cho cháu ở đây một lát đi."
 
"Rảnh rỗi không có gì làm đúng không? Sắp thi cuối kỳ rồi mà còn không về ôn tập à! Lượn đi!"
 
"Ông lại xem [Thanh gươm sáng] đó à, nào nào, để cháu xem cùng ông, cháu thích xem phim này nhất đấy."
 
“Này, ai đồng ý cho cậu vào rồi hả?"
 
Hạ Trầm Quang mặt dày chui vào trong phòng quản lý của ông Vương, vừa xem TV vừa nói chuyện cùng ông. Tuy rằng ông Vương ngoài miệng thì chê nọ chê kia nhưng cũng không đuổi tên nhóc này đi.
 

 
Trong khu rừng tối tăm và lộng gió phía sau trường học, Tô Mỹ Vân một mình đi qua con đường rừng tối tăm và vắng vẻ.
 
Trong góc khuất của khu rừng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của mấy đôi yêu nhau, cô ấy vòng qua hồ đi đến hội trưởng cũ bị bỏ hoang đằng sau núi, ở đó đúng là chẳng có lấy một bóng người nào cả.
 
Có một bài viết [Những câu chuyện kỳ lạ trong trường học] được đăng trên diễn đàn nói là hội trường cũ này bị ma ám, thế nên sau chín giờ tối là chẳng có ai dám bén mảng tới đây nữa.
 
Khu vực hoạt động của sinh viên cách chỗ này ít nhất năm cây số, tuy là ban ngày nhưng ở đây cũng rất hiếm người qua lại.
 
Mặc dù cô ấy tình nguyện tới đây để dụ rắn ra khỏi hang, cô ấy muốn xem xem rốt cuộc là tên khốn nào định lợi dụng mình để hòng hãm hại Hạ Trầm Quang.

 
Thế nhưng khi tới nơi này, trái tim nhỏ bé của cô ấy đập liên hồi.
 
Giọng nói của Hạ Kinh Thiền truyền tới từ trong tai nghe: "Đừng sợ, tớ ở đằng sau cậu."
 
Cô ấy quay đầu lại nhìn, trong rừng cây có bóng người chuyển động, chắc là Hạ Kinh Thiền.
 
Để tránh bị người ta nghi ngờ, cô ấy không thể nói chuyện, chỉ đeo tai nghe giả vờ nghe nhạc nhưng thật ra là đang giữ liên lạc với Hạ Kinh Thiền.
 
Nghe thấy giọng nói của cô, Tô Mỹ Vân cũng an tâm thêm phần nào.
 

 
Một lúc sau, Hạ Kinh Thiền nhận được điện thoại của Hạ Trầm Quang. Trong điện thoại, giọng nói của chàng trai vừa căng thẳng vừa dồn dập…
 
"Hạ Kinh Thiền, có phải cậu bị điên rồi không thế? Hai đứa con gái các cậu đang làm cái trò gì vậy hả? Mau quay về đây cho tôi!"
 
"Không phải chứ, ai nói cho ba biết vậy?"
 
"Ban nãy tôi đã thấy sai sai nên tới tìm cô bạn cùng phòng học giỏi của cậu thì mới biết được kế hoạch của hai người."
 
Hạ Trầm Quang hình như là đang chạy nên giọng nói có hơi ngắt quãng: "Hạ Kinh Thiền, cậu đừng có làm bừa. Cậu… Với bạn cùng phòng của cậu nữa, mau quay về đi! Bây giờ tôi đang tới đó, hai cậu đi theo con đường nhỏ dọc rừng cây long não mà về, tôi đang trên đường tới đón các cậu đây, đừng có mà chạy lung tung!"
 
"Ai bảo ba tới!" Hạ Kinh Thiền hạ thấp giọng, cô hốt hoảng: "Ba không được xuất hiện ở đây, ba điên rồi hả? Muốn thân bại danh liệt sao?"
 
"Thân bại danh liệt với sự an toàn của hai người, cậu muốn ông đây chọn như nào."
 
"Không có chuyện gì đâu, con còn gọi cả Hứa Thanh Không tới nữa, bây giờ cậu ấy cũng đang ở quanh đây…"
 
"Cậu còn gọi Hứa Thanh Không nữa à, sao không gọi cả Lâm Chiếu Dã nữa."
 
"Tất nhiên là con có gọi cậu ấy rồi."
 
"…"
 
Cho dù có mười con rồng ở cùng nhau thì Hạ Trầm Quang cũng không yên tâm cho họ làm chuyện nguy hiểm như vậy: "Tôi sắp tới rồi, là hội trường nhỏ đằng sau núi phải không?"
 
Đầu óc Hạ Kinh Thiền quay cuồng: "Hạ Trầm Quang, ba nghe con nói, đừng có tới!"
 
Hạ Trầm Quang cúp máy.
 

 
Tô Mỹ Vân ngồi một mình bên cạnh bồn hoa chờ đợi hơn mười phút, chốc chốc cô ấy lại nhìn giờ rồi đứng dậy đi qua đi lại.
 
Cô ấy mặc váy và đi giày cao gót, bắp chân lộ ra ngoài bị muỗi đốt mấy nhát đỏ ửng lên.
 
Đột nhiên cô ấy nghe thấy tiếng sột soạt từ bụi cây đằng sau, rồi có tiếng bước chân chầm chậm đi tới, càng ngày càng gần…
 
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Tô Mỹ Vân nhìn thấy rõ một bóng người màu đen kỳ lạ đứng bên cạnh mình.
 
Trái tim Tô Mỹ Vân đập nhanh hơn, cô ấy căng thẳng nín thở, run rẩy hỏi: "Hạ Trầm Quang, là cậu sao?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui