Mặt trời lặn, đèn trong khuôn viên trường Trịnh Châu lần lượt được thắp sáng, học sinh ra vào liên tục.
Trên khán đài của sân bóng rổ có lác đác nữ sinh bất chấp trời lạnh mà đến xem.
Họ tụ tập thành từng nhóm nhỏ, vừa ngắm nam sinh trên sân vừa đỏ mặt thì thầm to nhỏ.
Trần Thước và Cố Hành Nguyên nhễ nhại mồ hôi ngồi nghỉ trên băng ghế.
Một cơn gió thổi qua khiến ai nấy đều nổi da gà.
Cố Hành Nguyên dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt và cổ, lơ đễnh hỏi Trần Thước: “Cậu và Lạc Yên cãi nhau à?”
Đáp lại hắn là tiếng răng rắc khi vặn nắp chai nước.
Cố Hành Nguyên nhìn qua người bên cạnh đang lạnh lùng uống nước, hắn kinh ngạc.
Nói bừa thôi mà cũng trúng rồi?
Trần Thước nhăn mày: “Không có.” Hắn không nhìn Cố Hành Nguyên, nhưng cảm xúc trong mắt đã lạnh xuống, nói bằng vẻ mất kiên nhẫn.
“Nhưng đúng là dạo này Lạc Yên rất lạ.”
Cố Hành Nguyên ngẩn ra, lại càng không hiểu: “Cậu với Lạc Yên khách sáo như vậy từ khi nào? Không biết thì hỏi thôi.”
Trần Thước liếc xéo Cố Hành Nguyên, tâm trạng vô cùng bực bội.
Bởi vì hắn vừa muốn biết vừa không muốn biết nên mới chần chừ.
Trần Thước cảm nhận được có mấy lần Lạc Yên đã muốn nói gì đó với hắn, nhưng cuối cùng cô lại nhịn xuống, lảng qua chuyện khác.
Với những chuyện khó nói thì từ trước đến nay hai người luôn có sự ăn ý ngầm.
Trần Thước không vội, vì hắn nghĩ rằng Lạc Yên chưa muốn nói.
Nhưng càng ngày, biểu hiện muốn nói rồi thôi của cô càng nhiều.
Cho dù Trần Thước muốn làm lơ cũng khó.
Hắn không biết Lạc Yên giấu hắn chuyện gì? Chuyện gì mà khiến cô dằn vặt như vậy?
Hay là cô không tin tưởng hắn?
Không thể nào.
Vừa nghĩ đến khả năng này, Trần Thước lập tức bác bỏ.
Trần Thước híp mắt lục lại ký ức, nhưng não hắn giống như không nghe lời, hoàn toàn bí tắc, không nghĩ ra được manh mối nào.
Cố Hành Nguyên vô tình nói một câu mà như châm dầu vào lửa: “Phải rồi, chiều nay Lạc Yên cũng vội vàng đi đâu đó, cậu có biết không vậy?”
Trần Thước trầm mặc, đầu lưỡi chạm vào má phải.
Hắn Cố Hành Nguyên, hất hất cằm: “Điện thoại.”
Không phải chỗ anh em thì chắc chắn Cố Hành Nguyên đã đấm Trần Thước ngay tại đây.
Hắn chẹp miệng không chấp, lục túi Trần Thước, ném điện thoại qua.
Trần Thước nhận lấy, bấm một dãy số mà hắn đã thuộc lòng.
Khi hắn chuẩn bị nhấn gọi Lạc Yên, đám Chu Cẩn từ đằng xa đột nhiên vội vã chạy đến, vừa la lối ầm ĩ vừa chỉ vào điện thoại: “Anh Thước, anh Cố, hai người mau xem cái này!”
Trần Thước và Cố Hành Nguyên khó hiểu nhìn nhau.
Dường như nhóm nữ sinh ngồi trên khán đài cũng xem được bài viết tương tự, đồng loạt ném ánh mắt khiếp đảm về hướng Trần Thước.
Chu Cẩn chạy đến mức mặt mày đỏ ửng.
Hắn đưa cho Trần Thước xem bài viết vừa được đăng cách đây năm phút trên diễn đàn trường Thành An.
Người đăng bài ẩn danh nên hoàn toàn không có thông tin, nhưng caption lại vô cùng khiêu khích, chính là muốn hướng dư luận theo tiêu cực.
“Bắt gặp Lạc mỹ nữ đi với trai lạ.
Tội nghiệp Trần Thước.”
Lượt like, bình luận và chia sẻ tăng như vũ bão.
Mà thông báo Wechat của Trần Thước bên kia cũng sắp nổ tung, mấy chục, mấy trăm người liên tục tag hắn vào bài viết.
Trần Thước lướt ngón tay qua mấy tấm ảnh chụp trộm đôi nam nữ trong một buổi tối nào đó, từ lúc họ còn đứng dưới sảnh đến tận khi đi ra khỏi sân trường.
Càng xem, sắc mặt hắn càng tệ.
Cố Hành Nguyên bắt đầu cảm thấy có chuyện không ổn.
Hắn cũng nghiêng người qua xem, góc mặt quen thuộc của cô gái trong ảnh đập vào mắt hắn.
Cố Hành Nguyên còn tưởng mình nhầm với ai khác nên dụi mắt, nhưng rõ ràng không phải.
Hắn kích động đẩy Trần Thước một cái: “Này, đây là Lạc Yên mà.”
Đám Chu Cẩn đứng bên cạnh nuốt nước bọt, dè dặt chỉ vào người thiếu niên.
“Anh Thước, anh Cố, mọi người đều nói người này là Trình Cảnh Thiên lớp 11-2 bên trường Thành An.”
…
Lạc Yên vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra trên diễn đàn trường.
Cô mở tủ lạnh nhà Trình Cảnh Thiên, thấy bên trong đồ ăn chất đống thì ngẩn ra.
Lạc Yên khép cửa tủ lạnh, len lén nhìn người con trai bận rộn ngoài phòng khách.
Trình Cảnh Thiên xoay lưng lại với Lạc Yên.
Anh đang nhặt từng vỏ lon bia, chai rượu rỗng cùng bao thuốc lá cho vào túi nilon trên tay, hoàn toàn không để ý đến cô.
Người anh hơi khom xuống làm cho xương lưng gồ lên, áo thun bó lấy vòng eo nhỏ và bả vai rộng.
Hình xăm cứ thế lồ lộ ra ngoài, dưới ánh đèn lờ mờ ẩn hiện hình thù vết sẹo.
Chỉ mới không gặp mấy ngày mà Lạc Yên đã thấy Trình Cảnh Thiên gầy đi rõ rệt.
Cằm anh nhọn hơn, quai hàm sắc bén.
Lúc nãy cô chạm vào anh mới ngỡ ngàng nhận ra chỗ nào cũng toàn xương là xương.
Hai người giống như có thần giao cách cảm, Trình Cảnh Thiên ngẩng đầu lên, phát hiện Lạc Yên đang nhìn mình thì buồn cười, hỏi cô: “Sao thế?”
Cô không đáp, nghẹn ngào không nói nên lời.
Trình Cảnh Thiên buông túi nilon xuống, sải bước đi đến chỗ Lạc Yên đang sụt sùi.
Anh tự nhiên nắn bóp lòng bàn tay cô, thấp giọng: “Lại sắp khóc rồi?”
Lạc Yên giận dỗi lườm Trình Cảnh Thiên, khoé mắt long lanh nước.
Yết hầu anh vì thế mà ngứa ngáy, hơi thở trở nên nặng nề.
Lạc Yên muốn giật tay mình ra nhưng Trình Cảnh Thiên ngược lại còn nắm chặt hơn.
Nhân lúc cô không để ý, anh đã nhẹ nhàng ép sát cô đến thành bếp, vây cô trong lòng mình.
Không gian vô cùng ngột ngạt.
Lạc Yên bị ép nhìn thẳng vào Trình Cảnh Thiên, đối diện với ánh mắt trắng trợn nóng bỏng.
Mặt cô nóng lên, líu ríu gọi anh: “Trình Cảnh Thiên…”
Trình Cảnh Thiên rất thích thưởng thức vẻ mặt bối rối của Lạc Yên.
Anh đặt tay còn lại lên eo cô, ngón cái cảm nhận độ mềm mượt tinh tế sau lớp áo: “Hỏi cậu một chuyện.”
Tim Lạc Yên đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.
Hình như cô biết anh muốn hỏi gì…
Cô cúi gằm mặt, khẽ gật đầu.
Trình Cảnh Thiên không thấy vẻ mặt của Lạc Yên, nhưng nhìn phản ứng của cô, anh biết hai người đều có cùng suy nghĩ.
Trong mắt anh đầy ý cười.
Trình Cảnh Thiên thả tay Lạc Yên ra, lướt đến cằm cô rồi dừng lại ở viền môi đỏ mọng.
Lạc Yên cứng đờ.
Cô nghe thấy tiếng anh vang trên đỉnh đầu: “Khi nào em mới đồng ý với tôi?”
“A?!”
Sau chuyện hôm nay, Trình Cảnh Thiên đã biết Lạc Yên cũng có tình cảm với mình.
Vậy nên anh không muốn đợi nữa, chỉ muốn quang minh chính đại yêu đương với cô.
Trình Cảnh Thiên nhìn Lạc Yên từ đầu đến chân, thấy hai lỗ tai cô nóng phừng phừng.
Dưới ánh đèn, làn da cô gái nhỏ như bạch ngọc mướt mát nõn nà, dung nhan kiều diễm động lòng người.
Từng bộ phận trên mặt Lạc Yên vô cùng xinh đẹp, khiến Trình Cảnh Thiên cam tâm tình nguyện đắm chìm.
Anh muốn hôn cô.
Trình Cảnh Thiên đợi một lúc lâu, không thấy Lạc Yên nói gì thì trong lòng hơi sốt ruột.
Còn có chút nhụt chí buồn bã không rõ ràng.
Khi anh chuẩn bị nói sang chuyện khác thì nghe thấy cô gái ngượng ngùng nói: “Anh cho em thêm chút thời gian được không?”
Trình Cảnh Thiên sửng sốt, trên mặt lộ ra cảm xúc kinh ngạc.
Khi Lạc Yên quyết định nói ra những lời này đã vô cùng xấu hổ rồi, không còn dũng khí đâu mà đối diện với anh nữa.
Cô chưa từng là người thẳng thắn đối diện với tình cảm nam nữ thế này.
Cô gái nhỏ đột ngột ôm eo Trình Cảnh Thiên, gương mặt mềm cọ cọ lên ngực anh: “Cho em thêm một chút thời gian nữa, em sẽ trả lời anh rõ ràng.”
Tim Trình Cảnh Thiên trong chớp mắt biến thành một vũng nước.
Anh rũ mắt, cũng ôm lấy cô: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...