Trở về năm tháng bố tôi chơi bóng rổ

Sau một thời gian quan sát cẩn thận, Hạ Kinh Thiền phát hiện ra Tô Mỹ Vân là một cô gái rất dễ thương.
 
Tính cách ngay thẳng chân thành, ngoài miệng nói gì là chắc chắn trong lòng nghĩ như thế, không giấu diếm gì cả.
 
Một cô gái như vậy hẳn là sẽ không làm ra chuyện nói dối vu oan hãm hại người khác đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đời trước, chuyện xâm hại kia đã để lại một vết nhơ cực kỳ lớn trong cuộc đời Hạ Trầm Quang. Mặc dù không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh ba cô là hung thủ nhưng ảnh hưởng do chuyện này gây ra vẫn rất tồi tệ.
 
Ba cô không có bằng chứng ngoại phạm nên dù có phát triển tiếp bằng nghề cầu thủ bóng rổ thì cũng sẽ bị người khác lôi vết nhơ ra chê bai thôi. Chuyện đó đã ảnh hưởng đến cả tương lai sau này của ba cô.
 
Hạ Kinh Thiền không tin Tô Mỹ Vân là người sẽ ác ý hãm hại Hạ Trầm Quang như vậy.
 
Thế nên rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
 
Chẳng lẽ không phải cô ấy mà là một người khác?
 
Nhưng trước mắt thì Hạ Kinh Thiền mới chỉ tiếp xúc được với một mình Tô Mỹ Vân là người theo đuổi Hạ Trầm Quang thôi. Tính theo thời gian thì sự việc xảy ra vào cuối học kỳ đầu năm nhất của Hạ Trầm Quang.
 
Bây giờ đã là giữa tháng năm rồi, hẳn là... Chuyện đó sắp xảy ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Kinh Thiền phải đề phòng mọi lúc mọi nơi để tìm ra sự thật mới được.
 
...
 
Hạ Kinh Thiền chuẩn bị đi tới đội bóng rổ phỏng vấn cho vị trí hậu cần. Cô làm vậy là để có nhiều cơ hội tiếp xúc với Hạ Trầm Quang hơn, đề phòng tai hoạ xảy ra.
 
Tô Mỹ Vân nghe cô nói sắp đi phỏng vấn vào đội bóng rổ nên cũng đòi đi theo. Trước khi đi cô ấy còn dây dưa với Hạ Kinh Thiền đòi cô trang điểm cho nữa.
 
Những năm 08 còn chưa thịnh hành nền tảng video ngắn nên không nhiều cô gái biết kỹ thuật trang điểm. Hạ Kinh Thiền cũng được coi như là một thợ trang điểm lâu năm giàu kinh nghiệm. Cô làm rất lưu loát trôi chảy, mấy kỹ thuật như đánh má hồng đào, vẽ mi dưới rồi cố định lớp trang điểm này kia đều không là gì với cô.
 
Sau khi để Hạ Kinh Thiền bôi bôi trét trét lên mặt nửa tiếng đồng hồ, Tô Mỹ Vân không khỏi trợn tròn mắt khi thấy bản thân thay đổi hoàn toàn và trở nên rực rỡ trong gương.
 
Má ơi ai đây!
 
Bản thân cô ấy lần nào trang điểm cũng làm cho mặt mày lấm lem, lông mày thì như hai con sâu róm, viền môi thì không thể rõ hơn, trông cực kỳ khó coi!
 
Nhưng sau khi được Hạ Kinh Thiền trang điểm cho, cô ấy cứ như lột xác thành người khác vậy, đẹp đến nỗi chính cô ấy cũng không tin nổi đây là mặt mình!
 
Các nữ sinh xung quanh đều tụ lại quan sát khuôn mặt đã được trang điểm nhưng trông rất tự nhiên của Tô Mỹ Vân. Thật sự rất mịn màng xinh xắn, không như bọn họ đánh nền xong thì bị mốc, kẻ mắt xong nhìn cứ bẩn bẩn, bôi son lên mặt già hơn cả trước khi trang điểm.
 
"Hạ Kinh Thiền, cậu dạy tớ trang điểm được không!"
 
"Tớ cũng muốn học!"
 
"Cậu trang điểm giúp tớ được không? Tối nay tớ đi hẹn hò với bạn trai."
 
"Được."
 
Tô Mỹ Vân thấy hình như Hạ Kinh Thiền không biết từ chối người khác lắm nên vội vàng ngăn mấy cô bạn kia lại rồi kéo tay cô chạy ra ngoài cửa ký túc: "Không được không được, bây giờ bọn tớ bận rồi! Đi trước đây!"
 
Các cô gái tiếc nuối nhìn theo: "Thế buổi tối cậu về dạy bọn tớ nhé."
 
"Ừ."
 
...

 
Hạ Kinh Thiền và Tô Mỹ Vân cùng đi tới nhà thi đấu. Mấy nam sinh cầm bóng mà bọn họ gặp trên đường cứ thấy Tô Mỹ Vân là mắt sáng rực.
 
Hôm nay cô ấy rất xinh đẹp, trông như viên pha lê vậy.
 
Hạ Kinh Thiền đi bên cạnh cô ấy không trang điểm nên vẻ đẹp lại thiên về tự nhiên hơn. Thế là nhất thời không ai so được giữa hai người ai hơn ai kém.
 
Trên sân bóng rổ, Hạ Trầm Quang đang huấn luyện cho đồng đội. Thỉnh thoảng mấy đồng đội của anh ấy lại liếc về phía khán đài ngắm nhìn nữ sinh xinh đẹp.
 
"Nhìn cái gì vậy?" Hạ Trầm Quang ném một quả bóng qua cắt ngang ánh mắt đang nhìn chằm chằm người ta của một cậu bạn: "Tập trung luyện tập đi."
 
"Đội trưởng Hạ, hiếm khi có con gái đến xem cái đội nát như chúng ta đánh bóng lắm!"
 
"Chúng tôi vui quá trời!"
 
Hạ Trầm Quang thờ ơ liếc lên một cái, sau đó anh ấy trông thấy cô gái bất chấp tất cả muốn làm con gái mình kia.
 
Hạ Kinh Thiền nói muốn gia nhập ban hậu cần đội bóng rổ là nói thật. Lúc này cô đã tìm ban hậu cần để xin vào đội rồi.
 
Trưởng ban hậu cần Tiền Đường Khương đang nói chuyện vui vẻ với cô.
 
Còn người theo đuổi cuồng nhiệt của anh ấy là Tô Mỹ Vân thì đang rụt rè đứng ngoài sân, hoàn toàn không hề tiến lại gần dây dưa với anh ấy như ngày thường.
 
Tô Mỹ Vân nghe lời Hạ Kinh Thiền, không còn cố gắng tiếp cận Hạ Trầm Quang để bày tỏ tình cảm nữa.
 
Từ xưa đến nay tình cảm chân thành thường không được đền đáp, chỉ có biết cách bày tỏ mới đi được vào lòng người thôi.
 
Chiêu này được gọi là vờ tha để bắt thật.
 
Quả nhiên thấy Tô Mỹ Vân mãi chẳng có động tĩnh gì, Hạ Trầm Quang bèn chủ động đi tới trước mặt cô ấy rồi gãi đầu hỏi: "Cậu lại tới đây làm gì nữa vậy?"
 
"Đến cổ vũ cho các anh trai trên sân cố gắng lên trừ cậu ra."
 
Tô Mỹ Vân nhìn ra phía sau anh ấy, mắt nhìn thẳng vào sân bóng rổ rồi nói: "Vào rổ rồi! Tiêu Ngật cậu giỏi quá!"
 
"Oa, Tiền Đường Khương cậu cũng thật đáng khen, quả ba điểm vừa rồi đẹp trai ngất trời!"
 
"Anh Hồ cũng giỏi quá chừng!"
 
"Tiêu Ngật đang đi vệ sinh, Tiền Đường Khương không ra sân, đội chúng tôi không có ai họ Hồ cả." Hạ Trầm Quang không khỏi liếc qua một cái: "Chẳng gọi đúng tên ai cả, muốn vờ tha bắt thật thì cũng phải có tâm tí đi chứ."
 
Tô Mỹ Vân: "Ồ! Cậu biết cả vờ tha bắt thật luôn!"
 
Hạ Trầm Quang: "Tôi có bị ngu đâu?"
 
Tô Mỹ Vân cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại rồi nói: "Hôm nay tớ chỉ học được chiêu này nhưng lại bị cậu vạch trần rồi. Thôi hẹn lần sau tái chiến nhé!"
 
Nói xong, Tô Mỹ Vân vừa nhấc chân chạy vừa giơ tay tạm biệt Hạ Kinh Thiền: "Đàn chị nói món mì lạnh khoai tây ở căng tin ngày nào cũng giới hạn số lượng bán ra, tớ rút lui trước đây!"
 
Hạ Kinh Thiền: ...
 
Không phải chứ, cậu theo đuổi người ta có tâm xíu được không hả?
 
Mất một đống thời gian ngồi trang điểm, cuối cùng lại chỉ nói chuyện được với crush vài câu đã chạy đi ăn mì lạnh rồi là sao?
 
Đúng lúc này, trưởng ban hậu cần Tiền Đường Khương cười hì hì nói với Hạ Kinh Thiền:

 
"Đàn em có hứng thú vào ban hậu cần hả? Đối nội thì nhặt bóng lau sân, đối ngoại thì mặt cười thân thiện buông lời thảo mai, đồng thời tập trung rèn luyện trí óc và sức bền. Bốn năm nữa, thứ mà em nhận được sẽ là một đức tính tốt đẹp và nhẫn nhục chịu khó như của Ninja Rùa trước khi bước vào đời. Làm việc chăm chỉ không bị phàn nàn, trở thành cánh tay phải và cấp dưới trưởng ban được yêu thích. Đàn em thấy sao? Em có muốn cân nhắc thêm chút nữa không?”
 
Hạ Kinh Thiền: "Ặc, các anh có nhóm cổ vũ không? Chắc em phù hợp với chỗ đó hơn."
 
"Có! Nhóm cổ vũ nằm trong ban hậu cần bọn anh đấy. Em mà vào thì khỏi cần mấy quy trình rườm rà phức tạp, anh cho em làm nhóm trưởng nhóm cổ vũ luôn! Bởi vì cả nhóm chỉ có mình em mà." Tiền Đường Khương cười đầy bỉ ổi: "Chẳng qua những lúc không thi đấu, em vẫn phải làm chút việc nặng trong ban hậu cần."
 
"Cho nên các anh vừa muốn có nhóm cổ vũ xinh đẹp như hoa vừa muốn có thành viên hậu cần nhẫn nhục chịu khó hả? Nếu một người có thể đóng được cả hai vai thì càng tốt đúng không?"
 
Tiền Đường Khương giơ ngón tay cái với cô: "Thông minh."
 
Hạ Kinh Thiền: "..."
 
Mơ đẹp quá ha!
 
"Ài."
 
Tiền Đường Khương thở dài rồi quay lại nhìn sân bóng rổ trống rỗng: "Những người xuất sắc thật sự thì chạy qua bên đội tuyển bóng rổ trường có Trần Phi cả rồi. Cái đội nghiệp dư như bọn anh... Thật sự không tuyển được người."
 
Hạ Kinh Thiền nhìn Tiền Đường Khương, trong lòng cảm thấy rất thân thiết.
 
Cô biết chú Tiền Đường Khương. Hồi cô còn bé, chú ấy thường xuyên ghé qua nhà chơi, thậm chí còn từng bế cô nữa cơ.
 
Tiền Đường Khương là bạn thân nhiều năm của ba cô. Mặc dù sau này ba bị tàn tật, hoàn cảnh túng thiếu, rất nhiều bạn bè đều rời đi thì chú Tiền Đường Khương vẫn nhiệt tình giúp ông ấy tìm công việc, tìm cách làm ăn.
 
"Được, vậy em sẽ vào ban hậu cần. Sau này mong nhận được sự giúp đỡ của anh."
 
"Quá tuyệt!" Tiền Đường Khương vỗ cái bốp lên bờ vai nhỏ gầy của Hạ Kinh Thiền, suýt nữa vỗ cho cô quỳ luôn xuống đất: "Sau này em sẽ là người của lão Tiền anh đây, có ai bắt nạt em cứ nói với anh!"
 
Cô hất cánh tay rắn chắc trên vai ra: "Anh Tiền, chúng ta nói chuyện bình thường thôi đừng động tay động chân. Sức của anh không phải ai cũng chịu nổi đâu."
 
Hạ Trầm Quang đang đập bóng ở bên kia chợt nói với Tiền Đường Khương: "Phỏng vấn người ta cho cẩn thận, đừng có ai cũng tuyển vào."
 
"Thôi đi ông nội, cậu nhìn xung quanh mà xem, tổng cộng chỉ có mỗi một em gái tới xin chứ đâu, tôi còn lựa chọn nào khác nữa à?"
 
Hạ Trầm Quang nhìn Hạ Kinh Thiền chằm chằm. Cô gái nở nụ cười trong veo nhưng chẳng hiểu sao anh ấy lại thấy hơi lạnh gáy, phải cầm chặt ví tiền.
 
...
 
Hạ Kinh Thiền ngồi trên ghế ngước cằm lên xem đội bóng rổ phỏng vấn.
 
Không ai xin vào ban hậu cần cả, bên đội chính thì vẫn có hai ba chàng trai yêu thích bóng rổ tới phỏng vấn.
 
Hạ Trầm Quang đấu 1v1 với bọn họ, phải qua được bài kiểm tra anh ấy mới cho người ta gia nhập đội.
 
Dù sao thì Hạ Trầm Quang cũng là đội trưởng nên tài năng khỏi phải bàn. Mới chớp mắt anh ấy đã đánh bại người ta rồi, hơn nữa còn thắng áp đảo không cho người ta chút cơ hội đánh trả nào.
 
Tiêu Ngật đứng gần đó phỉ nhổ: "Ôi trời! Đánh kiểu này thì khả năng cao là hôm nay chúng ta sẽ không tuyển thêm được ai rồi! Gặp phải một đội trưởng kén chọn như cậu cũng phúc phần ghê gớm! Đội bóng rổ chúng ta mà còn không có thành viên mới nữa là sẽ nằm yên chờ giải tán đấy! À đúng rồi, kinh phí vẫn còn đủ để trích ra một phần ra ngoài ăn một bữa lẩu!"
 
Hạ Trầm Quang lạnh lùng lườm anh ấy một cái: "Lời trong lòng lại vô tình nói ra. Cậu để ý âm lượng của mình một chút được không?"
 
Tiêu Ngật nở một nụ cười giả trân: "Lần này tôi cố ý để cậu nghe thấy đấy."
 
...

 
Bọn họ đang nói chuyện thì Từ Văn Dương đi vào sân bóng rổ, tới bên cạnh Hạ Trầm Quang rồi cười đầy nịnh hót: "Anh Hạ, tôi tới xin vào đội."
 
Hạ Trầm Quang: "Sao cậu lại tới nữa vậy, đúng là lì như trâu."
 
"Cậu nói rằng chỉ cần qua được kiểm tra thì sẽ để tôi gia nhập đội bóng rổ Ngầu Nhất Vũ Trụ của chúng ta mà. Nói lời phải giữ lấy lời."
 
"Tất nhiên là tôi giữ lời rồi." Hạ Trầm Quang nói với vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng cậu có thể đọc đúng tên một lần được không?"
 
"Chuyện đó không quan trọng! Anh Hạ tới luôn đi, tôi đã tập luyện suốt đêm rồi, chắc chắn lần này có thể vào đội!" Từ Văn Dương tự tin nói.
 
Hạ Trầm Quang lười biếng ném quả bóng rổ qua. Một phút sau, Từ Văn Dương bị anh ấy đánh cho không ngóc đầu lên nổi, ngay cả cơ hội chạm vào bóng cũng không có, thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
 
Các thành viên xung quanh đều bật ra tiếng cười khẽ.
 
Hạ Trầm Quang vừa đập bóng vừa nhíu mày nhìn thiếu niên gầy gò vừa bất tài vừa không cam lòng trước mặt: "Cậu luyện bóng trong mơ một đêm đấy à?"
 
Mặt mày Từ Văn Dương như đưa đám. Anh ta thở hồng hộc đáp: "Anh Hạ đừng vậy chứ, tôi thật lòng muốn gia nhập đội bóng rổ mà. Nể tình tôi cầu xin cậu lâu như vậy rồi, cậu tạo chút điều kiện tôi nhé?"
 
Hạ Trầm Quang bị anh ta dây dưa đến phát phiền, chỉ ước gì có thể tống cổ củ khoai lang nóng phỏng tay này đi nên đã chỉ chỉ Tiền Đường Khương: "Hay là cậu hỏi bên hậu cần xem còn tuyển người nữa không?"
 
"Cậu cho tôi vào ban hậu cần á? Tôi... Tôi có kỹ thuật mà... Cậu lại cho tôi vào ban hậu cần ư?"
 
"Kỹ thuật này của cậu mà tới ban hậu cần thì cũng hơi uổng tài." Hạ Trầm Quang vỗ vai anh ta với vẻ giễu cợt: "Nhưng nói thật với cậu là nếu nhân viên ban hậu cần thể hiện tốt thì cũng không phải không được ưu tiên vào đội chính. Cậu muốn thử một chút không?"
 
Từ Văn Dương không muốn chút nào nhưng lại nghe Hạ Trầm Quang nói sẽ được ưu tiên gia nhập đội chính nên anh ta đành phải quyết định trước như vậy cái đã.
 
Anh ta đi tới trước mặt trưởng ban hậu cần là Tiền Đường Khương rồi cất tiếng chào như thân quen lắm: "Anh Hạ cho tôi gia nhập với mấy người."
 
Tiền Đường Khương hoàn toàn không muốn tuyển cái tên khó ưa này vào chút nào. Anh ấy nói với vẻ đau khổ: "Cái đó, ban hậu cần chúng tôi vừa mệt vừa khổ, có cống hết hết mình cũng chẳng nhận được lời cảm ơn nào. Đối nội thì nhặt bóng lau sân, đối ngoại thì mặt cười thân thiện buông lời thảo mai, chủ yếu là rèn luyện trí óc, tìm tình yêu sét đánh..."
 
Dứt lời, anh ấy chỉ chỉ Hạ Kinh Thiền bên cạnh mình: "Đây, cậu xem cô gái này đi, mới gia nhập ban hậu cần chúng tôi chưa đầy mười phút mà đã gầy còm rồi."
 
Hạ Kinh Thiền cười đến nỗi khoé miệng toét ra sắp không khép lại được nữa.
 
Xung quanh Hạ Trầm Quang toàn những người thích tấu hài. Bọn họ đừng nên chơi bóng rổ nữa, hợp thành đội làm talk show chắc có tương lai hơn đấy.
 
Từ Văn Dương không để ý đến lời khuyên nhủ hữu nghị của Tiền Đường Khương. Anh ta khăng khăng muốn gia nhập cho bằng được.
 
Còn Tiền Đường Khương thì lại khăng khăng không muốn cho anh ta gia nhập. Ai mà dám giữ một đồng đội biến thái thích uống cốc nước của mình trong đội chứ!
 
"Cái đó... Vậy thử một thời gian đã nhé." Cuối cùng Tiền Đường Khương chỉ có thể nói như vậy.
 
"Tôi còn phải phỏng vấn nữa à?"
 
Thấy dáng vẻ không tin của anh ta, Tiền Đường Khương bất mãn nói: "Ông trời có hạ xuống đây cũng phải phỏng vấn hết."
 
Từ Văn Dương xắn tay áo lên rồi khó chịu đáp: "Được, vậy anh ra đề đi."
 
Tiền Đường Khương: "Đầu tiên là hít đất mười nghìn cái, sau đó là gập bụng một trăm nghìn cái, trong khi thực hiện, cậu phải giải quyết được giả thuyết Riemann và giả thuyết Goldbach, đồng thời tìm cách chữa cả bệnh ung thư nữa nhé."
 
Từ Văn Dương: ...
 
Anh ta quay lại tố cáo với Hạ Trầm Quang: "Ban hậu cần của cậu bắt nạt người ta!"
 
Hạ Trầm Quang đập bóng: "Vậy cậu cho người ta bắt nạt chút đi. Bình thường anh ấy phải nhặt bóng lau sân khổ lắm nên uất ức dồn nén lâu ngày đó mà."
 
Từ Văn Dương tức chết đi được, vừa quay đầu đã thấy Hạ Kinh Thiền ngồi trong khu vực hậu cần nhếch môi cười như đang mỉa mai anh ta vậy.
 
"Cậu ta cũng thuộc ban hậu cần hả?" Anh ta hỏi Tiền Đường Khương.
 
"Đúng vậy."
 
"Thế các anh cũng bắt cậu ta hít đất mười nghìn cái à?"
 

Tiền Đường Khương: "À, em ấy thì không cần."
 
"Vì cậu ta là con gái nên các anh cho cậu ta đi cửa sau à?"
 
"Đương nhiên là không phải rồi." Tiền Đường Khương nghiêm túc giải thích: "Nguyên nhân chính là vì... Em ấy quá đẹp nên tôi tình nguyện hít đất mười nghìn cái thay em ấy."
 
"..."
 
Mẹ nó tính chất của hai chuyện này khác nhau à!
 
"Thời đại này nam nữ bình đẳng." Từ Văn Dương vẫn không chịu bỏ qua: "Tôi muốn so tài với cậu ta một lần! Nếu tôi thắng thì anh phải cho tôi vào ban hậu cần."
 
Tiền Đường Khương bất đắc dĩ quay lại nhìn Hạ Kinh Thiền: "Thằng ngu này nói muốn so tài với em kìa."
 
Từ Văn Dương: "Anh nói ai là thằng ngu hả?!"
 
Tiền Đường Khương: "À xin lỗi xin lỗi."
 
Bị Tiêu Ngật lây nên anh ấy không cẩn thận nói luôn cả lời trong lòng ra.
 
Hạ Kinh Thiền đứng lên hỏi nhỏ: "Cậu muốn so cái gì?"
 
"Bóng rổ đi."
 
"À, bóng rổ thì tôi không giỏi lắm, tôi không chơi đâu." Trông Hạ Kinh Thiền có vẻ bối rối.
 
Từ Văn Dương nhếch mép cười ruồi: "Nếu tôi thắng thì mấy người phải cho tôi vào ban hậu cần. Cậu thua thì phải khom lưng xin lỗi vì ngày hôm qua đã đổ oan cho tôi."
 
Hạ Kinh Thiền lộ ra vẻ nơm nớp lo sợ: "Tôi thua thì tôi sẽ khom người ba trăm sáu mươi độ xin lỗi cậu. Còn lỡ, tôi nói là lỡ cậu thua thì cậu cho tôi 100 đồng là được rồi."
 
Từ Văn Dương đang mưu toan muốn cho cô đẹp mặt nên đồng ý ngay tắp lự: "Được."
 
Hạ Kinh Thiền thở dài nhìn về phía Hạ Trầm Quang như cầu xin giúp đỡ.
 
Hạ Trầm Quang đang xoay bóng trên đầu ngón tay, thấy cô nhìn mình với vẻ cầu cứu, lòng dạ anh ấy mềm nhũn ra, cố ý khích lệ một câu: "Không sao đâu con gái, cứ chơi đi, thua cũng không mất mặt đâu."
 
Hạ Kinh Thiền hít một hơi thật sâu rồi gật đầu thật mạnh.
 
Có ba ở đây cô như được uống thuốc an thần vậy, chẳng còn sợ gì nữa cả.
 
Hạ Trầm Quang ném quả bóng trong tay cho Hạ Kinh Thiền. Cô đưa tay bắt lấy rồi làm lại động tác trước kia ba đã dạy mình. Quả bóng rồ từ từ xoay tròn trên đầu ngón tay cô.
 
Mấy chiếc vòng tay trên tay cô va vào nhau phát ra những tiếng kêu đã tai. Dưới ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ, chúng ánh ra những tia sáng chói mắt.
 
Sau khi thề phải bắt nạt cô một trận, Từ Văn Dương đang định tiến lên cướp bóng thì chợt thấy Hạ Kinh Thiền thẳng tay ném quả bóng về phía rổ.
 
Động tác của cô không chuyên nghiệp lắm nhưng mà...
 
Sau một tiếng "Rầm", bóng vào rổ.
 
Từ Văn Dương: ???
 
Anh ta không khỏi bối rối.
 
Mẹ nó cô còn chẳng thèm ngắm, chỉ tiện tay ném một cái mà cũng vào rổ ư?
 
Hạ Kinh Thiền...
 
"Xin lỗi nha, tôi ném bừa ấy mà! Chỉ là may mắn thôi!"
 
Mấy nam sinh đang đứng xung quanh lại bắt đầu không kìm được muốn quỳ thẳng xuống trước mặt cô.
 
Cô gái này thật sự là boss ngầm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui