Editor: Phương
Hai người đi rồi.
Hành lang một mảng tối tăm.
Trình Kiều sắc mặt hết xanh rồi lại trắng, lo sợ một lúc lâu.
Ổn định lại một chút bà ta mới nhấc giày cao gót đi về phía trước.
Nhưng là, hai đầu gối bà ta run rẩy, móng tay sơn màu đỏ phải chống lên tường mới đứng vững được.
Gương mặt của bà vẫn mãi mãi là nỗi đau không xóa đi được.
Tất cả những đàn ông có gia thế tốt đều thích khuôn mặt giống Dương Yến,mà bà ta từ nhỏ đã bị mọi người cười nhạo.
Còn có Vân Lục.
Trình Kiều thở gấp.
Lại nghĩ, người đàn ông đi cùng Vân Lục là ai?
Người vừa mới giải vây cho Vân Lục là ai?
Hai ba năm trôi qua,diện mạo của Giang Úc không có thanh đổi quá nhiều duy chỉ có khí chất của hắn là thay đổi,từ một cậu thiếu niên biến thành một người đàn ông thành thục,sắc bén, hấp dẫn hơn cả ngoại hình của hắn.
Cho nên, Trình Kiều nhất thời không nghĩ ra.
Cắn răng nghiến lợi mà nuốt trôi cục tức.
*
Bởi vì gót chân vẫn còn đang chảy máu, Vân Lục không có đi giày cao gót mà đi giày đế thấp.
Giang Úc vẫn còn đang túm lấy tay cô kéo về phía trước, một tay vẫn còn đang nghe điện thoại.Vài giây sau, hắn quay đầu liếc cô một cái, môi mỏng hừ một tiếng.
"Ngu ngốc chết đi được."
"Biết người ta đang cười nhạo mình."
"Mà vẫn còn để im như vậy."
Từng câu từng chữ hung dữ, đáp thẳng vào mặt Vân Lục mà nói.Vân Lục mờ mịt, thấp giọng nói: "Tớ vốn là đang định nói."
"Cậu dám sao?."
"Dám!"
Vân Lục nhấn mạnh, dáng vẻ như sắp đi đánh giặc.
Giang Úc lại lần nữa hừ lạnh, "Nếu không động thủ được thì cũng bằng không."
Vân Lục: "....."
Cô xấu hổ quá.
Trở lại chỗ ngồi, Giang Úc đẩy Vân Lục xuống vị trí lúc trước hắn ngồi, Vân Lục sửng sốt, ngồi xuống, tiếp theo chân dài đè lên đầu gối của cô.
Vân Lục vẻ mặt mờ mịt.
Giang Úc liếc cô: "Ngồi vào đi."
Vân Lục hả một tiếng, nhanh chân dịch vào bên trong.
Ngay sau đó, Giang Úc ngồi xuống, phất phất tay, người phục vụ lập tức chạy tới, Giang Úc nói: "Mang đồ ăn lên đi."
"Vâng" Người phục vụ nói xong, liếc nhìn Vân Lục một cái,vội vàng mà đi ra.
Vân Lục ngồi ở gần cửa sổ, nhìn phía đối diện không có ai.
Chần chờ mở miệng: "Tớ đi qua..."
"Câm miệng." Giang Úc hung tợn liếc cô một cái, giọng điệu bá đạo.
Vân Lục thành thật im miêng.
Ngồi ở đây cũng được.
Nhưng là có chút xấu hổ.
Cánh tay hắn để ở trên bàn, xắn tay áo, nhìn thấy đồ ăn đã được mang tới, cầm lấy chén của Vân Lục, lấy đồ ăn cho cô.
Vân Lục liếc hắn một cái, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Thành thành thật thật, giống như một con thỏ nhỏ.
Giang Úc khóe môi cong lên, cũng cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cơm.
Trong lúc ấy, điện thoại của Giang Úc có vang lên vài lần nhưng hắn không nhận.
Vân Lục ăn một miếng đậu hũ, Giang Úc day trán, nhìn cô hỏi: "Khi nào thì sang Anh? Hay là không định quay lại nữa?
"Đương nhiên phải về".
Vân Lục nói: "Xử lý xong công việc hai ngày sau sẽ trở về."
"Giỏi như vậy." Giang Úc lại nói.
Vân Lục giương mắt nhìn hắn, nói: "Còn tốt,vẫn chưa bằng cậu."
Giang Úc: "....."
Mẹ nó.
Hắn gắp một cái bánh trôi, đưa đến bên môi cô.
Vân Lục sửng sốt, bỏ thìa xuống, nhìn chằm chằm cái bánh trôi kia.
"Ăn."
"Được." Vân Lục há miệng, cắn bánh trôi, môi đỏ mềm mại.
Giang Úc nhìn môi cô, bên tai đỏ lên, cứng ngắc nói: "Chỉ có ăn mới có thể chặn được miệng của cậu."
Vân Lục: ".....!Không nhất định."
"Vậy..
Tớ hôn cậu hiệu quả hơn đúng không?" Giang Úc đột ngột phản bác.
Vân Lục: "....."
Cúi đầu ăn nhanh bánh trôi, rất ngọt.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Còn cậu, tính toán lúc nào thì đi Mỹ?"
"Phải qua đoạn thời gian này đi đã, khi nào cậu đi nhớ bảo tớ một tiếng là được."
Vân Lục: "Được"
Ăn cơm xong, đi ra khỏi nhà hàng sắc trời cũng đã tối.
Vân Lục còn đang nghĩ sẽ khoác tay hắn, kết quả Giang Úc trực tiếp cầm lấy tay cô, mười ngón đan vào nhau, đi xuống dưới.
Mười ngón tay đan vào nhau, Vân Lục cảm thấy lòng bàn tay rất nóng, chỉ có thể cúi đầu đi theo hắn.
Đi đến chiếc xe màu đen, trên ghế phụ có một chiếc túi màu đen, Giang Úc duỗi tay cầm lấy, không chút để ý mà nhét vào trong lòng ngực Vân Lục.
Vân Lục ôm cái túi, khó hiểu.
Giang Úc quay đầu lại liếc cô một cái, hừ lạnh "không thích?"
Vân Lục: "Cho tớ sao?"
"Đúng vậy." Hắn hất cằm, rất đắc ý.
Vân Lục cười một cái, "Thích, cảm ơn cậu."
Giang Úc càng đắc ý, hắn chỉ chỉ môi mình, "Hôn một cái."
Vân Lục do dự một lúc, sau đó đem cái túi nhét trở lại cho Giang Úc.
Khom lưng chuẩn bị ngồi vào ghế phụ.
Giang Úc theo bản năng mà cầm lấy cái túi,đợi đến khi phản ứng lại,cong người ôm lấy cô.
Vân Lục mới ngồi vào được một nửa, đột nhiên bị ôm lấy, cô theo bản năng mà đứng thẳng.
Giang Úc phía sau ôm lấy cô cười nhẹ một tiếng, nói: "Hôn một cái tớ sẽ bỏ tay ra."
Hắn chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơmi mỏng manh, lồng ngực nóng bỏng.
Mặt Vân Lục đỏ rực lên,bắt lấy tay hắn: "Đừng chơi xấu."
Giang Úc nhướng mày, cánh tay ôm chặt lại.
Một tay giữ lấy eo cô không bỏ, một tay vẫn cầm cái túi:"Không hôn thì tớ sẽ không bỏ ra."
Nơi này là gara, sẽ có rất nhiều xe đi tới đi lui, Vân Lục nhìn thang máy bên kia sáng đèn, vội vàng mà xoay người, chống chân hôn lên cằm Giang Úc.
Sau đó,một tay cần lấy cổ áo hắn một tay đem hắn đẩy ra, xoay người ngồi vào trong xe ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Cậu nói, nên động thủ thì phải động thủ."
Giang Úc đứng thẳng thân mình, tay đút túi híp mắt, lúc sau tay chọc chọc cái trán của cô: "Cậu lợi hại."
Đm.
Sức lực còn rất lớn tí nữa đã quăng ngã hắn.
Hắn ném túi vào trong ngực cô, vòng qua đầu xe, đi đến ghế lái.
Ngồi vào trong, liếc nhìn cô một cái, Vân Lục đang nhìn xuống cái túi,ánh mắt chuyên chú.
Sườn mặt thật xinh đẹp.
Giang Úc bật cười, thắt dây an toàn, lái xe đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên có người mua túi xách cho cô, Vân Lục biết rất nhiều loại hàng hiệu khác nhau nên biết đây là một cái túi rất tốt.
Cô nghịch cái túi,thi thoảng liếc Giang Úc một cái, hắn đang ngậm điếu thuốc,một tay lái xe.
Gió rất mạnh, làm cổ áo hắn rung lên.
Xe tới tiểu khu, Giang Úc lúc nữa còn có việc, không đi lên nhà chỉ đưa Vân Lục đến trước cửa.
Vân Lục sửa sang lại váy, cầm hai cái túi, vòng qua đầu xe.
Đi hai bước mới cảm giác lạ lạ, quay đầu lại nhìn.
Giang Úc ngậm điếu thuốc, tựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt: "Rốt cuộc cũng liếc mắt tới tớ?"
Vân Lục cầm túi,quay lại, cúi người,đôi mắt của đen như mực của Giang Úc lúc này không có lạnh nhạt chỉ mang theo một chút bất đắc dĩ.
Vân Lục đột nhiên cười một cái, dựa gần lại,môi đỏ chạm vào cái trán của hắn:"Thưởng cho cậu"
Nói xong, cô đứng dậy,đi lên tiểu khu,đầu cũng không quay lại.
Giang Úc ngồi ở trong xe, ngây người như một pho tượng,lúc lâu sao hắn sờ lên trán.
"Đm!"
"Vân Lục!"
"Cậu là một cái người xấu xa."
Con mẹ nó, hôn trán của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, đầu ngón tay thon dài lưu luyến chỗ vừa được hôn.
Khóe môi co rút.
Con mẹ nó.
Chịu không nổi!
A!
Sao trên đời lại có loại con gái như vậy.
Vừa ngọt, vừa đắng lại còn là một thẳng nữ.
*
Vân Lục vào nhà,điện thoại lại vang lên,người gọi là Trình Tiêu.
Đây là lần đầu tiên sau khi về nước, Trình Tiêu không lấy WeChat nhắn mà lại gọi trực tiếp cho cô.
Cô dập máy, lại cầm áo ngủ đi tắm rửa.
Tắm xong, điện thoại lại vang lên, cô cúi người tắt đi,nhưng lại nhìn thấy cô ta gửi định vị tới.
Có hơn 10 cuộc là Trình Tiêu gọi, giống như là có chuyện gì đó đã xảy ra.
Cô click vào WeChat.
Quả nhiên, Trình Tiêu gửi cho cô mấy tin nhắn.
Trình Tiêu: "Trái tim của chú đột nhiên không khỏe, đang nằm viện"
Trình Tiêu:" Sao em không nghe điện thoại,đó là cha em đấy?"
Trình Tiêu: "Không nghĩ tới em là con người tàn nhẫn như vậy."
Trình Tiêu: "Vân Lục!!"
Trái tim không tốt.
Tim của Vân Lục đột nhiên nhảy dựng,cô lập tức gọi cho Vân Xương Lễ.
Bên kia,là Trình Tiêu nghe máy,nói "Rốt cuộc cũng chịu nghe máy?"
Cô ta mang giọng điệu trách cứ, Vân Lục không phản ứng, chỉ hỏi: "Bệnh viện nào?"
"Cùng Tế." Trình Tiêu lại nói tiếp, "Đã xuất viện, hiện tại ở nhà, vốn dĩ bác sĩ nói muốn nằm viện, nhưng là chú không chịu, nên bác sĩ Trần đã đến xem."
Vân Lục khựng lại, bình tĩnh nói "Xuất viện rồi?"
"Đúng vậy,em còn không nhìn xem đã là lúc nào, tin nhắn chị đã gửi cho em hai giờ trước rồi.
Em về đi, hiện tại chú muốn gặp em." Trình Tiêu giọng điệu không khách sáo giống như dạy dỗ em gái.
Vân Lục hạ mi, nói: "Tôi còn chưa tắm rửa,tắm xong rồi lại nói."
"Tùy em." Trình Tiêu tức giận mà tắt điện thoại.
Vân Lục cầm lấy khăn lông lau tóc, ngồi ở trên sô pha, một lát sau, cô cầm lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Trần.
Trần gia là học trung y, trước kia cùng Vân lão gia tử là bạn tri kỷ, vẫn luôn làm bác sĩ tư nhân cho Vân gia.
Rất nhanh, Trần Khang đã nhận điện thoại.
Hắn thanh âm ôn hòa: "Vân Lục?"
"Chú Trần,trái tim của cha cháu không tốt?"
"Đâu có, Vân Xương Lễ chỉ uống chút rượu nên dị ứng,chú vừa mới khám xong."
Vân Lục sắc mặt thay đổi, thanh âm trấn định: "Vậy được, cảm ơn chú,chú đừng nói cho cha cháu,cháu chủ muốn hỏi một chút tình hình mà thôi."
"Ha ha, Được, chú biết rồi." Trần Khang cười thanh, mới tắt điện thoại.
Vân Lục nắm chặt điện thoại,muốn đập nó đi.
Vân Xương Lễ lại cùng với mẹ con bà ta,lừa gạt cô, chỉ là bởi vì cô về nước không đi tìm ông ta sao? Cái này không phải là đúng à?
Vân Lục ngồi một lát, quyết định không đi, đứng dậy vào phòng nghỉ ngơi.
Y thuật của Trần gia cô tin tưởng,một chút dị ứng không đáng ngại.
Vân Xương Lễ không uống được rượu vang cùng với tôm, đụng vào hai thứ này sẽ bị dị ứng.
Chuyện này thường xuyên xảy ra.
*
Vân gia.
Trình Tiêu tắt điện thoại, dựa vào trên sô pha nhìn Vân Xương Lễ.
Bên cạnh,Trình Kiều cầm khăn lông lau mặt cho ông ta, trên người bà ta vẫn mặc cái váy màu đen ở nhà hàng.
Trần Khang ở ban công nghe điện thoại, đi ra, nhìn thấy Vân Xương Lễ đã tốt lên, nói: "Tôi về trước đây."
"Được, Trần Khang, vất vả rồi." Vân Xương Lễ mở mắt ra nói.
"Không cần khách khí." Trần Khang nhìn cũng không nhìn mẹ con Trình Kiều,chỉ là cầm hộp thuốc, liền đi.
Trình Tiêu còn làm bộ khách sáo tiễn người ra cửa.
Trần Khang phớt lờ cô ta, Trình Tiêu xoay người, đi vào phòng khách, Vân Xương Lễ nhìn về phía Trình Tiêu, hỏi: "Vân Lục đâu?"
"Em...em ấy nói một lúc nữa mới đến." Trình Tiêu cười nói.
Vân Xương Lễ mắt nhìn ra ngoài cửa, trong lòng có chỗ lo lắng, lừa gạt Vân Lục như vậy, Vân Lục liệu có tức giận hay không.
Trình Kiều lại ôn nhu nói: "Xương Lễ, anh sinh bệnh, là con gái thì sẽ đến thăm anh, cho dù là bệnh nhỏ như dị ứng cũng đến,nếu mà còn không đến như thế nào là bổn phận làm con."
Nghe được lời này, Vân Xương Lễ không còn lo lắng nữa.
"Xương Lễ, anh không sai gì cả, sai chính là hai mẹ con chúng em, không làm cho Vân Lục thích được." Trình Kiều lại nhẹ nhàng nói.
Vân Xương Lễ gật đầu.
Đúng vậy.
Ông ta đối với Vân Lục rất tốt.
Vì thế, ngồi chờ.
Hai giờ sau.
Sắc mặt Vân Xương Lễ càng ngày càng đen, cầm lấy khăn lông ném lên trên bàn, phủi tay lên cầu thang.
Trên sô pha.
Trình Kiều mẹ con liếc nhau, cả hai đều không có nói chuyện.
Khóe môi lại mang theo một tia ý cười.
*
Nhà mới không ở được lâu, hơn nữa còn bị một cuộc điện thoại lừa gạt làm cô tức giận, buổi tối Vân Lục chưa ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, cô cầm điện thoại đặt vé máy bay, chuẩn bị bay về Anh.
Vừa lúc có chuyến bay lúc 11 giờ,cô liền đặt vé,sau đó đi làm bữa sáng.
Trong lúc làm bữa sáng,nói với Lý Viên chuyện cô đi, Lý Viên ở đầu bên kia hét to muốn đi tiễn.
Nhưng là cô ấy phải đi theo nhóm GY tham gia hoạt động ở Hải thị, không về kịp, Vân Lục nói không sao.
Đang ăn lại nghĩ nghĩ gì đó, nhắn cho Giang Úc một tin nhắn, nói hôm nay cô về Anh kèm theo giờ bay.
Bên kia, Giang Úc không xem.
Vân Lục ăn xong bữa sáng, sắp xếp đồ đạc.
9 giờ đã bắt đầu đi, gọi taxi đến sân bay, rất nhanh đã check in xong.
Sau khi máy bay đáp xuống, Vân Lục khởi động điện thoại, kéo vali, đã nhìn thấy có cuộc gọi.
Là Giang Úc.
Ngay sau đó, hắn đã nhắn hai tin lại: "Cậu mẹ nó có phải cố ý hay không?"
"Cậu nói buổi tối 11 giờ rưỡi mới đi! Những cậu giữa trưa 11 giờ rưỡi lại bay??"
Vân Lục sửng sốt.
Nhìn lại.
Vân Lục: Buổi tối 11 giờ rưỡi bay.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Úc: Cố ý, tuyệt đối là cố ý.
????????????????????????????????????????????????????????????
Hôm qua tui tìm được một bộ hợp gu quá,quên edit luôn mà mọi người vẫn ủng hộ mình.
Cảm ơn mọi người nhiều nhaaaaa????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...