Trình Cảnh Thiên vừa liếc mắt đã phát hiện ra xe của bố Lạc đậu bên kia đường.
Anh đưa Lạc Yên đến trạm xe bus gần cổng trường mới dừng lại, nói: “Bố cậu đến rồi.”
Lạc Yên giật mình quay lại, nhìn thấy có một chiếc ô tô bốn chỗ màu trắng, đèn pha mạnh mẽ quét dưới mặt đường.
Nước mưa rơi trên thân xe, vỡ tan tành như vụn thuỷ tinh.
Đúng là xe của bố cô.
Trình Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn Lạc Yên.
Bóng đèn cũ kỹ phủ một lớp màu vàng mật ong trên sườn mặt cô, thấy được cả những sợi lông tơ li ti và nền da trơn láng không khuyết điểm.
Anh khẽ gọi cô: “Lạc Yên.”
Cô không chú ý đến ánh mắt của anh, nói: “Trình Cảnh Thiên, tôi phải đi đây.”
Trình Cảnh Thiên đứng nép vào mái hiên của trạm xe bus, nhét ô vào tay Lạc Yên.
“Cầm lấy, mai rồi trả tôi.”
“Trời còn đang mưa mà.
Đưa ô cho tôi rồi cậu về thế nào?”
Mưa rơi tầm tã, mũi giày hai người đối diện nhau, sớm đã ướt nhẹp.
Trình Cảnh Thiên nâng mắt, khôi phục dáng vẻ không đứng đắn: “Sao vậy? Lo cho tôi à?”
Lạc Yên nghẹn họng.
Người này không bao giờ nghiêm túc được quá mười giây.
Cô thở dài bất lực: “Cứ cho là thế đi.”
Anh cười cười, hất cằm: “Không sao, chú tôi sắp đến rồi.”
Thực tế sáng nay Trình Cảnh Thiên đi xe đạp đến trường, bây giờ xe vẫn đang cất trong bãi đỗ dành cho học sinh.
Trời mưa thế này, xem ra không thể trở về mà không bị ướt.
Lạc Yên nghe thế thì an tâm, gật đầu: “Được rồi, vậy khi nào về thì báo tôi một tiếng.”
Trình Cảnh Thiên đồng ý.
Khi cô chuẩn bị rời đi, người sau lưng lại gọi tên cô một lần nữa.
Lạc Yên xoay đầu.
Tay cô cầm cán ô, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.
Giọng Trình Cảnh Thiên trầm thấp: “Xin lỗi cậu về chuyện bức ảnh.”
Cô sửng sốt, đôi mắt dần dần mở to.
Anh cười một tiếng, nói tiếp: “Lúc đó tôi không nên làm như vậy.
Cậu nói đúng, đó là ảnh của cậu, cậu có quyền đòi lại.”
“Xin lỗi vì đã tự tiện lấy đồ của cậu, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
Lời xin lỗi này đến quá đột ngột, thực sự đã khiến Lạc Yên sợ đến ngây người.
Trong ấn tượng của cô, người cao cao tại thượng đến mức vô lý như Trình Cảnh Thiên sẽ không bao giờ có chuyện đi xin lỗi người khác, cho dù đó là lỗi do anh gây ra.
Nhưng ngay lúc này, cả đôi mắt và lời nói của anh đều vô cùng thành tâm thành ý.
Vẻ mặt Trình Cảnh Thiên trêu chọc, không nghĩ Lạc Yên sẽ bị chấn động lớn như vậy, cười hỏi: “Bị doạ sợ rồi à?”
Con ngươi Lạc Yên khẽ động rồi từ từ lấy lại thần sắc, thành thật gật đầu.
“Không nghĩ cậu sẽ xin lỗi tôi.”
Trình Cảnh Thiên giương mắt, nhẹ nhàng lướt qua từng bộ phận trên gương mặt cô gái nhỏ, từ lông mày, mũi, môi rồi dừng lại ở đuôi mắt kiêu kỳ hơi vểnh lên.
Hai người đều yên lặng, bên tai chỉ còn tiếng mưa cùng tiếng xe cộ đi lại truyền đến.
Ngay lúc Lạc Yên nghĩ không còn chuyện gì khiến mình sửng sốt hơn nữa thì người đối diện cất lời: “Tôi làm người trong lòng tức giận rồi, phải chân thành xin lỗi để dỗ cô ấy.”
Trong đầu cô như có một tiếng nổ cực lớn vang lên, tai ù đi.
Ba chữ “người trong lòng” văng vẳng trong màng nhĩ, làm cô choáng váng.
Lạc Yên không dám chớp mắt, càng không dám thở mạnh.
Gương mặt Trình Cảnh Thiên anh tuấn nhưng lạnh nhạt như nước, bây giờ dưới đáy mắt nhen nhóm vẻ dịu dàng đặc biệt.
Trong mắt anh chỉ có cô.
Đằng sau hai người vang lên tiếng còi xe.
Bố Lạc đã thấy Lạc Yên, đang xoay bánh lái đánh xe về phía này để đón cô.
Lạc Yên lộ ra vẻ khẩn trương, hỏi bằng giọng không thể tin được: “Trình Cảnh Thiên, cậu… cậu là đang tỏ tình với tôi sao?”
Mặc dù cô chưa từng yêu đương, nhưng đã nhận được vô số lời tỏ tình.
Chỉ cần có người đến tiếp cận, cô sẽ thẳng tay chặt đứt ngay khi còn chưa bắt đầu.
Mỗi lần như vậy, Trần Thước sẽ cười nhạo Lạc Yên quá khó tính.
Hắn nói cô có thể giống như hắn, tuỳ tiện chọn một đối tượng để trải nghiệm yêu đương cũng không sao.
Lạc Yên lại không muốn như vậy.
Cô là người trọng tình cảm, chỉ muốn một đời yêu một người, một khi đã nhất kiến chung tình thì sẽ không thay đổi.
Hôn nhân của bố mẹ Lạc ảnh hưởng khá nhiều đến suy nghĩ của Lạc Yên, cả hai đều là tình đầu của nhau, bên cạnh chưa từng có người nào khác.
Nói cô quan điểm cổ hủ cũng được.
Trên đời này vốn dĩ không ai giống ai.
Đối với Trình Cảnh Thiên, đúng là Lạc Yên đã cảm nắng anh ngay từ lần đầu gặp gỡ, chủ động kết bạn Wechat cũng là một phút xúc động muốn biết nhiều hơn về anh.
Cũng bởi vì mọi thứ tiến triển quá chóng vánh như vậy nên lòng cô mới hoảng hốt.
Lúc đó Lạc Yên vẫn chưa biết Trình Cảnh Thiên đối với mình như thế nào nên vẫn luôn tự đè ép cảm xúc đến cực điểm.
Nhưng bây giờ, ánh sáng xoá tan sương mù, mọi thứ đều rõ ràng.
Đáng lẽ cô nên biết sớm hơn, rằng một khi rơi vào lưới tình thì sẽ không còn đường ra.
Trình Cảnh Thiên rũ mắt, duỗi tay chạm vào lọn tóc trước ngực Lạc Yên, trong lời nói ngậm ý cười trêu chọc: “Vẫn chưa đủ rõ ràng à?”
Anh không thúc giục cô, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp còn ngơ ngác: “Lạc Yên, đừng vội từ chối tôi.
Cho tôi một cơ hội được không?”
Lạc Yên cứng đờ.
Tiếng động cơ xe càng lúc càng gần.
Dường như Trình Cảnh Thiên rất yêu thích tóc của Lạc Yên, cầm trong tay đùa nghịch đến mức không muốn buông ra: “Cậu không nói gì là đồng ý rồi nhé.”
…
Trình Cảnh Thiên dầm mưa về nhà.
Anh ở Bỉ năm năm nên cũng bị nhiễm thói quen để đầu trần đi mưa của người dân bên đó, cho dù về nước được một thời gian rồi vẫn không sửa được.
Trình Cảnh Thiên đứng ở cửa giũ nước trên tóc và người, đưa mắt nhìn căn nhà tối om.
Bỗng nhiên anh hắt xì một cái, đưa tay ngăn nước mũi sắp chảy ra.
May mắn là Trình Mộ Tranh đã đi công tác, nếu chú anh thấy cảnh này chắc chắn sẽ lại ca cho anh một bài từ đêm nay đến sáng mai.
Trình Cảnh Thiên cởi giày, không bật đèn mà đi thẳng vào trong phòng tắm nước nóng.
Hơi nóng lượn lờ, phác hoạ thân hình cao gầy của thiếu niên đứng sau tấm kính.
Một lúc sau, Trình Cảnh Thiên xỏ dép đi ra.
Đai áo choàng tắm lỏng lẻo thả tự do hai bên hông, mái tóc ngắn còn ướt nước, nhỏ giọt xuống xương quai xanh.
Hai tay anh giữ khăn lông lau tóc, đi ra phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, Trình Cảnh Thiên ngẩn người.
Trình Mộ Tranh đã mua rất nhiều thực phẩm chất sẵn trong tủ lạnh để Trình Cảnh Thiên tự nấu ăn trong thời gian anh đi công tác.
Anh quá hiểu cháu mình, một khi Trình Cảnh Thiên đã ở một mình sẽ lười làm đồ ăn.
Mà thực ra ai sống một mình cũng vậy.
Trình Cảnh Thiên xem xét qua một chút rồi theo thói quen lấy chai nước Perrier để bên cánh tủ lạnh, mở nắp uống một ngụm.
Anh quay lại phòng ngủ, phát hiện Lạc Yên gửi tin nhắn đến.
Hai người kết bạn Wechat đã được mấy ngày nhưng đây là lần đầu nói chuyện.
Lạc Yên:
Lạc Yên:
Lạc Yên còn gửi thêm emoji hình con mèo che ô đi dưới mưa rất đáng yêu, Trình Cảnh Thiên nhìn thấy liền cười, ngón tay gõ phím trả lời cô.
Trình Cảnh Thiên:
Avatar người bên kia đang tối bỗng sáng lên.
Lạc Yên đã online.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...