Hàng quán vỉa hè ở khu vực quanh hai trường vô cùng tấp nập, bàn ghế tự do bày đầy đường.
Khách đa phần là học sinh cuối cấp ở lại học khuya, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi mua đồ ăn lót dạ.
Lạc Yên đi giữa con phố ẩm thực, phát hiện Trần Thước đang xếp hàng mua trà sữa.
Hắn mặc áo khoác cùng quần thể thao, tổng thể vừa đẹp trai vừa năng động.
Trần Thước không thích đồ ngọt, hiển nhiên là mua cho cô.
Nhân duyên của hắn vẫn luôn cực kỳ tốt.
Học sinh hai trường đều biết hắn, bạn bè xã giao nhiều vô kể, chỉ mới đứng xếp hàng một lúc mà đã có mấy người quen nhận ra.
Lạc Yên không tiến lại gần, quyết định đứng từ xa quan sát.
Buổi tối trời có hơi lạnh, Trần Thước chọn một cốc trà sữa khoai môn ấm cho Lạc Yên.
Lúc đưa đồ qua, nhân viên còn tranh thủ khoảnh khắc ngắn ngủi này mà nhìn trộm hắn.
Người đổ ra càng lúc càng đông, có bạn học đang ăn nhưng vẫn tranh thủ xem bài.
Từ đầu đến cuối con phố đều ngập trong mùi đồ ăn, tiếng người nói chuyện chào hàng náo nhiệt.
Trần Thước rời khỏi hàng trà sữa, muốn lấy điện thoại gọi xem Lạc Yên đang ở đâu.
Bọn họ đã hẹn gặp nhau trước cổng trường, Thành An lại ngay sát vách, đi bộ không đến năm phút.
Bình thường giờ này cô phải tới rồi.
Lạc Yên đứng được một lúc rồi mà cái người ngốc kia mãi vẫn không nhìn thấy mình, cô mất kiên nhẫn, lớn giọng gọi: “A Diễn!”
A Diễn là tên ở nhà của Trần Thước.
Ở trường chỉ có cô mới gọi hắn như vậy.
Hắn hơi giật mình, ngón tay đang lướt trên điện thoại ngừng lại, ngẩng đầu.
Đèn đường sáng rực, giữa dòng người đông đúc qua lại Trần Thước thấy Lạc Yên đứng trên bồn hoa đang nhón chân vẫy tay với hắn.
Nhiều người ở gần đó biết họ, xì xầm to nhỏ.
Trần Thước không để tâm.
Hắn bước nhanh đến chỗ Lạc Yên, cười cười: “Tới lúc nào thế?”
Cô nhảy xuống khỏi bồn hoa, chu môi liếc hắn: “Được một lúc rồi.”
Trần Thước gật gù tỏ ra đã hiểu.
Hắn theo thói quen vòng tay ra sau nhấc cặp sách trên vai Lạc Yên xuống, đưa ly trà sữa vừa mua cho cô: “Của cậu.”
“Cảm ơn A Diễn.” Cô hớn hở nhận lấy, hai mắt sáng lên.
“Ừ.”
Trần Thước hơi liếc qua Lạc Yên, thấy cô dùng ống hút đâm thủng màng nilon, sung sướng hút một ngụm lớn vừa trà sữa vừa trân châu.
.
Trông rất giống một con sóc chuột.
Hắn nhịn lại ham muốn nặn má cô, chỉ ôn nhu vỗ đầu cô hai cái.
Hai bên đường của con phố đều là cây rẻ quạt, đang lúc giao mùa, lá cây vàng héo úa rụng đầy đường, bị người đi bộ giẫm nát.
Trần Thước và Lạc Yên sóng vai đi ngang qua một hàng thịt nướng, cô kéo áo hắn, chỉ chỉ.
Xe thịt nướng này cực kỳ đắt khách.
Trên chiếc vỉ to là hằng hà sa số các loại xiên thịt bắt mắt, sau khi nướng sẽ được phết thêm nước sốt đặc biệt, mùi thơm nức cả mũi.
Ngoài ông chủ còn có ba bốn người nữa phụ bán nhưng vẫn không kịp, tay làm thoăn thoắt hết công suất phục vụ học sinh.
Trần Thước nhướn mày: “Chút nữa chúng ta đi ăn với đám Cố Hành Nguyên rồi.”
“Nhưng mình đang đói bụng mà.”
“Rất đói.”
“A Diễn, cậu định bỏ đói mình sao?”
Nhìn xem cô ăn vạ giỏi như thế nào.
Hắn bỏ đói cô bao giờ chứ.
Trần Thước hết cách, bị Lạc Yên kéo đến đứng trong đám đông chờ mua thịt nướng.
Khi trở ra, cô một tay cầm túi giấy, một tay cầm xiên thịt đang ăn dở, nói câu được câu không với hắn: “Cậu không ăn à? Ngon lắm.”
Trần Thước đối với đồ ăn vặt không hứng thú lắm.
Dạ dày hắn cũng nhỏ, bình thường đi tụ tập cùng mấy người Cố Hành Nguyên chỉ ăn một chút rồi thôi.
Hắn lắc đầu, cúi người giúp cô lau miệng nhỏ bóng dầu.
Lạc Yên tự hiểu, tiếp tục một mình chiến đấu ba xiên thịt.
Bỗng nhiên cô bâng quơ hỏi Trần Thước một câu: “A Diễn, tình hình thi đấu thế nào rồi?”
“Khá tốt, sao vậy?”
Lạc Yên thành thật đem chuyện kia kể với hắn.
Bên kia, Trình Cảnh Thiên và Lý Ngôn mỗi người dắt một chiếc xe đạp từ trong trường đi ra.
Lý Ngôn không thuyết phục được Trình Cảnh Thiên ra sân nên hắn cũng hết cách, cuối cùng quyết định hai người sẽ ra quán game chơi mấy ván trước khi về nhà.
Trình Cảnh Thiên nhìn thấy Trần Thước và Lạc Yên trước, bước chân hơi dừng lại.
Lý Ngôn cũng kịp thấy, khoa trương huýt sáo.
Trình Cảnh Thiên không lên tiếng, nhìn cặp nam nữ nổi bật cách mình một khoảng không xa không gần.
Trên vai Trần Thước đeo cặp sách màu trắng, đi xuống một chút là bàn tay đang cầm ly trà sữa khoai môn.
Lạc Yên đi cạnh hắn, vừa kể chuyện vừa bận rộn ăn thịt xiên, biểu cảm vô cùng sống động.
Tầm mắt Trình Cảnh Thiên dừng lại, cố tình nhìn cô lâu hơn một chút.
Lạc Yên buộc tóc cao, một vài sợi tóc hơi lộn xộn rũ xuống hai bên thái dương.
Gương mặt cô vừa trắng trẻo vừa bầu bĩnh, một đôi mắt đen láy tròn xoe, trong veo như ngọc.
Dung mạo vừa ngây thơ vừa yêu kiều, hoàn toàn trùng khớp với lời mô tả của đám con trai.
So với lúc nãy, bây giờ trên người cô có thêm một chiếc áo khoác gió vừa to vừa rộng, dài đến ngang đùi.
Hai tay áo cũng dài, cô phải xắn lên một chút mới miễn cưỡng vừa.
Rõ ràng là áo của con trai.
Lạc Yên ăn hết một xiên thịt nướng, lơ đãng tìm thùng rác thì bắt gặp Trình Cảnh Thiên.
Cô giật mình, miếng thịt bị nghẹn ở cổ họng, ho khù khụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...