Trở Về Năm 1994


Về đến nhà, chờ đợi hai bố con là bữa tối nóng hầm hập.

Mẹ và chị cô chiều nay không bán được bao nhiêu hàng nên về nhà rất sớm.

Biết hai bố con cô bán hết hàng bà tấm tắc bảo lạ.

Phải biết rằng bà với Ngọc Anh ngồi đón gió hai tiếng đồng mới bán được mười cân hoa quả và ba cân mứt.

Kiều Anh ở trước người nhà chưa bao giờ biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào.

Cô sinh động như thật kể buổi chiều trải qua của hai bố con cô.

Ngắt đầu bỏ đuôi chọn điểm đặc sắc mang ra kể.

Nghe xong mẹ cô cảm xúc dâng trào, muốn kéo cô về đội của bà, đá chị cô cho bố cô mang theo.

Còn lấy ra lý do rất chính đáng: "Ngọc Anh chưa lên thành phố lần nào.

Đi một lần cho mở rộng tầm mắt."
Bố cô tuy rất tiếc nuối, nhưng lý do của mẹ cô quá hợp lý, nhất thời ông không có phản bác được.

Đành phải nhường Kiều Anh cho mẹ cô.

Thế là việc thay thế người cứ như vậy qua loa quyết định, hai nhân vật chính không có quyền lên tiếng.
Đột nhiên Kiều Anh lại nhớ đến bố mẹ Hoa.

Cô đem chuyện bố mẹ Hoa mua hàng kể cho mẹ cô nghe.

Mẹ cô cũng ngạc nhiên, dạo gần đây bà mải mê buôn bán rất ít quan tâm đến chuyện trong làng.

Nhưng tin đồn về bố mẹ Hoa bà có nghe nói qua, bà không xác định nói: "Nghe mọi người nói hình như hai vợ chồng họ muốn mở xưởng may quần áo."
Này cũng quá trâu bò đi.


Vừa bị đuổi việc mà có thể mở được xưởng may, tài sản đúng là không ít.

Hèn nào mà mua nhiều hàng thế, chắc bố mẹ Hoa tặng quà để khơi thông quan hệ.
Lòng hiếu kỳ đã được giải đáp cô không muốn miệt mài theo đuổi đề tài này.

Nhưng nghĩ tới thái độ của bố cô với bố Hoa cứ cảm giác hai người có ân oán gì đó.

Cô không cấm tò mò nhỏ giọng hỏi mẹ cô.

Mẹ cô lại cười sang sảng trả lời: "Có gì ân oán chứ, bố con tự ti trước người ta thôi.

Cùng tuổi mà cái gì cũng không bằng người ta nên mới vậy đó."
Giờ Kiều Anh mới biết bố cô bằng tuổi với bố Hoa.

Nghĩ lại ba mươi mấy năm phong cảnh của bố Hoa có thể nghĩ tuổi thơ của bố cô nước sôi lửa bỏng thế nào.

Ngồi cách đó không xa bố cũng nghe được lời mẹ cô nói, mặt già đỏ lên phản bác: "Ai bảo anh tự ti, đó là anh không đi học tiếp thôi, nếu không tên kia làm gì có cửa bằng anh."
Mẹ cô có lệ gật đầu rồi nói: "Đúng vậy, tại anh lúc đó nhà nghèo không có tiền mới bỏ học, chứ không phải học dốt sợ đi học được chưa?"
Kiều Anh liếc nhìn mẹ cô một cái, rất tri kỷ mà nói thêm: "Dù cho bằng cấp bố không cao như bố Hoa, kiếm tiền không giỏi như bố Hoa nhưng không phải bố có hai cô con gái xinh đẹp như hoa sao? Bố Hoa chỉ có một, mà còn lớn lên chẳng ra sao."
Bố cô trợn trắng mắt nhìn cô, không có chút nào được an ủi tới.

Người ta có một cô con gái nhưng mà còn có một đứa con trai nối dõi tông đường đâu, sao không nhắc tới.

Ông không trọng nam khinh nữ nhưng bị người ta lời ra tiếng vào cũng khó chịu.

Nửa đời của ông coi như thua bởi tên kia rồi nhưng không phải còn đời con ông sao? Bố cô âm trắc trắc nhìn cô nói: "Nhớ đến Hoa cũng bằng tuổi con đi.

Bố cũng không có gì chí lớn, chỉ cần việc học của con nghiền nát con gái tên kia là được.

Nghĩ đến việc nhỏ này chắc con làm được đúng không?"
Kiều Anh không nghĩ tới có ngày cô tự đào hố đem mình chôn, vội vàng lấy cớ buồn ngủ, nhanh chóng chuồn êm về giường mình.
Mai còn phải dậy sớm bán hàng nên nhà cô hôm nay cũng đi ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau cậu và chú út cô đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà cô.


Vẫn là trước lên chợ Huyện, sau mới tách ra hai đội chỉ khác là thay đổi vị trí của chị em cô thôi.
Kiều Anh ở đâu cũng phát huy sức hút của mình.

Cô vừa giao hàng xong khách đã đến đầy quầy.

Có kinh nghiệm bán hàng từ trước nên hai mẹ cô rất bình tĩnh tiếp đãi khách hàng.

Rất nhanh hàng hóa trong quầy đã bị bán sạch.

Mẹ cô bảo cậu cô về lấy nốt hàng ra bán.
Cứ thế bán đến hơn chín giờ quầy hàng nhà cô chỉ còn lại thùng rỗng và ít hoa quả hỏng.

Ba người thu dọn đồ đạc ra về.
Ba người về đến nhà đã mười giờ, mẹ cô đi bắt gà làm thịt coi như khánh công.

Dính đến bếp núc là mẹ cô lại không cho cô đến gần, Kiều Anh u oán nhìn mẹ cô bận rộn.

Giấc mơ hiền nội trợ của cô khả năng là không thực hiện được.

Đang ưu sầu về tương lai thì nghe có tiếng lộc cộc, Kiều Anh chạy vội ra mở cổng.

Đội của bố cô đã trở lại.

Cô kiễng chân nhìn đồ trên xe, chỉ thấy thùng xốp trống không hàng hóa đã không có.

Kiều Anh vui mừng quá đỗi, như vậy chỉ một ngày rưỡi nhà cô đã bán hết hàng tết rồi.
Bố cô lấy cỏ và nước cho hai con bò rồi mới hỏi tình hình bán hàng đội cô.

Kiều Anh dấu không được cảm xúc toát miệng cười nói: "Có thần may mắn con ở bên cạnh tất nhiên là bán sạch rồi."
Bố cô cũng giật mình không nhẹ, này cũng quá nhanh đi.


Liếc mắt nhìn con gái ông đang cười đắc ý, ông lại nhớ bà thầy bói nói con gái ông có vận làm buôn bán.

Chẳng lẽ là sự thật.

Thấy bố cô không nói lời nào, tưởng ông không tin đang định giải thích thì bố cô đã bị mẹ cô gọi vào phụ bếp.

Kiều Anh đành hậm hực ra chia sẽ tin vui với chị cô.
Hôm nay bố cô rất vui nên mang rượu ngâm táo mèo ông trân quý đã lâu mang ra tiếp khách.

Rượu đủ cơm no, mẹ cô đưa cho cậu và chú út cô mỗi người năm mươi nghìn tiền thù lao.

Nhưng hai người không chịu lấy, bố mẹ cô khuyên kiểu gì hai người cũng không cầm.

Bố mẹ cô đành thu tiền lại, quyết định lấy số tiền này làm tiền mừng tuổi con hai người.
Tiễn đi cậu và chú út, cả nhà cô mới đến công đoạn hồi hộp nhất đó là đếm tiền.

Kiều Anh cũng tính đại khái ra số tiền nhà cô có.

Dù vậy cũng không ảnh hưởng cô đối với đếm tiền hứng thú.

Hiện giờ tiền polime chưa phát hành, chỉ toàn là tiền giấy.

Từng sấp từng sấp tiền giấy còn rất dày, nhìn như chuẩn bị đi chùa đổi tiền lẻ vậy.

Mệnh giá tiền nhỏ lên công tác đếm tiền mất nhiều thời gian hơn.

Phải mất hơn mười phút mới thống kê ra kết quả.

Tổng cộng là hơn mười tám triệu đồng.

Lúc trước bố cô có đặt cọc trước ba triệu cho bác chủ quầy hoa quả, giờ còn nợ sáu triệu.

Đồng dạng mẹ cô cũng còn nợ cô bán dừa ba trăm nghìn nữa.

Trừ đi hết thảy nhà cô còn lại hơn mười hai triệu đồng.

Một con số khổng lồ, từ lúc sinh ra đến giờ bố mẹ cô chưa từng cầm số tiền lớn như vậy.


Cả nhà cô nhìn nhau kích động lên.

Bố cô lấy lại bình tĩnh bắt đầu kế hoạch tiêu tiền: "Mua Tivi đi, lần trước Anh Anh chẳng phải rất muốn mua nó."
Lời nói dối từ mấy tháng trước giờ vẫn còn tác dụng chậm.

Kiều Anh ôm trán, cô cứ nghĩ bố cô quên rồi cơ.
Cô định lên tiếng phản đối, mẹ cô lại nhanh hơn cô một bước nói: "Không được, xây nhà trước, nhà mình giờ nhỏ quá.

Sau này hai nhóc con lớn, phải có không gian riêng."
Nhà cô hiện tại ở có ba gian thông nhau.

Chính giữa là bàn thờ và bộ bàn ghế, hai bên đặt hai chiếc giường.

Đây là cách bố trí phòng kinh điển ở nông thôn.

Những nhà có con gái thường ở quê cô phải xây thêm một gian buồng riêng.

Nhưng hiển nhiên bố mẹ cô khi xây nhà đã quên xây buồng, nên chị em cô vẫn phải ngủ giường ngoài nhà.

Bây giờ hai chị em cô còn nhỏ không sao, lớn lên vài tuổi nữa mà còn ở như vậy sợ không ổn lắm.

Băn khoăn này của mẹ cô, Kiều Anh có thể lý giải nhưng cô không tán đồng việc xây nhà lúc này.

Lấy lý do gì để phản đối đâu, Kiều Anh cũng đau đầu.

Làm Kiều Anh bất ngờ là bố cô cũng không đồng ý xây nhà.

Lý do ông đưa ra làm cả nhà cô hết hồn.

Ông muốn xây biệt thự.

Thật là cái gì cũng dám nghĩ mà.
Cả nhà cô không đem lời nói của ông là thật, nhưng việc xây nhà cũng bị bỏ ngỏ.

Số tiền kia bố mẹ cô cất đi trước, Kiều Anh thấp cổ bé họng chỉ trơ mắt nhìn tiền bị bố mẹ cô khóa vào tủ.

Cả người héo rũ, cơn buồn ngủ ập tới, Kiều Anh tìm em mèo rồi chìm vào mộng đẹp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui