Nằm trên giường Tống Tư Đình khóc nửa giờ, một bịch giấy bị Mộng Dao khóc dùng đến hết sạch, dưới đất giấy vứt vung vãi, Mộng Dao ngượng ngùng nói: "Tư Đình, xin lỗi, làm bẩn phòng cậu rồi."
"Cậu xem cậu khóc như thế này, ai zo, thôi đừng khóc nữa." Tống Tư Đình ôm Mộng Dao đau lòng chịu không nổi.
"Tớ thật là không thể hiểu nổi." Vốn dĩ cô không muốn khóc, nhưng khi nghe thấy giọng nói ấm áp của Tư Đình, cô lại khóc, mà lần này là gào khóc.
"Mộng Dao, đừng khóc được không, khóc nữa là sưng mắt lên đấy."
Mộng Dao khóc đến nỗi mặt mũi đều đỏ hồng hồng lên, nhìn như vừa bị khi dễ xong, cô hít hít nước mũi: "Tư Đình chỉ có cậu tốt với tớ nhất."
Nhẹ nhàng xoa xoa vai Mộng Dao, thấy cô ngừng khóc, Tống Tư Đình yên tâm hẳn.
Chuông cửa vang leng keng leng keng, Tống Tư Đình đoán là tên Thôi Triết vung tiền như rác kia, chỉ có cậu ta, mới biết nhấn chuông cửa lúc cô không mở cửa.
"Thôi Triết cậu có thể tốt với cái chuông nhà tôi một xíu không?" Tống Tư Đình vừa mở cửa vừa nói với Thôi Triết: "Ấn nhiều hỏng đó."
"Làm gì nhanh hỏng thế." Thôi Triết xấu hổ nói.
"Cậu tới làm gì?"
"Tìm cậu đi ra ngoài chơi thôi."
"Hôm nay không rảnh." Tống Tư Đình lườm cậu ta một cái rồi đóng cửa lại.
"Này, tớ tự đến nhà cậu là cho cậu mặt mũi rồi nhá."
"Dù sao hôm nay không thể cùng cậu đi ra ngoài." Tống Tư Đình nói xong, đóng cửa lại.
Cô mới vừa đi đến phòng ngủ, vừa lúc Mộng Dao đi ra đến.
"Cậu mặc áo khoác vào làm gì, phải đi à." Tống Tư Đình vội vàng giữ chặt tay cô.
"Ừ ừ, cậu đi chơi với Thôi Triết đi, tớ về nhà phụ bố mẹ."
"Không được." Tống Tư Đình nhanh chóng nắm chặt tay cô không buông: "Làm sao tớ có thể cho cậu đi như này, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, cậu không thể đi như vậy được."
Mộng Dao xoa xoa tóc cô, cười nói: "Tớ thì có thể xảy ra chuyện gì hả, cuối tuần người trong tiệm nhiều, tớ về phụ thôi, nay khóc lâu như thế, thứ cần phát tiết đã phát tiết hết rồi mà."
"Vậy cậu về nhà đi, không cần phải nhịn đâu, khó chịu cứ nói, cứ gọi mình đến, cậu biết số điện thoại mình mà." Tống Tư Đình không quá yên tâm.
"Được rồi, đừng lo lắng nữa, cậu đi tìm Thôi Triết đi, có lẽ cậu ấy chưa đi xa đâu." Thấy bộ dáng khẩn trương của Tống Tư Đình, lòng Mộng Dao mềm nhũn như nước.
Mở cửa ra bóng người cao lớn ở bên ngoài làm Mộng Dao hoảng sợ.
"Cậu không đi à?"
"Sao tớ...ơ mắt cậu sao vậy?" Thôi Triết thấy mắt cô đỏ hồng hồng, trong lòng thắc mắc vô cùng.
"Cậu quan tâm Mộng Dao làm gì?" Tống Tư Đình cho Thôi Triết một cái huých, cậu ta mù sao mà không thấy lúc này không nên nói chuyện sao.
Lý Yến trùng sinh trở lại tám tuổi năm ấy, lúc này đây, nàng không hề tin tưởng nam nhân hôn nhân tình yêu. Tiền tài, thân tình, cốt nhục mới là nàng chân thật nhất thiế...
"Dao Dao, cậu về nhà đi, đi đường cẩn thận." Sau khi dặn dò cẩn thận Mộng Dao, Tư Đình xoay người trực tiếp kéo tai Thôi Triết.
Cô ấy nói nhỏ bên tai cậu ta: "Ai bảo nói linh tinh này."
Mộng Dao đi xuống dưới lâu, nghe được tiếng Thôi Triết gào thét ở đằng sau, cô trộm cười.
Giãy giụa nửa ngày, mới thoát khỏi tuyệt chiêu kéo tai thần chưởng, Thôi Triết vừa xoa lỗ tai đang đau, vừa nghĩ.
"Được rồi, ở đây chờ đi tớ đi thay đồ."
Nói xong, Tống Tư Đình mới mở cửa cho Thôi Triết đi vào.
"Tư Đình, điện thoại nhà cậu cho tớ mượn một tí."
Buổi chiều, cô vừa đến tiệm đã bị ba mẹ đuổi về, bảo cô về ôn bài, thế là cô kiên trì nửa ngày họ mới cho cô ở lại phụ.
Sau khi qua giờ cao điểm, Mộng Dao mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, Trương Ngọc Bình đau lòng lau mồ hôi thay cô.
Khi càng biết cha mẹ làm lụng vất vả, thì càng cảm thấy mình bất hiếu.
Cô tự hứa với lòng, từ nay về sau, cô sẽ giúp đỡ họ thật nhiều.
Mặc kệ Mộng Dao kiên trì ở lại phụ, vẫn bị đuổi về nhà, cô uể oải ỉu xìu đi về nhà, vừa lơ đãng, thì bị một hòn đá nhỏ tí xíu vấp khiến cô lảo đảo.
"Tốt đó, đến mày cũng khi dễ tao." Mộng Dao giận giữ đá bay hòn đá nhỏ tí xíu kia đi.
"Cục đá có thù gì với cô mà cô làm thế với nó, thật là một con người tàn nhẫn......"
Lục Tiểu Xuyên, anh sao lại xuất hiện ở đây vào giờ này.
Mộng Dao cảm thấy mình như bị ma nhập, thế mà cùng Lục Tiểu Xuyên tới công viên.
Hôm nay tâm tình cô thực sự không tốt, có lẽ, cô cần một người ở cùng cô, ít nhất, không cần một mình miên man suy nghĩ.
Cô tuyệt đối không phải vì thích anh, mới cùng anh tới.
Hai người sóng vai, ngồi ở đài phun nước, Lục Tiểu Xuyên lâu lâu trộm nhìn Mộng Dao một cái, thấy cô lặng thinh ngồi đó nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn theo cô anh cũng không hiểu cô nhìn cái gì.
"Hôm nay cô đi tìm Ngô Huệ Ninh đúng không?"
"Ừ."
"Cô cùng cô ta cãi nhau à."
"Ừ."
"Cô ta có khi dễ cô không?"
"Ừ."
"Cái gì cơ!" Lục Tiểu Xuyên đứng lên, đáy mắt đều là lửa giận: "Cô ta điên rồi à."
"Này, cậu muốn làm gì?" Mộng Dao phát ra tiếng cười nhỏ vụn, cô kéo cái áo thun đen của anh: "Tôi sao có thể bị khi dễ hả, cậu biết tôi đâu phải tôi của trước kia, ban nãy là thuận miệng nói thôi."
Cô kéo anh lại, để anh tiếp tục ngồi cạnh mình.
"Lục Tiểu Xuyên." Cô bắt đầu tự nhiên nó: "Cậu coi, nếu lòng người trở nên xấu xa, thì sẽ đáng sợ như nào, cậu phát hiện, từng lời nói, sự việc, bao gồm cả việc đối tốt với cậu đều là giả, trong nháy mắt cậu sẽ cảm thấy cậu thật buồn cười."
"Tôi không biết tại sao hôm nay cậu lại đứng dưới lầu nhà tôi, và tôi cũng không muốn biết, cảm ơn cậu đã ở cùng tôi, cho tôi cảm thấy một chút vui vẻ, tôi nghĩ, chúng ta chung tay về sau chung sống hòa bình mặc kệ thế nào, quá khứ đều là đã đi qua, cho nên, Lục Tiểu Xuyên." Cô vươn tay, hít sâu một hơi: "Chúng ta làm bạn đi, bạn thân nhé."
Lục Tiểu Xuyên nhìn cánh tay ở giữa không trung, chậm chạp không chịu nắm lấy.
Cô cự tuyệt anh sao......
"Việc này, tôi đột nhiên có việc, tôi đi trước." Anh móc ra từ trong túi một quyển sách để vào tay cô, rồi chạy đi không thèm nhìn lại.
Ồ, là một quyển truyện tranh hài.
Mộng Dao nhìn bìa truyện nhếch miệng cười, trang bìa là một cô bé hoạt hình, một giọt nước mắt, vừa vặn rơi vào giữa môi cô bé.
Cô biết cô không thể thích anh.
Không thể thích anh.
Không thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...