"Bố ơi, bố đợi một lát, Tiểu Trân sẽ cho bố một một bất ngờ".
Tiểu Trân bỏ chăn gối xuống, cười thần bí nhìn Diệp Vĩnh Khang sau đó nhảy nhót vào phòng bếp.
"Tiểu Trân định làm gì thế?"
Diệp Vĩnh Khang ngờ vực hỏi Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc cười khẽ, thở dài nói: "Con bé sợ anh đói nên nấu gì cho anh ăn đấy".
"Thế để anh đi xem thế nào, Tiểu Trân còn bé thế nhỡ bỏng thì sao".
Diệp Vĩnh Khang định chạy vội vào phòng bếp.
"Anh đừng vào thì hơn".
Hạ Huyền Trúc nói: "Đây là mong ước nhỏ nhoi của Tiểu Trân, con bé thường nói đợi bố về rồi nó sẽ nấu món ngon nhất trên đời này cho bố ăn".
Trong lòng Diệp Vĩnh Khang cực kỳ cảm động, nhưng vẫn không yên tâm nói: "Nhưng con bé còn nhỏ thế, trong phòng bếp vừa có khí ga vừa!.
"
"Yên tâm đi, con gái chúng ta khác với những đứa trẻ khác".
Trong mắt Hạ Huyền Trúc lóe lên sự đau khổ: "Mấy năm nay em nuôi con một mình, để nuôi sống hai mẹ con nên em vẫn luôn làm cùng lúc mấy công việc ở bên ngoài".
"Hầu như toàn là Tiểu Trân tự chăm sóc bản thân mình, con bé rất quen thuộc nhà bếp".
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy trong lòng một trận xót xa khó tả.
Những đứa trẻ tầm tuổi Tiểu Trân trong những gia đình khác có được cuộc sống vui tươi vô lo vô nghĩ.
Mà con gái mình lại phải tự chăm sóc cho bản thân từ sớm!.
"Bố ơi, bố mau ngồi vào bàn ăn đi, bố nhắm mắt lại".
Tiếng Tiểu Trân từ phòng bếp vọng đến.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nhắm mắt ngồi xuống bàn nói: "Tiểu Trân, bố chuẩn bị xong rồi".
Lúc này, Tiểu Trân mới bê một cái bát tô từ phòng bếp đi ra, đặt chiếc bát trước mặt Diệp Vĩnh Khang nói: "Bố mở mắt được rồi".
Diệp Vĩnh Khang từ từ mở mắt ra, anh cũng rất tò mò không biết con gái sẽ chuẩn bị cho mình thứ gì ngon.
Nhưng lúc nhìn thấy thứ trước mắt, Diệp Vĩnh Khang ngẩn người.
Mì tôm?
Tiểu Trân không để ý thấy vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang, dùng đũa gắp một miếng giăm bông dưới đáy bát, vui vẻ nói: "Bố xem này, dưới này có giăm bông đấy, bố mau ăn đi".
Diệp Vĩnh Khang nhìn đôi mắt sáng ngời của Tiểu Trân, trong nháy mắt như hiểu ra được điều gì đó, hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Bố sao thế, bố không thích cơm Tiểu Trân làm à?"
Tiểu Trân lập tức bối rối.
"Không!.
, bố thích ăn lắm!"
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang vội cầm chiếc đũa và từng miếng từng miếng mì tôm vào miệng, khóe mắt đã ươn ướt.
"Bố ơi có ngon không?"
"Ngon, ngon lắm, đây là món ngon nhất mà bố từng ăn".
"Thật không, Tiểu Trân vui quá đi".
Tiểu Trân sung sướng khoa tay múa chân, sau đó đột nhiên nhìn Diệp Vĩnh Khang, hai tay vò góc áo cẩn thận nói: "Bố ơi, vậy bố đừng đi nữa có được không?"
"Hả?"
Diệp Vĩnh Khang không hiểu lắm.
Tiểu Trân nói: "Đợi sau này Tiểu Trân lớn lên rồi, con nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, mỗi ngày đều nấu mì tôm với giăm bông cho bố ăn, bố đừng đi nữa có được không?"
Diệp Vĩnh Khang ngẩn người, sau khi hoàn hồn, đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy Tiểu Trân vào ngực, những giọt nước mắt nóng hổi lã chã rơi.
Giờ phút này, trái tim Diệp Vĩnh Khang đau như dao cắt, chỉ muốn tát thật mạnh vào mặt mình mấy cái, nghĩ mình đúng là đồ khốn.
Cùng với đó, lúc này anh cũng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Anh hiểu hết rồi.
Mì tôm và giăm bông trong mắt người khác chỉ là thứ đồ ăn rác mà thôi nhưng đối với Tiểu Trân thì nó đã rất quý giá rồi.
Tiểu Trân dành hết mọi thứ tốt đẹp cho anh vì sợ anh sẽ rời đi!.
.
"Tiểu Trân ngoan, bố không đi nữa, bố sẽ ở bên Tiểu Trân cả đời, không đi đâu cả".
Buổi tối đương nhiên Diệp Vĩnh Khang sẽ không để Tiểu Trân ngủ trên sô pha thật, đợi cô bé ngủ rồi, anh nhẹ nhàng ôm cô bé đặt lên giường ngủ.
"Huyền Trúc, anh có việc phải ra ngoài một lát".
Diệp Vĩnh Khang mặc áo khoác nói với Hạ Huyền Trúc.
Hạ Huyền Trúc giật thót nói: "Anh! phải đi à?"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng cười nói: "Không, anh ra ngoài có chuyện cần làm, một lát nữa sẽ về, anh đã đồng ý với Tiểu Trân là cả đời này sẽ không đi nữa".
Hạ Huyền Trúc lúc này mới thở phào một hơi, bùi ngùi nói: "Em biết nam nhi chí ở bốn phương, mấy năm nay em chưa từng trách anh".
"Nhưng em cảm thấy có lỗi với Tiểu Trân, mỗi lần con bé hỏi bao giờ bố về, trong lòng em rất khó chịu".
"Giăm bông và mì tôm là thứ mà Tiểu Trân cảm thấy tốt nhất, vốn định để đến tuần sau con bé sẽ ăn để đón sinh nhật".
"Nhưng hôm nay con bé sợ anh đói nên mới lấy đồ tốt nhất ra, con bé còn nói sau này lớn lên sẽ cố gắng kiếm tiền, mỗi ngày đều nấu mì tôm và giăm bông cho anh ăn, chỉ vì con bé sợ anh lại rời xa nó!.
"
"Đừng nói nữa!"
Hai mắt Diệp Vĩnh Khang lại đỏ lên, nhìn Hạ Huyền Trúc kiên định nói: "Mấy năm nay hai mẹ con em chịu khổ rồi, Diệp Vĩnh Khang anh xin thề, đời này sẽ không rời xa hai người nữa".
Dưới chân núi.
Mây đen dần dần tản ra, vầng trăng sáng ngời khảm trên bầu trời đêm rộng lớn.
Mười nghìn quân Long Thần xếp thành hàng chỉnh tề.
Xếp ngay hàng thẳng lối, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nghiêm nghị, trên người tỏa ra luồng sát khí khiến người khác run sợ.
Bốn phía xung quanh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng cỏ cây xào xạc và tiếng côn trùng kêu vang.
Ngoài đại hòa thượng mặc áo cà sa vẻ mặt cười tủm tỉm ra thì vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc.
"Đại ca, anh quyết định thật rồi à? Nếu anh đi rồi sau này Điện Long Thần của chúng ta phải làm sao đây? Hay là anh suy nghĩ thêm đi".
Sử Nam Bắc gãi đầu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: "Ý tôi đã quyết, chuyện này không cần nói nữa".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn người phụ nữ mặc bộ đồ liền thân màu đen và nói: "Từ giờ trở đi mọi chuyện của Điện Long Thần tạm thời sẽ do Thiên Ảnh toàn quyền quyết định, mỗi một câu nói của cô ấy có thể đại diện cho tôi".
"Thiên Ảnh tuân lệnh".
Cô ấy quỳ gối xuống đất, ngẩng đầu nói: "Lời Điện Chủ căn dặn, cho dù Thiên Ảnh tan xương nát thịt cũng sẽ nghe theo".
"Nhưng lần này Thiên Ảnh có vài câu muốn nói, mặc dù Điện Chủ giao Điện Long Thần cho Thiên Ảnh quản lí, Thiên Ảnh sẽ không để Điện Chủ phải thất vọng".
"Nhưng Điện Long Thần vĩnh viễn chỉ có một Điện Chủ, cho dù Điện Chủ ở đâu thì năm Đại Thiên Vương, chín Đại Địa Thần cùng với mười nghìn quân Long Thần nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ, nghe theo mệnh lệnh của Điện Chủ!"
"Nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!"
"Nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!"
"Nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!"
Mười nghìn tướng sĩ của Điện Long Thần cùng hô to, cả mặt đất rung lên, khí thế giống như đào núi lấp biển.
"Mười nghìn tướng sĩ Điện Long Thần, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!"
"Chín Đại Địa Thần của Điện Long Thần, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!"
"Một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần, Thiên Ảnh, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!"
"Một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần, Tử Diên, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!"
"Một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần, Thương Nguyệt, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!"
"Một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần, Lãnh Tuyết, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!"
Diệp Vĩnh Khang chắp tay đứng im, mỗi lần tuyên thệ trước khi ra trận, lời tuyên thệ của đám người Thiên Ảnh có thể nâng cao sĩ khí của Điện Long Thần.
Mấy Đại Thiên Vương không chỉ có năng lực hô mưa gọi gió mà còn xinh đẹp mĩ miều, đẹp như tranh vẽ!.
Đúng lúc này, một tên béo vội vàng chạy tới, đứng cùng một chỗ với với bốn Thiên Vương xinh đẹp.
Diệp Vĩnh Khang ngây người, vội vàng hét to: "Cái tên họ Sử kia, cậu không cần tuyên thệ!.
"
Nhưng Diệp Vĩnh Khang muộn mất rồi.
Sử Nam Bắc đã há to miệng, ưỡn thẳng thân hình tròn vo của anh ấy lên, hô to: "Một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần, Sử Thần, nguyện vĩnh viễn trung thành với Điện Chủ!"
Diệp Vĩnh Khang: Mẹ nó!.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...