Trở Về Năm 1994
Tiếng gào của Kiều Anh không làm cho dân làng chú ý nhưng lại kinh động nhóm bạn đang nấu ăn trong bếp.
Cả đám nháo nhào chạy ra ngoài sân vây xem.
Chỉ thấy Nhật Anh chạy phía trước theo sau vài bước là Kiều Anh đuổi theo.
Người chạy ta đuổi nhìn rất giống đôi nam nữ ve vãn đánh yêu bộ dạng.
Thấy hai người còn không chịu dừng lại, bản tính tò mò lớp trưởng đã lớn tiếng hỏi thăm: "Các cậu có chuyện gì vậy?"
Hai người lúc này mới nhận thấy một đống người vây xem có chút mất tự nhiên mà dừng lại.
Sợ đám bạn miên man suy nghĩ Kiều Anh không chờ hơi thở ổn định đã trước lên tiếng: "Tớ.."
Lời còn chưa thốt ra đã bị Nhật Anh ngắt lời: "Không có vấn đề gì đâu.
Vừa rồi hái dâu Kiều Anh không may chạm vào con sâu.
Cậu ấy sợ quá mới hét lớn lên thôi."
Không ngoài dự đoán Nhật Anh ăn ngay một cái trừng mắt của Kiều Anh.
Cậu ta không chút dao động vòn dùng ánh mắt vô tội chớp chớp mắt với Kiều Anh như đang nói "nếu không tớ nói thật nhé!".
Đây là uy hiếp cô đúng không? Biết cô không nghĩ nói ra tình hình thực tế mới dám kiêu ngạo như vậy, thật đáng giận.
Nhưng biết làm sao được cô đúng là không dám cãi lại chỉ phải ngậm bồ hòn làm ngọt nhận lấy lời nói dối này thôi: "Đúng vậy.
Tớ vừa bị một con sâu siêu to khổng lồ dọa chết khiếp."
So với bị phanh phui ra tình hình thực tế, sợ sâu mà thôi chẳng nhằm nhò gì cả.
Cô kiên cường nghĩ.
Đám bạn đối với câu trả lời của hai người nửa tin nửa ngờ.
Nhưng khổ chủ đều đã thừa nhận nghi ngờ làm chi cho mệt đúng không.
Không có gì để vây xem cả đám lại vào bếp làm nốt công việc còn lại.
Chỉ còn mỗi thấp béo nặng cân Bảo Anh đầy mặt khinh thường nhìn chị cậu.
Còn chưa lý giải tên nhóc con này biểu cảm là sao đâu đã nghe tên nhóc này phun ra hai chữ: "Giả trân."
Kiều Anh khó có thể tin được mà nhìn em cô.
Cô đã làm gì sao cô? Kiều Anh vẻ mặt hoài nghi nhân sinh chỉ nhận lấy được một cái bĩu môi của tên nhóc kia.
Bảo Anh ghét bỏ nói: "Chị mà sợ sâu á? Họ hàng nhà sâu suýt chút nữa diệt tộc vì chị còn gì? Thế mà đi với anh đẹp trai kia chị lại yếu đuối thế? Này không giả trân còn là gì nữa!"
Phập, một đòn ngay tim đến từ vị trí em trai cô.
Hiện tại đổi em trai còn kịp không? Kiều Anh có chút hậm hực nghĩ.
Liếc xéo tên nhóc một cái cô tiến lên tóm lấy mặt của nó.
Dùng chút lực véo lấy hai má bánh bao của tên nhóc nói: "Giả trân? Chị em là người bị hại đấy biết không?"
Sau đó không thèm nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu nhóc cô đi thẳng vào nhà.
Đối với việc vừa rồi ngoài hai nhân vật chính bất ổn ra những người còn lại đều không ai để ý tới.
Cơm bọn họ vẫn ăn nên trêu đùa ai lấy đều rất tích cực.
Như lúc này chỉ vì một cái cánh gà mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Đừng hiểu lầm bọn họ tham ăn, thời buổi này rồi nhà ai còn thiếu ăn nữa.
Nhưng từ trước đến giờ đồ ăn càng tranh giành thì lại càng ngon đúng không? Nên cả đám vứt hết phong độ hàng ngày lao tranh nhau như học sinh mẫu giáo.
Kiều Anh một bên lùa cơm một bên không khỏi cảm thán các bạn trẻ quê cô vẫn là hồn nhiên chất phác.
Đâu giống như ai kia mới có mấy cái tuổi ranh trong đầu toàn là tình tình ái ái.
Cô tự động bỏ qua mối tình đơn phương chớp nhoáng của lớp trưởng.
Dù sao mười bảy tuổi trong mắt cô chỉ trẻ ranh còn chưa trưởng thành đâu.
Mải nghĩ cô bất giác nhìn chằm chằm vào đĩa thịt gà, chợt từ trên trời giáng xuống một miếng thịt hạ cánh vào bát cơm cô.
Kiều Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy Nhật Anh vừa lúc thu đũa về.
Ánh mắt cậu ta nhìn về nơi khác, cứ như vừa rồi người gắp thịt cho cô không phải cậu ta vậy? Kiều Anh có chút bất đắc dĩ nhưng không có bỏ miếng thịt kia ra.
Dù vậy chuyện bị cướp nụ hôn đầu lúc trước tuyệt đối không thể chỉ một miếng thịt này mà cô sẽ bỏ qua.
Ít ra cũng phải đôi ba con gà cô mới có thể suy xét.
Bữa trưa kết thúc, dọn dẹp xong chiến trường đến thời gian ngủ trưa.
Đây là thói quen bất di bất dịch của Kiều Anh nhưng các bạn trẻ lại không ai hưởng ứng.
Nguyên nhân cũng chính là hai chiếc giường nhà cô quá nhỏ.
Cả đám tính lên cũng chín người chia ra nam nữ ngủ riêng cũng không thể chen chúc được.
Hết cách Kiều Anh chỉ phải vào buồng tìm ra chiếc võng có chút niên đại mang ra gần bờ ao.
Nơi đây có hai cây nhãn vừa có bóng râm che lại vừa có nơi mắc võng.
Chiếc võng này được ưu tiên cho các bạn nữ thay phiên đu đưa.
Còn đám nam sinh kia bị tống cổ đi câu cá.
Cá không câu được nhiều ít nhưng lại giúp giết thời gian.
Thời gian bay nhanh trôi đi, đến khi chiều mát Kiều Anh rủ mọi người đi hái dâu tây.
Mấy bạn trẻ lúc đầu còn do dự sau vẫn là không cưỡng lại được cám dỗ ngoan ngoãn cầm rỗ theo sau Kiều Anh đi hái quả.
Thành quả vô cùng khả quan, Kiều Anh không keo kiệt đều đóng gói cho mỗi người một ít mang về.
Đến đây buổi đi chơi hôm nay cũng đã kết thúc.
Vướng bận với mẹ con em mèo, Kiều Anh và em cô vẫn phải về nhà trên huyện.
Đến ngã rẽ về thành phố Nhật Anh chào mọi người một mình đạp xe về thành phố.
Trước khi đi muốn nói lại thôi nhìn Kiều Anh nhưng cô coi như không nhìn thấy.
Hừ, dám can đảm hôn trộm cô vậy phải chuẩn bị tinh thần bị cô ghẻ lạnh một thời gian đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...