Tiễn Lạc Yên về rồi, Trình Cảnh Thiên cũng không lên nhà mà ngồi xe bus đến một nơi.
Chuyến này không có nhiều người, anh tìm một chỗ cạnh cửa sổ, nghiêng mặt nhìn cảnh vật tấp nập bên ngoài.
Xe bus bắt đầu di chuyển, đầu Trình Cảnh Thiên tựa vào cửa kính khẽ lắc lư theo.
Ánh tà chiều chiếm trọn một vùng chân trời, càng nổi bật màu trầm buồn của mùa đông.
Tháng mười hai sắp kết thúc, nhiệt độ dần hạ thấp.
Ai cũng thu mình trong áo bông và khăn choàng ấm áp, đầu mũi đều đỏ bừng vì gió lạnh.
Điểm đến không xa lắm, qua hai trạm là tới.
Tài xế từ từ tấp xe vào vỉa hè, Trình Cảnh Thiên bước xuống, đầu tiên là nhìn ngó xung quanh.
Khu vực này mới xây nên còn rất mới, không khí cũng trong lành hơn nhiều so với trong trung tâm thành phố, lại không có nhiều tiếng còi xe, vô cùng dễ chịu.
Trình Cảnh Thiên theo chỉ dẫn tìm đến tiệm xăm hình Ray Tattoo.
Chỗ này anh biết được là do thợ xăm William mà anh quen biết lâu năm bên Bỉ giới thiệu, hôm nay anh đến đây cũng là để xăm hình mới.
Cửa hàng sơn màu đen với phông chữ trắng đơn giản, kính cửa sổ là kính chống trộm, tác phong vô cùng bí ẩn, xem ra chủ nhân cũng là một người không thích ồn ào.
Sau khi xác nhận đúng địa chỉ, Trình Cảnh Thiên mới đẩy cửa đi vào.
Tiếng chuông leng keng kêu lên, mấy người ngồi trong nhìn ra.
Ánh đèn nhập nhoè nên họ không thấy được mặt, chỉ biết đó là một thiếu niên cao lớn mặc đồ thể thao trắng, đội nón và đeo khẩu trang kín mít.
“Xin chào, tôi có hẹn lúc bốn giờ.”
Lúc nói chuyện Trình Cảnh Thiên cũng không cởi khẩu trang ra, nhưng tướng mạo của anh thì nổi bật hơn người, cộng thêm bộ đồ trắng sạch sẽ, giống như một điểm sáng khác biệt.
Ước chừng người này chỉ mười bảy mười tám tuổi, cô gái trực ở quầy lễ tân lên tiếng chào hỏi: “Chào em trai, em tên gì nhỉ?”
“Trình Cảnh Thiên ạ.”
Cô ấy gõ tên lên máy tính, quả nhiên tìm thấy ba chữ “Trình Cảnh Thiên” được đánh dấu sao.
“Em trai, em quen biết anh Ray à?”
“Không ạ.” Trình Cảnh Thiên lắc đầu.
“Em là được William chỉ đến đây.”
“Vậy thì chị biết rồi.”
Cô gái à lên một tiếng, chỉ về hướng sofa cười nói: “Em ngồi đợi chút nhé, anh Ray đang xăm cho khách, sẽ xong sớm thôi.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Cuối tuần nên khá đông, Trình Cảnh Thiên thấy ở sofa chen chúc một cặp đôi, cô gái ngồi ngoài còn chàng trai ngồi trong nên không qua nữa, quyết định đứng chờ.
Anh trả lời mấy tin nhắn trong group chat với đám người Lý Ngôn, sau đó vào album xem ảnh của Lạc Yên, ánh mắt cũng tự nhiên trở nên ôn hoà hơn.
Không hiểu sao lại thấy nhớ cô, bèn gửi tin nhắn hỏi cô đã về nhà chưa.
Người bên kia đã offline từ hai mươi phút trước, đương nhiên sẽ không trả lời ngay lập tức.
Qua một lúc, rèm cửa ở phòng xăm được vén lên, hai người đàn ông cùng bước ra, trong đó một người to cao tóc vàng mắt xanh, nhìn là biết ngay không phải người châu Á.
Anh ta nói tiếng Trung rất khá, liên tục vui vẻ hỏi thăm khách hàng.
Đến chỗ quầy lễ tân, cô gái ghé tai anh ta nói nhỏ: “Ray, cậu trai kia…”
Theo hướng chỉ tay, Ray thấy một chàng trai đứng dựa vào tường đang lướt điện thoại.
Hai người dùng tiếng Pháp nên không ai hiểu họ đang nói gì, ngoại trừ Trình Cảnh Thiên.
Theo bản năng anh ngẩng lên, bắt gặp người đàn ông kia cũng đang nhe răng cười với mình, thân thiện đi đến chào hỏi: “Xin chào, em là Kylian à?”
Là giọng đặc trưng của người Bỉ, Trình Cảnh Thiên nghe hiểu: “Anh là Ray?”
“Bạn tốt của William.” Ray cười bổ sung.
“Cậu ta kể rất nhiều về em.”
“Vậy à.”
Người trước mặt mang lại nguồn năng lượng vừa phóng khoáng vừa tự tin, vô tình khiến Trình Cảnh Thiên nhớ lại quãng thời gian từng ở Bỉ.
Ray cởi găng tay ra: “Nghe nói em muốn xăm hình mới?”
“Vâng.” Trình Cảnh Thiên gật đầu.
Ray nói tiếp: “Vào trong rồi bàn kỹ hơn nhé.”
Đi vào trong, Trình Cảnh Thiên lặng lẽ quét mắt một vòng.
Diện tích phòng nhỏ nhưng gọn gàng và sạch sẽ, chính giữa đặt một chiếc giường đơn, tủ kính, móc treo quần áo và một số đồ vật khác.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi mực xăm.
Trình Cảnh Thiên ngồi lên mép giường, sau khi đeo tạp dề, Ray cũng kéo ghế qua ngồi.
Anh ta vừa lau dụng xăm vừa hỏi chuyện: “Hình xăm trước đó của em là do William làm à?”
“Vâng.” Trình Cảnh Thiên sờ sờ lên cẳng tay.
“Cũng được mấy năm rồi, em nghĩ chắc phải dặm lại một chút.”
Ray gật gù: “Còn hình em muốn xăm đâu?”
Trình Cảnh Thiên không trả lời mà đưa điện thoại qua, Ray nhìn vào màn hình, là một cành hoa ly được vẽ tay rất tỉ mỉ.
Cũng là chữ ký trên tranh của Lạc Yên.
Con trai mà đi xăm hoa lên người thì khả năng cao là muốn biểu lộ tình yêu cho bạn gái.
Ray âm thầm đánh giá Trình Cảnh Thiên.
Nhìn cậu thiếu niên này lãnh đạm như vậy, không ngờ lại là người si tình đấy.
“Xăm chỗ nào đây?”
Trình Cảnh Thiên chỉ lên cổ: “Đây ạ, chỗ ngực trái.”
Ray sửng sốt một chút rồi cười nói: “Xem ra em rất yêu bạn gái mình nhỉ.”
Ý tứ rất rõ, anh ta là đang muốn nhắc khéo Trình Cảnh Thiên về quyết định này.
Ray đã thực hiện hàng nghìn hình xăm, cũng nhìn qua vô số trường hợp tương tự Trình Cảnh Thiên, nhưng không lâu sau đó thì những người này lại quay lại đây muốn xoá đi.
Bởi vì cuộc tình của họ đổ vỡ, nửa kia của họ không phải người cũ như trên hình xăm nữa.
Ánh mắt Trình Cảnh Thiên lại không chút dao động: “Vâng, em cởi áo nhé?”
Ray gật đầu: “Cởi đi.”
…
Sắc trời sẩm tối, sương dày lơ lửng trong không khí, nhà họ Lạc quây quần ăn cơm.
Lạc Yên không tham gia vào cuộc trò chuyện, chốc chốc cô nhớ đến mấy lời nói vừa rồi của Trần Thước, lại vô thức chạm lên gáy mình.
Chính Lạc Yên cũng không biết Trình Cảnh Thiên đã để lại dấu hôn.
Nếu việc hôm nay bị người khác phát hiện, không biết sẽ khó xử như thế nào.
Đàm Nhiên Hạ thấy Lạc Yên không biết nghĩ gì mà cứ ngồi ngốc ra, bèn gọi cô: “A Ly, khi nào thì con thi Vật Lý vậy?”
Bà gọi đến lần thứ hai, hồn vía của cô vẫn chưa trở về.
Lạc An Thái và Lạc Vũ ngừng nói chuyện, chú ý đến động tĩnh bên này.
Trần Thước: “...”
Hắn không còn cách nào khác, đành huých tay Lạc Yên một cái ra hiệu.
“A!” Lạc Yên giật mình, ngước lên mới nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
Cô chớp mắt vô tội: “Sao thế ạ?”
Trong miệng Lạc Vũ còn thức ăn, lúng búng nói: “Mẹ hỏi chị là khi nào thi Vật Lý.”
Lạc Yên đưa nước cho cậu bé còn mắt thì đang nhìn hai người lớn: “Đầu tháng một ạ, trước kỳ nghỉ đông.”
“Ừ, việc học của con vẫn ổn cả chứ?”
“Vâng.”
Lạc An Thái và Đàm Nhiên Hạ yên tâm gật đầu.
Đối với cô, họ lúc nào cũng có sự tin tưởng tuyệt đối, mà niềm tin này cũng không phải hình thành trong ngày một ngày hai.
Bề ngoài Lạc Yên trông mỏng manh yếu đuối nhưng ý chí lại rất lớn và mạnh mẽ.
Khi áp lực ập đến, cô có xu hướng sẽ ôm hết chúng vào và giải quyết từng cái một.
Từ việc thi vào trường điểm Trịnh Châu, đạt huy chương bạc Vật Lý cấp thành phố, giải thưởng mỹ thuật, tất cả đều là do Lạc Yên nỗ lực mà đạt được.
“À đúng rồi A Diễn.” Đàm Nhiên Hạ gắp cho Trần Thước một miếng thịt sườn.
“Nói đến kỳ nghỉ đông, con đã đặt vé đi Mỹ chưa?”
Mười năm trước nhà họ Trần chuyển sang Mỹ định cư, ban đầu Trần Thước cũng đi theo nhưng sau đó lại một mình trở về Thượng Hải.
Ở Mỹ, lễ Giáng sinh được xem là một trong những lễ lớn.
Mọi năm, cứ đến kỳ nghỉ đông thì hắn lại bay qua đó hội ngộ gia đình, lâu dần đã trở thành truyền thống.
Trần Thước: “Chưa ạ, cũng còn sớm nên con định tháng sau mới xem thế nào.”
Lạc An Thái nhắc nhở: “Con đừng để trễ quá, cuối năm vé đi Mỹ thường rất đắt, nên mua sớm sẽ lợi hơn.”
Lạc Yên nghe xong thì buồn cười, cô không hiểu bố cô lo cái gì, nhà Trần Thước giàu như vậy, cái họ không thiếu nhất chính là tiền.
Một vé máy bay khứ hồi có tính là gì chứ.
Dưới bàn, Trần Thước đá Lạc Yên một cái cảnh cáo, ngoan ngoãn đáp lời bố Lạc: “Dạ.”
…
Trình Cảnh Thiên cởi trần, nằm thẳng trên giường để Ray thực hiện hình xăm.
Ngực không phải vị trí khó làm, nhưng hình vẽ hoa ly kia vô cùng tinh tế nên cũng tiêu tốn nhiều thời gian hơn bình thường.
Trình Cảnh Thiên rũ mắt nhìn kim di chuyển trên da thịt, hình xăm hoa ly nằm nghiêng dần dần thành hình, giống như đang bao bọc lấy trái tim anh.
Một tiếng ba mươi phút sau, Ray ngẩng đầu lên nói: “Kylian, xong rồi.”
Trình Cảnh Thiên đáp một tiếng.
Anh đứng lên rồi đi đến chiếc gương soi toàn thân gần đó, trên ngực trái của anh đã xuất hiện thêm một hình xăm hoa ly tinh xảo.
Nét xăm rất mảnh, vết mực đậm nhạt lột tả hết thảy sự yểu điệu quyến rũ của cành hoa ly, đối nghịch với vẻ vạm vỡ và rắn chắc của thiếu niên.
Nơi yếu ớt nhất của anh là dành cho cô.
Mãi không thấy khách hàng VIP lên tiếng, Ray cũng hơi sốt ruột, ngẩng đầu muốn hỏi ý kiến.
Nhưng nhìn thấy gương mặt Trình Cảnh Thiên thoả mãn đến mức thất thần trong gương, anh ta tự giác ngậm miệng, chỉ tủm tỉm cười cười.
Không cần hỏi, Ray cũng biết Trình Cảnh Thiên rất hài lòng.
Anh ta thật lòng hy vọng bông hoa ly đó sẽ luôn bên cạnh cậu thiếu niên này.
…
Ngoài cửa sổ là màn đêm ảm đạm, cả đoạn đường rộng thênh thang không một bóng người.
Lạc Yên không ngủ mà thức cả đêm tìm thông tin về gia đình Trình Cảnh Thiên, cô trùm chăn kín mít, nín thở gõ bốn chữ “Trình gia Đài Loan” lên thanh tìm kiếm.
Cô vẫn luôn nghĩ hai người bên nhau, cô chỉ cần quan tâm anh là được, còn chuyện bối cảnh của anh thế nào thì không quá cần thiết.
Nhưng Lạc Yên cũng không phải kiểu người vô tư, cô vẫn sẽ quan sát và đánh giá.
Đến nhà Trình Cảnh Thiên mấy lần, nhìn quần áo anh mặc, tướng mạo, khí chất trên người anh, Lạc Yên cũng tự hiểu được anh là một thiếu gia.
Sau đó lại nghe anh kể về khoảng thời gian trước đây, cô mới biết hoá ra cuộc sống của anh không hề đủ đầy như mình tưởng.
Thiếu niên của cô, cho dù ông trời không hề chiếu cố anh, anh vẫn mạnh mẽ trưởng thành..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...