- Chúng ta sắp đi cứu em trai Xử Nữ chưa? - Hồ Hiên ho nhẹ, cố kiếm chuyện để che giấu sự xấu hổ.
- Anh biết chuyện của Xử Nữ à? – Diệp ngạc nhiên.
- Lúc tôi tỉnh cô ấy có kể cho tôi nghe và cầu xin chúng ta lên đường luôn để cứu em trai cô ấy.
Diệp quay lại nhìn Xử Nữ, thấy cô ấy và Tự Nhân đang lườm nhau.
- Ngươi nhanh tay hơn ta tưởng – Tự Nhân tán dương.
- Quá khen – Xử Nữ mặt dày.
“Hic. Hai người này.”
- Ta lên đường ngay đi.
Hồ Hiên vén chăn bước chân xuống đất loạng choạng, Diệp đỡ hắn thì hắn giãy nảy lên. Xử Nữ tới đỡ hắn thì hắn lại chịu.
- Anh phân biệt đối xử hả? Tôi thì không chịu nhưng mỹ nhân thì lại chịu?
- Tất nhiên. Được mỹ nữ thướt tha như Xử Nữ đỡ, bao nhiêu đau đớn cũng tan biến.
Hồ Hiên cười ngây thơ, nháy mắt đưa tình với Xử Nữ. Nhất thời Xử Nữ và Diệp chết lặng.
- Trông hắn đoàng hoàng nhưng không đoàng hoàng đâu. Hồ Hiên rất háo sắc.
Diệp lủi ra xa, từ nay về sau phải đề phòng Hồ Hiên mới xong.
- Ngươi có nhớ chuyện ngươi chỉ còn tám đuôi không Hồ Hiên? – Tự Nhân hỏi – Xử Nữ nhận là người được ngươi cứu hồi ấy.
Xử Nữ hơi ngước mắt chờ Hồ Hiên trả lời. Hắn đờ ra một lúc rồi mới hé miệng nói.
- Chắc là cô ấy.
- Anh nhớ tôi à? – Xử Nữ nhướn mày.
- Không nhớ. Nhưng mà tôi thường cứu người đẹp thôi, cô đẹp thế này chắc là tôi đã cứu cô.
Diệp, Xử Nữ và Tự Nhân nhìn bàn tay Hồ Hiên đặt lên bàn tay Xử Nữ, hai mắt hắn sáng ngời, miệng ngoác ra cười rất đê tiện. Xử Nữ tắt cười, mắt giật giật mấy cái liền băng đá lách tách hai bàn tay không yên phận của Hồ Hiên.
- Ối ối. Đừng phũ phàng mà mỹ nhân.
“Thật không ngờ Hồ Hiên là loại người trơ trẽn thế.” – Diệp xoa thái dương, chán nản.
Hồ Hiên đã khỏe, Diệp cùng Tự Nhân chuẩn bị hành lý để lên đường cùng Xử Nữ. Diệp tính chuyến này có thể đi xa, cô lại được nghỉ một tuần nên cần chuẩn bị vài bộ quần áo thoải mái gọn gàng nhét vào balo, cũng phải mang theo một ít đồ cá nhân. Diệp chọn từ số quần áo mới mua ra chiếc áo ngắn tay màu đỏ, chiếc quần jean ngắn và xỏ đôi giày thể thao. Diệp mở tủ lấy thêm tiền tiêu dọc đường, như bao lần mở tủ khác, cô lại bị tiền rơi đè lên người.
Ba giờ chiều, nắng gay gắt, mọi người khởi hành dưới sự chỉ dẫn của Xử Nữ.
- Em tôi đang ở Cửa động quỷ, nó vẫn muốn trông coi phong ấn mặc dù tình trạng không tốt. Chúng ta tới thẳng Động quỷ, đường xa có thể mất tới sáu tiếng đấy. Mọi người sẵn sàng chưa?
- Khoan đã. Em cô cũng là Người Niêm Phong? – Diệp thắc mắc.
- Ừ. Em tôi là Thiên Yết.
“Trời. Cả hai chị em họ đều là Người Niêm Phong. Chắc giỏi lắm đây.”
- Chúng ta đi thì không thành vấn đề. Nhưng Dĩnh Nghi chỉ là người trần, nếu đi sáu tiếng liên tục thì sẽ rất mệt.
- Tôi đi được mà, không sao.
Tự Nhân chỉ cười với Diệp.
- Vậy đi ba tiếng chúng ta sẽ dừng chân nghỉ ngơi một chút.
- Được. Đi trước dẫn đường đi.
Xử Nữ lấy ra từ trong tay áo một lá bùa có hình vẽ một loài chim đang đạp mây uy vũ. Cô ấy niệm một đoạn chú, lá bùa phút chốc thoát ra một con đại bàng khổng lồ với bộ lông màu vàng óng phát sáng. Con đại bàng vỗ cánh bay liệng trên bầu trời trông thật tráng lệ, nó kêu lên một tiếng vang vọng.
- Thú cưng của cô hả Xử Nữ? – Diệp trầm trồ.
- Đây là Thần Điểu, một món quà của Tiên giới ban tặng cho những Người Niêm Phong. Nó bay rất nhanh.
Thần điểu sà xuống gần Xử Nữ, ngoan ngoãn cúi đầu hưởng thụ bàn tay vuốt ve âu yếm của Xử Nữ. Cô ấy leo lên mình con đại bàng, nó vỗ cánh đưa Xử Nữ lên cao.
“Xử Nữ và Thần điểu tuyệt thật.”
Tự Nhân sẽ đưa Diệp đi, Xử Nữ đi trước dẫn đường và đi sau chính là Hồ Hiên. Diệp được Tự Nhân bế trên tay, đối với hắn thì Diệp quá nhẹ.
Mỗi bước chân của Tự Nhân đều như đang lướt đi trên mặt đất. Mái tóc ngắn đen nhánh bồng bềnh bay trong gió.
Lần đầu tiên Diệp được Tự Nhân ân cần bế trên tay và được đi cùng hắn. So với Hồ Hiên, Tự Nhân di chuyển rất nhẹ nhàng, êm ái, Diệp không hề bị chóng mặt. Thỉnh thoảng hắn lại cúi nhìn cô xem xét để đảm bảo Diệp không bị mệt.
“Tự Nhân thật là chu đáo. Hắn thật tốt.”
Gió phảng phất qua người cô và hắn, Diệp hơi ghé đầu vào ngực Tự Nhân, bàn tay khẽ nắm vạt áo trắng.
- Em ngủ đi, tới nơi tôi sẽ gọi.
- Ừm. tôi chỉ ngủ một chút thôi.
Đôi mắt Diệp khép lại, cảm giác yên tâm bởi sự dịu dàng của ai đó khiến Diệp nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tiếng gió tạt bên tai xa dần, hương bạc hà thơm ngát, sự ấm áp của một vòm ngực rộng và một đôi tay rắn chắc, Diệp thấy mình thật hạnh phúc.
Diệp ngủ trong vòng tay Tự Nhân dễ thương như con mèo nhỏ, hắn dừng lại một vài giây, hôn lên trán cô đầy cưng chiều sủng nịnh. Hồ Hiên đi trước vô tình quay đầu lại khi Tự Nhân dừng, hắn cho rằng hắn đã thấy cảnh không nên thấy, bởi vì nó mà tâm trạng của hắn khó chịu. Hắn nhăn hai chân mày, quay ngoắt và phóng nhanh về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...