Trình Cảnh Thiên đứng bên dưới, mở khoá điện thoại gọi cho Lạc Yên.
Đáp lại là giọng máy móc của tổng đài, cô không nghe máy.
Anh nhướn mày, chần chừ mấy giây, cuối cùng vẫn quyết định đi lên tìm cô.
Cùng lúc đó có mấy nữ sinh đang tụm năm tụm bảy cười cười nói nói đi xuống, Trình Cảnh Thiên thấy họ, tự động tránh sang một bên.
Cầu thang chỗ này khá hẹp, một cô gái mải đùa giỡn với bạn, không cẩn thận thế nào lại bước hụt bậc cầu thang.
“Tiêu Tiêu, coi chừng!”
“Oái!”
Lương Tiêu hoảng sợ kêu lên.
Cô ấy nhắm chặt mắt, còn tưởng lần này sẽ bị ngã trẹo chân nhưng bất ngờ là eo lại được ai đó bắt kịp.
Cánh tay người ấy rất có lực, kéo cô ấy lên để đứng vững.
Lúc Trình Cảnh Thiên rút tay về, hơi thở ấm áp của anh lướt qua mặt Lương Tiêu, cùng hương nước hoa tuyết tùng nhàn nhạt quanh quẩn đầu mũi.
Cảm giác cứng rắn đặt trên eo vừa đến đã đi trong một cái chớp mắt, lòng Lương Tiêu không tránh khỏi hụt hẫng.
Vì ánh sáng chỗ này yếu ớt, không ai thấy được gương mặt cô ấy thoáng ửng hồng.
Lương Tiêu lúng túng nhìn Trình Cảnh Thiên: “Cảm ơn cậu.”
Trình Cảnh Thiên gật đầu.
Anh cũng không định ở lại nghe họ nói cảm ơn nên xoay lưng chuẩn bị đi lên, nào ngờ mấy cô gái đằng sau lại phấn khích gọi với theo.
“Trình Cảnh Thiên?”
“Cậu là Trình Cảnh Thiên phải không?”
“Hình như đúng là cậu ấy rồi!”
Lương Tiêu sững sờ, đầu giống như bị ai đập mạnh một cái.
Người con trai vừa mới đỡ cô, lại chính là Trình Cảnh Thiên?
Chính là người bạn trai hoàn mỹ từ trong ra ngoài đó của Lạc Yên sao?
Trình Cảnh Thiên khựng lại một giây.
Anh quay lại nhìn bọn họ, bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Một người tiếp tục hỏi: “Cậu đến tìm Lạc Yên à?”
Anh vốn không thích nói chuyện với người lạ, chỉ trả lời bằng một cái gật đầu.
Các cô ấy còn muốn hỏi thêm nữa nhưng đột ngột bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Trong bóng tối, ánh sáng xanh phát ra rất chói mắt, cũng khiến Lương Tiêu nhìn rõ hai chữ “A Ly” trên màn hình điện thoại của Trình Cảnh Thiên.
Cô ấy nhíu mày, A Ly là ai?
Mà người thiếu niên một giây trước còn rất lãnh đạm, giây sau vừa thấy Lạc Yên gọi đến thì vẻ mặt liền xuất hiện tia ôn hoà, ánh mắt sáng ngời.
Trình Cảnh Thiên nhìn bọn Lương Tiêu, gật đầu: “Tôi đi trước.”
Không cần quan tâm liệu họ có nghe thấy hay không, anh xoay người nghe máy, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Alo, A Ly.”
Người con gái nói gì đó, Trình Cảnh Thiên nghe xong thì khẽ cười: “Sao lại không thể chứ?”
“Anh sắp đến rồi, em xong chưa?”
Bóng lưng vững chãi mất hút sau ngã rẽ cầu thang.
Chỗ tranh sáng tranh tối, các cô gái nhìn thấy trên tay Trình Cảnh Thiên cầm theo một túi bánh bao kim sa.
Giây phút rung động qua đi, thần trí Lương Tiêu có cơ hội bình tĩnh lại.
Cô ấy lắc mạnh đầu xua tan đi ý định xấu xa kia.
Không được vượt qua ranh giới đạo đức.
Đó là bạn trai của bạn cô.
…
Lớp học vẽ vẫn sáng đèn, bên trong chỉ còn một mình Lạc Yên.
Cô quá mải mê tô vẽ nên không biết Trình Cảnh Thiên gọi, đến khi nhận ra rồi, vừa muốn bắt máy thì đầu bên kia lại tắt rụp.
Lạc Yên gọi lại cho anh.
Điện thoại vừa đổ hai hồi chuông, Trình Cảnh Thiên đã nghe máy: “Alo, A Ly.”
Cô nhẹ đáp, trên tay cầm một chiếc quạt thổi khô màu nước: “Có cần em ra đón không?”
Tiếng cười của Trình Cảnh Thiên trầm thấp, vừa có sự dung túng trong đó: “Đã ở trong rồi đây, em học xong chưa?”
Lạc Yên ngạc nhiên.
Cô đứng dậy đi ra cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Sân trường là một mảng đen kịt, sương mù xám xịt lơ lửng trong không khí.
Xa thêm một chút là sân bóng rổ, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói cười của đám Trần Thước.
Không thấy Trình Cảnh Thiên.
Lạc Yên hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Trình Cảnh Thiên chân dài, một bước chân bằng ba bậc cầu thang, rất nhanh đã đến hành lang tầng hai, nơi có lớp vẽ của Lạc Yên.
Anh nghe thấy giọng gấp gáp của cô gái nhỏ: “Sao vậy? Chờ mong anh à?”
Lạc Yên giật mình, cố cãi chày cãi cối: “Còn lâu.”
“Sắp đến rồi đây.” Trình Cảnh Thiên khẽ cười.
“Em dọn đồ đi.”
“Ừm.”
Vì lúc nãy Lạc Yên vẽ quá tập trung mà màu nước dính đầy trên đó, ngay cả hai bàn tay cũng không tránh khỏi số phận bị nhuộm màu.
Cô xoa xoa hai bàn tay, nghĩ chút nữa đi rửa là được, chuyển qua thu dọn giá vẽ.
Đôi mắt không tự chủ mà va phải người con trai trong bức tranh.
Mỗi khi vẽ người, Lạc Yên thấy đôi mắt là bộ phận khó vẽ nhất, cũng là chi tiết quyết định độ sinh động của cả khuôn mặt.
Vậy nên cô đã đổ rất nhiều tâm huyết vào đôi mắt này.
Mắt Trình Cảnh Thiên là mắt một mí nhưng kích cỡ lại đặc biệt to tròn và sáng.
Hàng lông mi che phủ phần đuôi mắt dài hơi cụp xuống, hốc mắt rất có chiều sâu.
Lạc Yên ngắm đôi mắt trong tranh đến xuất thần, sinh ra ảo giác như bị cuốn vào đó.
Trên mặt đất xuất hiện một bóng đen cao lớn, Trình Cảnh Thiên nghiêng người nhìn vào trong, thấy Lạc Yên đang thần người trước giá tranh.
Anh chợt nhớ đến một đoạn ký ức từ nhiều năm trước.
Thời gian còn học ở Bỉ, thầy giáo mỹ thuật của Trình Cảnh Thiên từng cho cả lớp xem qua những tác phẩm trong một cuộc thi hội hoạ dành cho hoạ sĩ nghiệp dư ở Trung Quốc.
Bức tranh đạt giải nhất là hình khuôn mặt người được bao phủ bởi vô số đoá hoa ly đang nở rộ, xung quanh điểm xuyết những cánh bướm mềm mại.
Khuôn mặt người được phối màu rất tỉ mỉ, lấy xanh đậm làm trung tâm rồi nhạt dần về phía ngoài.
Còn hoa ly được tô nửa tím nửa hồng, kết hợp cùng cánh bướm màu xanh lá.
Nhiều chi tiết là vậy nhưng lại không khiến người xem cảm thấy rối mắt, ngược lại càng chứng minh được tay nghề hội hoạ của chủ nhân bức tranh.
Bút danh hội hoạ của Lạc Yên là Lily, trên tất cả bức tranh cô vẽ cũng có hình ảnh hoa ly.
Đó là một kiểu chữ ký của riêng cô, cô lại chưa từng nói điều này trên mạng xã hội.
Nhưng Trình Cảnh Thiên vẫn biết.
Bao năm qua anh vẫn luôn theo dõi hành trình hội hoạ của Lạc Yên, ghi nhớ thuộc lòng hết những bức tranh có ký tên Lily.
Trình Cảnh Thiên đã tưởng tượng vô số lần, không biết dáng vẻ Lily khi vẽ là như thế nào.
Nên bây giờ, được tận mắt nhìn thấy, lòng anh bỗng xúc động theo.
…
Trình Cảnh Thiên yên lặng vòng qua cửa sau, đi đến sau lưng Lạc Yên.
Rất ít người khi ngồi vẫn có thể duy trì lưng và vai thẳng như cô.
Đây không phải bẩm sinh mà có, là do được gia đình rèn giũa từ nhỏ mới hình thành nên tư thế tiêu chuẩn như vậy.
Tạp dề trên người Lạc Yên mới chỉ cởi ra một nửa.
Mà tóc của cô, trông hơi lộn xộn một chút.
Cây bút dùng để giữ tóc đã bị lỏng ra một chút, mấy lọn tóc thi nhau rơi xuống gáy.
Làn da cô trắng mịn, chóp mũi tròn trịa và môi hồng chúm chím.
Nhớ đến lúc sáng, Trình Cảnh Thiên đã say mê in môi mình lên môi Lạc Yên như thế nào.
Hầu kết anh khẽ động, một bàn tay vươn ra, che đi đôi mắt người con gái.
Tầm mắt đột nhiên tối đen, Lạc Yên bị doạ không nhỏ, theo phản xạ giơ tay đánh trả.
Sức lực người con trai quá lớn, anh dễ dàng chế trụ hai cổ tay cô rồi xoay người cô lại, khom lưng hôn xuống.
Mùi nước xả vải thơm ngọt gần gũi bao phủ toàn bộ giác quan của Lạc Yên.
Là Trình Cảnh Thiên.
Anh lại đánh lén cô.
Lông mi Lạc Yên run rẩy, đáy lòng đang khủng hoảng rốt cuộc cũng yên tâm hơn chút.
Một khắc sực nhớ ra đây là trường học, cô mặc kệ Trình Cảnh Thiên đang trằn trọc mút môi mình, dùng vai đẩy đẩy anh, ý nói anh không được làm bậy ở đây.
Rốt cuộc Trình Cảnh Thiên cũng phóng khoáng cho Lạc Yên một chút kẽ hở để hô hấp, anh bất mãn cắn môi cô, lẩm bẩm: “Không có ai cả, người đều đã về hết rồi.”
Người đẹp trong lòng yếu ớt ngọt ngào, sau khi hôn thì đôi mắt như phủ thêm một lớp nước, cực kỳ long lanh mê hồn.
Lạc Yên nghe thấy mà lòng mềm nhũn.
Cô chỉ có cách tránh đi đôi mắt sáng rực kia, nhỏ giọng lên án Trình Cảnh Thiên: “Lưu manh.”
Anh bật cười, gương mặt cô gái nhỏ khi nhăn nhó càng nhìn càng đáng yêu, không có chút uy hiếp nào với anh.
Trình Cảnh Thiên chậm rãi đứng dậy, cầm tay dính đầy màu vẽ của Lạc Yên lên lật đi lật lại.
Cô nói: “Chút nữa rửa là sạch thôi.”
Anh gật đầu, vuốt lại mái tóc bị rối của cô: “Đi thôi.”
“Năm phút, em dọn dẹp chút.” Lạc Yên liếm môi, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
Giống như sợ bị Trình Cảnh Thiên túm lại thêm một lần nữa, cô vội vã lách khỏi người anh, chạy đi thu dọn đồ của mình.
…
Trình Cảnh Thiên nhìn ngắm loanh quanh trong lúc đợi Lạc Yên dọn nốt đồ đạc, vô tình phát hiện bức tranh của cô.
Anh sững người, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, sau đó từ từ vỡ ra, biến thành những đốm sáng nhỏ nhưng mãnh liệt.
Hành lang tĩnh mịch không một bóng người, văng vẳng tiếng bạn học cười nói khi xa khi gần.
Làm Trình Cảnh Thiên nhớ lại ngày hôm ấy.
Anh còn tưởng đó chỉ là một giây thoáng qua, sớm đã bị Lạc Yên ném ra sau đầu.
Nay hiện thực bày ra trước mắt, cô không chỉ nhớ, mà còn đem khoảnh khắc ấy vẽ lại.
Trên bức tranh, không ai thấy được gương mặt cô gái như thế nào.
Nhưng diện mạo người con trai thì rõ mồn một như ban ngày.
Chính là anh, Trình Cảnh Thiên.
Không cần vẽ mặt cô gái, vì trong mắt cô ấy, anh mới là ngôi sao toả sáng nhất.
Lần này dưới góc tranh không có chữ ký Lily, thay vào đó là một hình vẽ tuy nhỏ mà cầu kỳ.
Hoa ly nở rộ quấn quanh trăng khuyết và mây mờ.
Trình Cảnh Thiên nhìn nó chằm chằm, khoé mắt không kìm được mà đỏ lên.
Đó là hình xăm của anh, nhưng trên tranh của cô thì có thêm một bông hoa ly.
A Ly và Trình Cảnh Thiên, quấn quít không rời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...