Editor: Phương
Chàng trai khí thế cường đại làm cho mọi người trong phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ,người phụ trách kia chân run lên bần bật.
Giang Úc nhìn chằm chằm vào hắn ta,đi vào phòng họp.
Đi vào đến cái bàn bên cạnh,dùng sức mà ném hai túi văn văn kiện xuống bàn.
Thanh âm rất lớn, "rầm" một tiếng.
Vân Lục đứng ở một bên, duỗi tay muốn cầm lấy.
Giang Úc cầm lại tay cô,nâng cằm,nhìn tên phụ trách kia:"Ông,lại đây."
Trên trán của người phụ trách thấm đẫm mồ hôi.
Do dự xong chân run rẩy bước tới,Giang Úc lấy túi văn kiện đẩy cho hắn ta.
Người phụ trách tay run lên,cầm lấy,mở ra.
Hai tờ khế ước đất rơi xuống trên bàn.
“Đọc.” Giang Úc âm lãnh nói.
Người phụ trách dừng một chút,bắt đầu đọc: “Hai miếng đất ở phía Đông,phía Tây của thành phố từ hôm nay trở đi tặng cho Vân thị làm...làm nơi nghiên cứu.”
Cả phòng ồ lên.
Hai miếng,lại còn ở Lê thành,rất có giá trị đấy.
Vẻ mặt mọi người không dám tin tưởng,tay Giang Úc chống ở trên bàn,đôi mắt sắc bén liếc qua đám người,nói:"Thấy rõ chưa,hôm nay vợ tôi còn ngồi ở ghế này,mới có thể lấy được hai miếng đất này."
“Không có cô ấy,các người sẽ không có được cái gì cả." Giang Úc cũng biết tại sao Vân Lục sẽ chịu đựng bị mỉa mai,đây chính là tàn dư sau khi Vân Xương Lễ thoái vị.
Ánh mắt hắn như dao,nhìn bọn họ.
Những người ngồi ở bàn cứng người lại,run bần bật.
Vân Lục đứng ở bên cạnh,giật giật ngón tay,Giang Úc nghiêng đầu nhìn cô,cả người Vân Lục cũng cứng đờ.
Đôi mắt chàng trai im lặng mà nhìn cô vài giây,sau đó thò lại gần,hôn khóe môi cô một cái:"Về sau ai dám làm khó em,em đuổi việc đi,anh ở bên kia có một đống người sẵn sàng hầu hạ em."
Thanh âm không lớn không nhỏ,vừa vặn tất cả mọi người đều nghe thấy.
"Cạch"——
Văn kiện trong tay người phụ trách kia rơi ra.
Còn lại càng im lặng như gà, Giang Úc sau khi nói xong, thấp giọng nói: “Anh đi trước đây.”
“Vâng.” Vân Lục gật đầu, buông lỏng tay, Giang Úc sửa lại áo sơmi, nhìn cũng không nhìn người khác,nghênh ngang đi ra phòng họp.
Đi ra ngoài chưa được bao xa.
Đã nghe thấy âm thanh người phụ trách khóc lóc thê thảm.
“Vân tổng, đừng đuổi tôi,là tôi không đúng,là tôi…."Hắn ta vội vã muốn nắm lấy tay Vân Lục.
Vân Lục nhìn người phụ trách kia,cười nói:"Chú à,chú bị đuổi việc rồi."là ta không đúng, là ta....” Hắn vội vã muốn bắt lấy Vân Lục.
“Không, Vân tổng....” cái trán của hắn ta đổ mồ hôi hột,Vân Lục mặc kệ hắn ta,nhìn quanh những người còn lại trên bàn:"Vừa rồi mọi người cũng nghe thấy rồi đấy,chồng tôi ở bên kia có người,mọi người lúc nào cũng có thể bị thay thế,cho nên,tôi mong lần say,mọi người nghe tôi nói xong đã đừng có lén lút nghị luận sau lưng."
Cô có thể im lặng nghe bọn họ chất vấn.
Nhưng không thể để im cho bọn họ lén lút bàn luận việc cá nhân của cô.
Trước khi mở cuộc họp,Lưu Yến đã đưa ảnh chụp màn hình cho cô xem,trong group chat một đám người đang nói về việc tình cảm của cô cùng Giang Úc.
Nói rất khó nghe.
Một đám người im lặng lắng nghe,Vân Lục cầm lấy hai phần văn kiện kia đưa cho Lưu Yến,nói:"Cô đi an bày đi,xử lý một chút."
“Vâng.” mặt Lưu Yến hưng phấn hẳn lên, nghĩ đến Giang thái tử vừa nãy trâu bò,càng thêm cao hứng.
Lưu Yến thu hồi những câu nói mắng chửi Giang Úc vừa nãy.
Sảng khoái.
Ngoại trừ người phụ trách kia rời đi khỏi phòng họp.Cuộc họp vẫn tiếp tục,lúc này không cơ người nào dám có ý kiến nữa,sau khi kết thúc,toàn bộ người trong phòng họp vẫn bất động,Vân Lục nhíu này,Lưu Yến dựa sát vào cô,thấp giọng nói:"Vân tổng,cô đi trước đi…...bọn họ không dám đi."
Uy áp của Giang Thái Tử quá mạnh.
Vân Lục sửng sốt.
Sau đó cô đứng dậy,cầm lấy máy tính,đi ra đầu tiên,đi ra khỏi cửa mới nghe thấy âm thanh kéo ghế dựa.Lưu Yến ở bên cạnh Vân Lục cười nói:"Vân tổng,cô xem tui nói có đúng không….."
“Bọn họ từ giờ sẽ tôn kính cô rồi…"
Mỗi lần mở họp đều có người không chuyên tâm,sau khi kết thúc sẽ có người đi trước Vân Lục,đi rất nhanh,thậm chí có người ở lúc Vân Lục đang nói chuyện vẫn còn cười đùa.
Chưa từng có lần nào chuyên tâm như vậy,xong rồi cũng không dám rời đi,chờ Vân Lục đi trước,Lưu Yến lại nói:"Vân tổng,cô phải học hỏi chồng mình nhiều lắm."
Đẩy cửa đi vào, Vân Lục quay đầu lại nhìn Lưu Yến,hỏi:"Cô không cảm thấy hắn hư nữa hả?"
Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
“Không.”
“Giang Thái Tử sẽ không bao giờ hư đâu.”
“Hắn là người chồng tốt nhất trên thế giới.”
Lưu Yến lập tức sửa miệng.
Lúc Giang thái tử tiến vào thật sự mẹ nó có khí thế.
Vân Lục nở nụ cười, không nói gì nữa, trở về cái bàn sau, bắt đầu làm việc.
Buổi chiều hơn 3 giờ,Vân Lục vội vàng xong công việc,thu dọn rời đi,cô gọi xe chạy thẳng đến Tinh Diệu, Lý Viên đã đưa nhóm GY đi đến buổi biểu diễn.
Vân Lục lên lầu xem văn kiện một lát,rồi cầm túi cũng đi đến buổi biểu diễn.
Buổi biểu diễn ở tại kinh đô thời trang,tổng cộng có hai phần trình diễn trang phục nữ với trang phục nam tách nhau ra bởi vì trang phục của nữ nhiều đều là ở phía sau.
Vân Lục trực tiếp đi vào hậu trường, đẩy cửa đi vào,nhìn thấy Dương Yến mặc váy bó sát,đứng ở giữa nhóm GY.
Trong phòng đầy người nào là nhà thiết kế,trợ lý,người tạo hình đều bận rộn hối hả,vừa xong một bộ là gỡ xuống mặc ngay,khoa tay múa chân trang điểm cho người mẫu.
Lý Viên ở một bên ngậm kẹo,đang làm tóc cho Thành Ly bận tối mắt tối mũi.
Vân Lục đứng một lúc ngượng ngùng nói"quấy rầy rồi" mới im lặng mà đi vào,ảnh ngược của cô chiếu vào trong gương,Canh Khởi cùng Thành Ly đều nhìn thấy,anh nhìn thấy ngồi thẳng dậy.
Canh khởi vươn mình,nhìn Thành Ly "hừ"một tiếng.
Vân Lục đi đến bên người Dương Yến,bà đang may lại một chỗ nhỏ bị sứt chỉ,duỗi tay nói:"Mang cái màu đen kia cho tôi."
Trợ lý thiết kế lọc cọc mà chạy tới đưa cái áo màu đen lại.
Vân Lục duỗi tay tiếp nhận,trợ lý kinh ngạc,Vân Lục mỉm cười với cô ấy,xua xua tay.
Trợ lý gật đầu, Vân Lục đem áo màu đen đưa cho Dương Yến,bà nhận lấy đầu vẫn chưa nâng,bây giờ đang rất gấp nên may xong là ném cho Ngọc Tuyền.Cầm lấy áo màu đen khác chuẩn bị sửa cho Canh Khởi,đột nhiên dừng lại,quay đầu xem.
Vân Lục cầm theo túi xách mỉm cười,sau đó tiến lên,ôm cổ Dương Yến “Mẹ.”
“Đến sao lại không nói tiếng nào?"Dương Yến xoa mặt Vân Lục,đẩy Canh Khởi nói:"Đi thay đi."
Canh Khởi cầm quần áo, đứng lên, chào Vân Lục:"Cô giáo."
Vân Lục mỉm cười, “Vất vả cho cậu rồi”
“Còn tốt” Canh Khởi nói xong, đi vào phòng thay quần áo,mấy người Ngọc Tuyền cũng vội vàng đứng dậy chào hỏi Vân Lục,cô cười gật đầu lại đi theo bên người Dương Yến xem bà bận rộn.
Dương Yến ngại cô chiếm vị trí,bắt đầu gọi cô đi hộ.
Vân Luck ngoan ngoãn mà đến giúp,cầm một cái áo màu trắng đưa cho Thành Ly,anh nhận lấy,nhìn cô một cái dịu dàng hỏi:"Cô giáo,có mệt không?"
“Vẫn tốt.” Vân Lục nói, cô xoay người tiếp tục dính lấy Dương Yến.
Rất nhanh.
Năm người bọn họ quần áo đã chỉnh chu,bên ngoài có người gọi họ đi ra ngoài để chào sân,năm người đẹp trai tính cách đối lập đứng lên.
Trợ lý đưa mấy người họ đi ra ngoài,Lý Viên nhìn theo bọn họ sau đó đứng dậy ôm lấy Vân Lục,cô cười xoa mặt Lý Viên,đã nghe thấy bên ngoài có tiếng hét chói tai.
“Oa......”
“A a a a a a a a a a a a a......”
“GY!!!”
“Thành Ly em yêu anh,chồng em yêu anh....”
“Các anh trai,em yêu tất cả mọi người,tôi muốn mua hết.”
“Canh Khởi sao anh lại đẹp trai đến như vậy giống y hệt một tên vô lại.”
Lý Viên cười nói: “Tất cả đều đến vì năm người họ,quần áo của dì chắc chắn sẽ cháy hàng.”
Dương Yến ngồi ở trên sô pha, nghỉ ngơi một chút,cười nói:"Đúng vậy,dì còn muốn cảm ơn con."
“Ha ha ha không có gì,không có gì” Lý Viên ôm chặt Vân Lục nghiêng đầu cười phá lên,Vân Lục vỗ cô,hai người ngã xuống sopha nằm bất động.
Bên ngoài tiếng thét chói tai vang lên ở toàn bộ sàn diễn.
Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Thương hiệu quần áo nam kết thúc,nhưng lạ làm bọn họ quá kích thích,mấy người đi xuống hậu trường,trán có một lớp mồ hôi mỏng.
Vào đến phòng nghỉ,bước chân Thành Ly dừng lại,tầm mắt dừng ở trên người Vân Lục,sau đó dịch đi,đi đến chỗ của mình ngồi xuống.
Vân Lục cùng Lý Viên đang nói chuyện,cô nhìn bọn họ,cười nói:"Vất vả cho các cậu rồi."
“Không đâu."
Bọn họ thưa thớt mà trả lời.
Vân Lục bảo trợ lý ra ngoài mua cafe cho toàn bộ đoàn đội.
Bên ngoài trang phục nữ đã chính thức bắt đầu,Dương Yến đứng dậy đi đến phòng hóa trang của người mẫu nữ,Vân Lục cũng đi theo.
Mẫu nữ đều đã từng hợp tác cùng Dương Yến,mỗi người đều cao khoảng 1m7 chân dài tay dài,hơn nữa tất cả đều rất gầy,tất cả đang cầm quần áo đi thay.
So với năm người GY nhanh hơn nhất nhiều,mấy người họ dù sao cũng là lần đầu tiên đi diễn,có thể nói là diễn đầu,cũng phải cẩn thận hơn.
Dương Yến ở bên này cũng không bận rộn như vậy, bà còn rảnh rỗi ngồi uống cafe.
Vân Lục dựa vào bàn trang điểm,nhìn bà bận rộn,lúc này bà rất tự tin,hào phóng,quan trọng nhất là thiết kế của bà còn được nhiều người biết đến,nhiều người mặc.
Vân Lục nhìn đến say mê,cô cảm thấy may mắn là mình có cơ hội sống lại,có thể nhìn thấy mẹ mình tỏa sáng.
Dương Yến dừng lại động tác, nhìn Vân Lục,hỏi:"Sao vậy? Nhìn chuyên chú như vậy là sao?"
Vân Lục hoàn hồn, cười nói: "Nhìn mẹ của con xinh đẹp.”
Toàn bộ phòng hóa trang truyền đến tiếng cười, một đám người mẫu cười nói: “Cô giáo Dương,con gái dính cô quá đấy.”
“Phải không? Ha ha, còn tốt.”
“Con gái bà giống bà quá,xinh đẹp như vậy.”
Dương Yến cảm thấy kiêu ngạo: “Vậy sao,tôi cảm thấy Lục nhi còn xinh đẹp hơn tôi.”
“Ha ha ha mẹ con hai người đang tự khen nhau đó hả?" Một nhà thiết kế vừa cắn sợi chỉ vừa trêu chọc, Một phòng người lại cười, Vân Lục cũng cười.
Thật tốt.
Mẹ vẫn còn sống.
Rất nhanh đã đến nhãn hiệu của Dương Yến,trợ lý đưa người mẫu ra ngoài trước,lúc này,nhà thiết kế vừa nãy cắn sợi chỉ sửng sốt,giơ váy lụa màu trắng trong tay:" Cô Dương,hình như là thiếu một người?"
Dương Yến quay đầu nhìn lại.
Thấy.
Quần áo vẫn còn một bộ.
“Làm sao bây giờ? Hay bảo Liễu Liễu tí nữa xuống lại đổi?" Một nhà thiết kế khác nói.
“Không được, thời gian không kịp....” Đúng lúc này,nhà thiết kế nhìn về phía Vân Lục,cô đang làm vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình.
Cô mờ mịt cùng Dương Yến đối diện: “A?”
Giây tiếp theo.
Vân Lục bị đẩy mạnh vào phòng thay đồ,bị trợ lý bắt ép mặc vào bộ váy lụa trắng,váy lụa có hai tầng,bên trong là lớp lót màu trắng,bên ngoài là một tầng ren,dán sát vào da thịt, còn lộ ra cả xương quai xanh và bả vai trắng nõn tinh tế.
Mặc xong Vân Lục bị đẩy ra ngoài.
Một phòng người nhìn cô,nam thiết kế huýt sáo,đưa giày cao gót cho cô đi vào,đè vai cô đi đến gương.
Dương Yến tự mình trang điểm cho Vân Lục,động tác nhanh nhẹn,bà lấy phấn tán lên da Vân Lục.
Vân Lục run bần bật, “Mẹ, con chưa đi sàn diễn bao giờ...”
“Không sao hết,con đi như ngày thường là được rồi,giày cao gót sẽ điều khiển conq.”
Bộ nào cô cảm thấy mặc vào trông cao hơn thì Vân Lục sẽ mặc,thời điểm Vân Lục ở Tinh Diệu cũng thường xem bọn họ tập khóa về hình thể,hồi ở Anh cũng đã đọc qua cũng tập qua dáng đi cho mèo,nên cũng không thành vấn đề.
Vân Lục không nghĩ tới chuyện này,cô chỉ nhớ rõ mình rất hồi hộp.
Sau khi trang điểm xong,cô gái trong gương xinh đẹp tới nỗi làm người ta khó dời mắt,môi đỏ hơi cong,đôi mắt trở nên sáng hơn,khóe môi còn có má lúm đồng tiền.Dương Yến đỡ Vân Lục đứng dậy, đưa cô đi ra ngoài.
“Đi tốt vào nhé”
“Cố lên, mẹ ở dưới sàn chờ con.”
Vân Lục là vị ép buộc phải đi lên sân khấu,ánh đèn chói mắt làm mờ mắt cô,Vân Lục chỉ có thể cắn răng,nhìn một chị người mẫu đang vào trong,chị ấy mỉm cười với cô cổ vũ cô cố lên.
Vân Lục cắn răng đi bước đầu tiên,đi lên bục sân khấu chữ T.
Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.t.t.p.a.d hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Đây là bộ cuối cùng,lại là vedette,có rất nhiều sự chú ý đổ dồn vào.
“Oa.....”
“Bộ này thật đẹp....”
“Giống như tiên nữ vậy.”
“Người mẫu này thật xinh đẹp,còn nhìn rất quen.”
“Tôi cảm thấy khí chất của cô ấy khác hẳn người khác,hình như không phải là người mẫu chuyên nghiệp…..”
“Nhưng là cô ấy lớn lên đẹp, wow.”
Đèn flash cùng những tiếng khích lệ ùa vào tai Vân Lục, làm cô choáng váng chỉ biết chăm chú vào đu….Hơn nữa dưới sân khấu đang nghìn nghịt người làm cô rất lo lắng cũng may giày cao gót chắc chắn.
Dưới sân khấu.
Tay Hứa Điện cầm camera dừng lại,ngón tay hơi mở,nghiêng đầu,híp mắt nhìn,vài giây sau,đá vào chân Giang Úc đang chơi điện thoại.
Giang Úc nhíu mày, không kiên nhẫn mà nói: “Cái gì....”
Sự đau đớn ở chân không còn từ khi nhìn thấy chiếc váy trắng trên sân khấu,hắn theo bản năng mà ngồi thẳng dậy:"Mẹ nó?"
“Vợ của tớ tại sao lại ở trên đấy.....”
Nói còn chưa xong,đã nhìn thấy giày cao gót của Vân Lục nghiêng ngả,đúng vào lúc cô sắp ngã thì có một bàn tay vươn lấy đỡ eo cô.
Người kia, là Thành Ly, ngón tay vẫn còn mang nhẫn hình đầu lâu.
Đôi mắt Giang Úc lạnh dần,hắn nhanh chóng đứng lên.
Tay chống lên,nhảy lên sàn,ôm lấy Vân Lục trở về, từ trên cao mà nhìn xuống Thành Ly dưới sàn.
Toàn bộ sàn diễn.
Nháy mắt đều im lặng....
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai thấy.
????????????????????????????????????????????????????????????
Lễ Vu Lan zui zẻ nha quí zị ????
Mấy ngày nay tui phải đi ăn rằm nên có thể sẽ ra chương không đều mọi người thông cảm nhé ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...