Sáng sớm hôm sau, Hạ Kinh Thiền cầm theo một hộp mì chua cay được đóng gói cẩn thận, ngái ngủ mơ mơ màng màng đi vào trong sân bóng rổ.
Cô vừa mới đến đã nhìn thấy Hạ Trầm Quang đang khoe khoang chiếc bánh kem của mấy với mấy người đồng đội.
“Có một cô gái nào đó, cổ cậy mình là con gái ruột của tôi làm ra một chuyện vô cùng tồi tệ, một việc vô cùng có lỗi đối với tôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xem này, mới sáng sớm tinh mơ gà còn chưa gáy cô ấy đã tự mình chạy đến tiệm bánh ngọt khổ sở chờ đợi tận ba tiếng đồng hồ chỉ để mua cái bánh này cho tôi thôi đó, hơn nữa còn gửi tới tận dưới ký túc xá, sau đó còn quỳ gối dưới lầu khóc lóc ỉ ôi cầu xin tôi tha thứ nữa.”
“Nể tình thái độ của cô ấy cũng khá thành khẩn nên tôi mới miễn cưỡng tha thứ đó.”
Tiêu Ngật vừa đi vừa vỗ bóng tiến tới, anh ấy quan sát chiếc bánh kem gần như đã tan chảy đến mức không thể phân biệt được hình dáng, nghi ngờ nói: “Một cô gái nào đó sáng sớm đã bỏ ra ba tiếng đồng hồ khổ sở chờ tiệm bánh mở cửa chỉ vì muốn mua cho cậu cái bánh kem như mấy cục phân thế này sao?”
“Tôi thấy cậu mới là mấy cục phân á.” Hạ Trầm Quang đầy ghét bỏ gạt phăng ngón tay đang chọc vào miếng bánh kem của Tiêu Ngật đi: “Đây là chocolate mà!”
“Nó đã biến thành như vậy rồi, còn có thể là sáng nay mua sao? Sao tôi nhìn giống như là đã để qua đêm vậy?”
“Đương nhiên là sáng sớm hôm nay mới mua rồi? Một bên xếp hàng một bên tự kiểm điểm lại hành vi xấu xa vô nhân đạo của bản thân.” Hạ Trầm Quang nhìn về Hạ Kinh Thiền rồi huýt sáo một cái: “Có đúng hay không, Tiểu Hạ?”
Hạ Kinh Thiền nhìn dáng vẻ ngốc nghếch khoác lác của anh ấy, liếc mắt một cái: “A đúng đúng đúng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tại sao thái độ của cậu không thấy có chút chân thành nào vậy? Tối hôm qua người đó vừa khóc lóc vừa gọi điện thoại cho tôi cầu xin cứu giúp, ngoài trời mưa to gió lớn ông đây vẫn đội mưa đợi đến tận nửa đêm, bởi vì sợ cậu không có tiền thanh toán tiền xe rồi bị tài xế taxi làm khó làm dễ! Cậu thì tốt rồi, đi theo một tên nào đó họ Hứa chẳng rõ danh phận, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có. Hành vi này của cậu là một hành vi vô cùng tồi tệ, hơn nữa còn làm tổn hại nghiêm trọng đến truyền thống tốt đẹp yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, anh em bạn bè hoà bình thân thiết của đội bóng rổ chúng ta! Chính cậu đã phụ lại lòng tin của hai bên!
Những lời này, Hạ Trầm Quang tối hôm qua đã nhắn mấy chục tin nhắn liên tiếp trung nhóm [đội bóng rổ trâu bò nhất vũ trụ] trên QQ.
Hạ Kinh Thiền nghe nhiều đến mức hai tai nghe tiếng ong ong, chắp hai tay trên đỉnh đầu, nói: “Con tội ác tày trời, không thể tha thứ, ngàn không nên vạn không nên, không nên gọi điện thoại cầu cứu ngài đây, được rồi, tất cả đều là lỗi của con, bây giờ ngài có thể ngậm miệng được chưa ạ?”
“Cậu có thái độ gì thế hả? Cậu có biết ông đây đã tức giận đến mức nào không? Đúng là cái đồ không có lương tâm.”
Ban đầu Hạ Kinh Thiền vốn rất áy náy, nên đêm qua cô đã tự mình xin lỗi Hạ Trầm Quang, không những thế còn mua bánh ngọt cho anh ấy để nhận lỗi, kết quả cái tên này cứ cằn nhà cằn nhằn mãi, nhai đi nhai lại suốt cả ngày lẫn đêm, cứ như thế thì đến Bồ Tát cũng không chịu đựng nổi chứ đừng nói là người bình thường.
“Con thật sự sai rồi.” Hạ Kinh Thiền không còn bày ra thái độ thờ ơ thản nhiên nữa mà thay vào đó cô cố gắng làm ra vẻ bản thân đang rất chân thành khẩn thiết: “Ngài xem, không phải con đã tặng bánh ngọt cho ngài, hơn nữa còn viết cả thiệp để tạ lỗi rồi hay sao, ngài đừng nhắc tới nữa được không.”
Hạ Trầm Quang rút tấm thiệp ra, khoe khoang với mọi người: “Mọi người nhìn xem, chỉ tặng bánh ngọt thôi là không đủ để bày tỏ sự áy náy và cảm giác tội lỗi của một số người, nên người ta còn viết cả thư để xin lỗi, xin tha thứ đây nè.”
Mấy chàng trai đang liều mình tranh nhau xem tấm thiệp, cùng lúc này Hứa Thanh Không mặc một bộ đồ màu đen đi vào trong sân, tấm thiệp nhỏ vừa vặn bay tới dưới chân anh.
“Nguy rồi!”
Hạ Kinh Thiền vội vàng đặt phần mì chua cay xuống, nhanh chóng chạy tới định giành lại tấm thiệp, Hứa Thanh Không ngăn cô lại, sau đó cúi người nhặt tấm thiệp kia từ dưới đất lên.
“Món quà này đại diện cho trái tim biết ơn của Tiểu Cửu, bánh ngọt là phải ăn liền nha, là vị kem chocolate á.  ̄▽ ̄”
Tấm thiệp này và tấm thiệp mà tối hôm qua anh nhận được giống nhau y như đúc, ngay cả chữ viết trên đó cũng không thay đổi.
Hứa Thanh Không đi tới trước mặt của Hạ Kinh Thiền, sau đó khua khua tấm thiệp trước mặt cô và hỏi: “Đây là thiệp được in hàng loạt à?”
Hạ Kinh Thiền giành lại tấm thiệp, che mặt lại, giả vờ sụt sịt nói: “Vẫn có chỗ khác nhau mà.”
“Đúng, thiệp của cậu ta nhiều hơn của tôi một chữ.”
“Hai người đều có vị trí giống nhau trong lòng tôi! Đều là bậc anh, một chín một mười, tôi đều rất cảm kích hai người.”
Hứa Thanh Không hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay người đi qua một bên sân chơi bóng một mình.
Nhìn thấy bóng lưng cô đơn lạnh lẽo của chàng trai, Hạ Kinh Thiền cảm thấy dường như anh lại không vui nữa rồi.
Hứa Thanh Không lúc nào cũng trong trạng thái không vui.
Nhưng cô lại không biết mình nên dỗ dành anh như thế nào.
Tiêu Ngật rất không hài lòng với dáng vẻ lạnh lùng xa cách này của Hứa Thanh Không: “Cả ngày lúc nào cũng mang bộ mặt hằm hằm, cứ như là có ai đó chọc tức cậu ta không bằng.”
Nhưng Hạ Trầm Quang thì lại không hề để tâm gì đến chuyện này: “Sau khi có thằng chó Lâm Chiếu Dã, bây giờ tôi nhìn Hứa Thanh Không thấy rất đẹp, mắt phượng mày ngài ngũ quan thanh tú, rất tuyệt vời.”
Tiêu Ngật ghét bỏ nói: “Hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân có được không hả?”
Tiêu Ngật còn chưa dứt lời, Lâm Chiếu Dã đã phóng nhanh như tên lửa nhảy ‘vèo’ một cái vào trong sân vận động, tiến tới trước mặt Hạ Kinh Thiền dứt khoát quỳ xuống trước mặt cô.
“Hạ Hạ em không sao chứ! Ngày hôm qua là anh trai không có lỗi với em! Em đừng trách anh nhé!”
Lúc này Hạ Kinh Thiền vốn đang ngồi ăn mì chua cay, đột nhiên bị hành động đột ngột của anh ấy dọa cho sợ đến mức vị cay xộc thẳng lên mũi, sặc đến mức ho sặc sụa.
Lâm Chiếu Dã vội vàng tiến tới giúp cô vỗ nhẹ vào lưng để cô đỡ ho.
Hạ Kinh Thiền lập tức đẩy anh ấy ra: “Cậu bị điên à!”
“Chỉ là tôi sợ cậu giận nên đến xin lỗi cậu.” Lâm Chiếu Dã cúi đầu xuống rồi nói: “Vô cùng chân thành, xin lỗi cậu rất nhiều.”
“Cậu tránh ra đi, tôi không muốn gặp lại cậu một lần nào nữa hết!”
“Cậu đi rồi thì đội ta phải làm sao bây giờ, Tiểu Hạ Hạ, anh đây là do cậu đích thân mời vào cơ mà.”
“Tôi mặc kệ, cậu tránh ra đi!”
Hạ Trầm Quang vô cùng lo lắng cho toàn cục thấy thế thì lập tức tiến lại gần, đả kích Lâm Chiếu Dã thay: “Block! Được rồi, bây giờ ở trước mặt cậu, cậu ta chính là một đống phân, không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy.”
Hạ Kinh Thiền quay mặt đi, Lâm Chiếu Dã vẫn còn muốn tiếp tục nói chuyện với cô nhưng lại bị Hạ Trầm Quang kéo đi: “Xin lỗi sương sương là được rồi đó, hậu cần của chúng ta chỉ có một vị tổ tông này thôi đó, cậu đắc tội với cô ấy thì còn có ai làm việc thay cô ấy nữa đây hả.”
Lâm Chiếu Dã vừa mới xoay người đi chưa được mấy bước thì bỗng có một quả bóng rổ đột nhiên bay tới, đập thẳng vào lưng anh ấy.
Anh ấy đau đớn quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Kinh Thiền đang nhún nhún vai: “Xin lỗi nha, tôi trượt tay, một đống phân nên tôi không nhìn rõ lắm.”
Lâm Chiếu Dã không dám tranh cãi hay so đo với cô gái này, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau, cứ coi như hôm nay mình xui xẻo, không ngờ rằng vừa mới quay người lại thì bắt gặp Hứa Thanh Không, nhớ đến việc toàn bộ những người có mặt trong hành lang đều đã nhìn thấy khoảnh khắc anh hung hăng đe dọa mình ngày hôm qua.
Lâm Chiếu Dã đột nhiên cảm thấy rất không cam tâm, đi qua khiêu chiến với Hứa Thanh Không.
Hai người đều là một tay tấn công nhanh rất giỏi, không sử dụng những kỹ năng màu mè phức tạp, tấn công vô cùng dồn dập, cũng may Lâm Chiếu Dã nói được làm được, số lần phạm lỗi cũng cuối cùng cũng đã giảm bớt.
Hạ Kinh Thiền khoanh hai tay đứng bên ngoài quan sát trận bóng, bởi vì có thêm sự gia nhập của Hứa Thanh Không và Lâm Chiếu Dã, thêm cả hai người là Hạ Trầm Quang và Tiêu Ngật, nên đột nhiên giữa bọn họ thực sự toát lên vẻ nghiêm túc ngầu lòi của một nhóm con trai.
Quan trọng nhất là, đội bóng rổ này càng ngày càng mạnh hơn rồi.
...
Trời chập choạng tối, các thành viên của đội bóng lần lượt rời đi.
Duy chỉ có Từ Văn Dương là vẫn còn chưa về, anh ta ngồi ở khu vực nghỉ ngơi một mình, trên tay cầm một đống biểu mẫu báo cáo cần được điền, tất cả những thứ này đều là do Tiền Đường Khương lười tự mình viết nên đã giao lại hết cho anh ta, hơn nữa còn bắt anh ta phải điền xong hết rồi mới có thể rời đi.
Hiện tại bọn họ quả thực đã coi anh ta là chân chạy vặt mà sai bảo hết cái này tới cái khác, thế nhưng bởi vì trước đây anh ta đã phạm phải sai lầm nên mới không thể phản kháng được.
Nhìn thấy các thành viên trong đội bóng huấn luyện một cách đầy hăng say, khí thế ngất trời, thậm chí ngay cả người mới vừa vào đội như Lâm Chiếu Dã mà cũng được người khác dẫn đi luyện bóng.
Không một ai để ý đến Từ Văn Dương, không một ai quan tâm đến anh ta.
Anh ta đột nhiên nhớ tới hồi còn thơ ấu, gia đình rất nghèo, anh ta thì lại không thông minh, chẳng bao giờ làm tốt được việc gì nên đã bị các bạn khác cô lập.
Sau đó, anh ta lại thích chạy theo sau các cậu ấm nhà giàu nhiều tiền, làm việc này làm việc kia cho bọn họ. Tuy rằng bọn họ sẽ dẫn anh ta đi chơi nhưng cũng không phải là thật sự xem trọng anh ta. Mấy cậu ấm kia chỉ coi anh ta như là một món đồ chơi, thậm chí còn bắt anh ta nằm xuống giống như một con chó để cho bọn họ cưỡi trên người và chơi trò đánh nhau.
Tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu nhục nhã là gì, chỉ lo cười đùa, vui chơi mấy trò chơi ngốc nghếch, sau này lớn hơn một chút, trong lòng Từ Văn Dương bắt đầu cảm thấy không thoải mái, thế nhưng những cậu ấm nhiều tiền này lại càng ngày càng bắt nạt anh ta một cách quá đáng hơn, ngược đãi thể xác thôi chưa đủ, bọn họ còn sỉ nhục tâm hồn của anh ta, chèn ép anh ta, cười nhạo anh ta...
Sau này, Từ Văn Dương quen biết được Hạ Trầm Quang, gia cảnh của cả hai cũng khá giống nhau, từ sáng tới tối lúc này cũng ôm một quả bóng rổ đi xung quanh tìm sân để chơi. Anh ấy rủ Từ Văn Dương chơi bóng rổ với mình, Từ Văn Dương đồng ý, và rồi dần dần yêu thích môn thể thao này.
Trên sân bóng rổ, nơi mà có luật lệ công bằng tuyệt đối, anh ta cũng giống như những người khác, cho dù là địa vị hay là tư cách, đều là bình đẳng, người nào phạm lỗi đều sẽ bị phạt thẻ vàng, thua chính là thua, thắng chính là thắng.
Anh ta yêu bóng rổ, và cũng trở thành bạn thân nhất của Hạ Trầm Quang.
Từ Văn Dương vốn tưởng rằng, bọn họ sẽ mãi tiếp tục duy trì được một tình bạn đẹp đẽ như vậy, cho đến khi... Cho đến khi Hạ Trầm Quang được nhà họ Hạ nhận về.
Anh ta ôm quả bóng rổ trong tay, nhìn Hạ Trầm Quang bước ra từ trong một căn biệt thự rộng lớn như một trang viên, ăn mặc giống như một cậu ấm nhà giàu thực sự, ngồi lên chiếc xe Mercedes.
Trái tim của Từ Văn Dương như vỡ nát.
Tại sao, tại sao đến cả Hạ Trầm Quang cũng biến thành những người giống như bọn họ, rõ ràng anh ấy là bạn thân nhất của mình, rõ ràng bọn họ đã cùng nhau chơi bóng rổ trên cùng một vạch xuất phát cơ mà.
Nhưng... Hạ Trầm Quang và Từ Văn Dương vẫn rất khác nhau.
Hạ Trầm Quang là con trai cưng bị thất lạc bên ngoài của một gia đình giàu có, là một cậu ấm nhiều tiền chân chính, không cần phải nỗ lực cũng có thể có được tất cả mọi thứ trong tay.
Nhưng anh ta thì sao, anh ta chẳng là ai cả.
Kể từ lúc đó, Từ Văn Dương từ bỏ việc chơi bóng rổ, bắt đầu luồn cúi nịnh nọt đi chạy vặt cho các cậu ấm nhà giàu khác, cố gắng kiếm tiền từ chỗ của bọn họ.
Những thứ mà gia đình không thể cho anh ta, thì bắt buộc anh ta phải dựa vào chính sức lực của mình cố gắng kiếm lấy, cho dù có bị mất mặt đến mức nào, cho dù lòng tự trọng của bản thân bị người ta chà đạp dưới chân, cũng chẳng sao cả.
Hạ Trầm Quang, cậu con trai ngốc nghếch của gia đình giàu có kia vẫn ôm quả bóng rổ chơi từ sáng tới tối, nhưng Từ Văn Dương thì khác, anh ta phải lên kế hoạch cho tương lai mai sau của mình.
Kể từ đó về sau, Từ Văn Dương và Hạ Trầm Quang dần dần xa cách, hai người hai ngả.
Tiếng ting ting đột nhiên vang lên, âm thanh thông báo có tin nhắn mới cắt ngang mạch suy nghĩ của Từ Văn Dương.
Tin nhắn đến từ ‘con nuôi’ của nhà họ Hạ gia - Hạ An Du.
“Ba tôi ở nước ngoài dưỡng bệnh cuối tuần nay sẽ về nước, ông ấy bị cao huyết áp, tôi muốn dành tặng cho ông ấy một ‘bất ngờ’, anh biết nên làm thế nào rồi đấy.”
Từ Văn Dương nắm chặt máy nhắn tin, trên mu bàn tay nổi lên từng đường gân xanh.
Mẹ kiếp, nhanh vậy sao!
Từ Văn Dương ngẩng đầu lên nhìn về phía sân bóng rổ, Hạ Trầm Quang dẫn bóng tấn công, ba bước lên rổ, đưa bóng vào trong rổ một cách dễ dàng, khi đôi giày thể thao sạch sẽ vững vàng chạm xuống mặt đất, chàng trai nở một nụ cười vô cùng rực rỡ và tỏa sáng.
Mười năm như một ngày, Hạ Trầm Quang chưa từng thay đổi.
Vui vẻ cởi mở và thích cười.
Cho tới bây giờ Từ Văn Dương cũng chưa từng thay đổi, chỉ là khi làm bạn với Hạ Trầm Quang, anh ta đã cố gắng giấu đi tất cả những bóng tối ở trong trái tim của mình vào nơi sâu thẳm, và học được cách cười thật tự nhiên mà thôi.
Nhưng hạnh phúc lúc nào cũng rất ngắn ngủi, Hạ Trầm Quang và Từ Văn Dương... Mãi mãi không phải là người của cùng một thế giới.
Từ Văn Dương phòng bị cẩn thận quan sát xung quanh, bộ phận hậu cần lúc này đã không còn ai, Hứa Thanh Không thì đang luyện tập ném rổ ở rìa sân một mình, còn những thành viên khác trong đội thì đều đang tự làm việc của riêng mình.
Tim anh ta điên cuồng đập thình thịch, adrenaline tăng vọt, cẩn thận từng li từng tí di chuyển lại gần cặp sách của Hạ Trầm Quang, sau đó lấy chiếc điện thoại của Hạ Trầm Quang từ bên trong túi ra.
Bàn tay đang cầm điện thoại di động không tự chủ được mà run lên, anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức khống chế đầu ngón tay đang run rẩy của mình, soạn một đoạn tin nhắn...
“Chín giờ tối nay, gặp nhau ở nhà thờ bị bỏ hoang phía sau núi của trường, có chuyện quan trọng tìm cậu, đến một mình.”
Người nhận... Anh ta nhập số điện thoại của Tô Mỹ Văn đã được chuẩn bị từ trước.
Sau đó lập tức, xóa bỏ ghi chép tin nhắn ‘Đã gửi’.
Cuối cùng nhẹ nhàng đặt lại điện thoại về vị trí cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...