Trở Về! Anh Yêu Em


"Thật đúng, là tôi sơ xót, kiểm tra không kĩ.

Nếu 1,7 tỷ cho 10% hoặc thấp hơn thì độ chính xác sẽ cao hơn.

Nhưng điều kì lạ là, nếu đã không thực như vậy tại sao họ lại ban bố ra.

Theo thống kê, năm năm phát triển của hãng này khá là tốt, về mặt thị trường không vấn đề, mỗi năm lợi nhuận thu về không dưới 2 tỷ đô, các khâu về dịch vụ đều đạt chuẩn.

Vậy số liệu không vấn đề, chắc hẳn là nội hàm công ty chịu trách nhiệm có vấn đề.

Bọn họ muốn chơi chúng ta sao?"
Cẩm Nguyệt cảm thấy có hơi quái, cô cũng đã kiểm tra các giấy tờ hành chính, cấp phép liên quan, đại diện chịu trách nhiệm pháp luật, tất cả đều không sai, chứng tỏ công ty này không phải công ty ma.

Nhưng ra số liệu ảo như vậy nhằm mục đích gì vậy chứ? Đối đầu với Bạch thị? Bạch thị không hề thiếu các khoảng đầu tư cho ngành hàng không đâu, đối đầu với Bạch thị chẳng phải lấy trứng chọi đá sao.
"Chuyện này chúng ta không cần nhúng tay vào, tuy nhiên mô hình phát triển dịch vụ của hãng này khá thú vị, tôi nghĩ chúng ta không cần đầu tư, nên lấy nó luôn thì tốt hơn.

Là 'lấy' chứ không phải 'mua'.

Chuyện này tôi sẽ sắp xếp, còn chuyện của co chính là chèn ép các đối tác xung quanh hãng này cùng với công ty đại diện chịu trách nhiệm.


Chuyện này cô làm được chứ?" Bạch Thiệu Huy nhìn cô.

Một ánh nhìn bình thường thôi không hiểu sao Cẩm Nguyệt cô lại thấy lạnh sống lưng.
"Tất nhiên là được, chỉnh người thật sự là một việc làm thú vị." Cẩm Nguyệt lấy lại phong thái tự tin nói.
"Đúng rồi, giúp tôi thông cáo cho Giang tổng - Giang Hiển, hợp tác làm ăn.

Còn chuyện hợp tác về cái gì tôi sẽ phân phó sau.

Còn tài liệu thì gửi mail qua cho tôi." Bạch Thiệu Huy ra lệnh, anh đẩy tài liệu trước đó về phía Cẩm Nguyệt.
"Dạ vâng, tôi xin phép ra ngoài làm việc." Cẩm Nguyệt cô thật không muốn ở lại đây chút nào, khí tràng của Bạch tổng thật lớn nha.

Thậm chí còn áo lực hơn cả cựu chủ tịch Bach Thiên Ngụy nữa.
"Đúng rồi, hồi nãy cô thất thần cái gì?" Bạch Thiệu Huy lạnh lùng nhìn cô, dễ dãi cái cần dễ dãi, nghiêm khắc cái cần nghiêm khắc, nếu không tập trung làm việc thì nghỉ quách đi cho xong, nuôi tốn công.
"Tôi...thật ra là đang suy nghĩ...ưm thật ra thì tôi..." Cẩm Nguyệt cô chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như lúc này.

Bây giờ chẳng lẽ nói, cô có chút động tâm với anh, cô bất bình thay anh vì Trần Lục Kỳ, cô muốn phản đối anh yêu Trần Lục Kỳ.

Ay da, cái này không được đâu, cái đầu của cô không giữ được mất.
"Nói!" Bạch Thiệu Huy nói nhẹ, tuy nhiên vào tai của Cẩm Nguyệt chính là thiên đao vạn mã, cô đã chảy mồ hôi lạnh, sau lưng cô là một mảnh ướt nhẹp.
"Tôi thật ra là đang ganh tị năng lực làm việc của ngài.

Chủ có chút cảm thán vì trước kia người ta nó ngài phế vật vô năng, đây chính là không đúng sự thật.

Bạch tổng ngài năng lực làm việc kinh hoàng như vậy tôi vô cùng nể phục đó ạ." Dù sao cũng là dân thương trường, Cẩm Nguyệt trang rất tốt, nói xong tâm lý cũng ổn hơn.
"Tôi lại không nghĩ chỉ là thế, Cẩm Nguyệt cô đã ở trên thương trường lâu như vậy chẳng lẽ tâm cảnh chỉ như vậy thôi sao?" Bạch Thiệu Huy nhíu mày, anh không thích người khác nói dối mình.
"Tôi nói, nhưng mà ngài không được đuổi việc tôi đâu đấy.....!Được, được tôi nói,...!Ngoài điều trên ra thì tôi còn nghĩ, ngài ưu tú như vậy tại sao lại yêu Trần Lục Kỳ.

Tôi có một người em gái đã từng nằm trong ekip của hắn, em gái tôi thấy được rất nhiều mặt xấu của hắn, hắn ta thật sự chẳng xứng với ngài." Bà nó, đây là lần đầu cô đánh mất liêm sĩ trầm trọng như vậy, thậm chí chuyện chẳng phải là của mình.

Chẳng lẽ cô cáo già quen rồi giờ bị nghiệp quật.
"A! Vậy cô nghĩ ai xứng với tôi?" Bạch Thiệu Huy nhướn mày, nghe được câu trả lời của cô, khá hài lòng nên ngữ khí cũng nhẹ đi bớt.
"Tôi không rõ, và hiện tại thì tôi cũng chưa chắc rằng ngài sẽ thích người ta.

Nhưng nếu bàn về khí chất thì, Hà tổng của tập đoàn Huy Phát - đây là tên trước khi Bạch Thiệu Huy đổi tên ở kiếp trước - khá là hợp với ngài." Cẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu nói ra, em trai yêu dấu của chị, chị chỉ có thể giúp em được lần này thôi đó, chị của em cũng sắp lên thớt rồi.
"Cô có quen biết Hà Văn? " Bạch Thiệu Huy ngạc nhiên, không nghĩ đến người phụ nữ này lại biết đến Hà Văn thậm chí không tiếc sự nghiệp bản thân mà cố tình ghép đôi anh với y.
"Lúc nhỏ, nhà tôi từ thành phố B chuyển đến thành phố S sinh sống, nhưng khi di chuyển thì bị lạc mất tôi.


Tôi bị bắt cóc và đưa đến thành phố A, sau đó thì được cứu và được nuôi nấng cùng cô nhi viện với Hà Văn, đến năm 15 tuổi thì ba mẹ tìm được và đến đón.

Hồi đó tôi chơi khá thân với Hà Văn và vài đứa nhóc nữa.

Có một thời gian lạc nhau, như mà mấy năm trước có vô tình gặp lại nhau, nhận ra nhau và giữ liên lạc đến giờ.

Cũng biết được phần nào chuyện của hai người.

Cho nên mới...!" Cẩm Nguyệt biết mình chẳng giấu được mà.
"Sau này ngoài đảm nhiệm chức vụ Giám đốc dự án, chị đảm nhiệm luôn phần thư kí của tôi trong cùng lĩnh vực.

Được rồi, có thể ra ngoài làm việc." Bạch Thiệu Huy dứt khoát phân phó.
"What??? Chuyện gì đang xảy ra?" Cẩm Nguyệt cô có chút ngu ngơ đi ra ngoài.

Không phải nên bị đuổi việc sao, như thế nào cô lại thăng lên thành thư kí tổng tài rồi.

Cô suy nghĩ một hồi vẫn không ra đáp án, đành vứt ra sau đầu tập trung làm việc.
Sau khi Cẩm Nguyệt rời khỏi, trợ lí Đặng Kiến Minh bước vào.
"Hình như công việc của tôi nhẹ hơn một phần.

Bạch tổng sao ngài lại thăng chức cho cô ấy." Đặng Kiến Minh vô cùng ngạc nhiên hỏi.
"Chị vợ." Okey, vô cùng ngắn gọn, súc tích và dễ hiểu.

Đặng Kiến Minh ầm thầm chật lưỡi 'tên cuồng thê'.
"Hà tổng đã dậy và ăn điểm tâm.


Bộ đồ ngài chọn thật sự rất hợp với ngài ấy, ngài ấy cũng mặc nó đi làm rồi." Đặng Kiến Minh hoàn thành nhiệm vụ của mình, hắn vừa nói vừa đưa cho Bạch Thiệu Huy một sấp hình.
Bạch Thiệu Huy không hề thay đổi sắc mặt cầm lấy sấp hình, không thay đổi sắc mặt xem từng tấm trong đó.

Nhưng Đặng Kiến Minh biết, sau bộ mặt không đổi sắc kia chính là ánh mắt nhiễm một tầng ôn nhu không thể tả hết.
Nhìn lại đôi phu phu nhà người ta, nhìn lại đường truy thê của mình.

Đặng Kiến Minh trong lòng khóc than, aiz, còn phải cố gắng dài dài a.
"Đúng rồi Trần Lục Kỳ ra sao rồi?!" Sau vài phút ngắm nhìn bảo bối trong hình, Bạch Thiệu Huy quay qua hỏi Đặng Kiến Minh.
" Tối hôm qua, sau khi dã khách thì Cô Ninh ra về, sau đó hơn nửa tiếng Trần Lục Kỳ cũng rờ khỏi trung tâm buổi tiệc.

Qua theo dõi, đúng là hai người đó đã gặp nha tại một khách sạn của Cố thị rồi." Đặng Kiến Minh nhanh chóng khai báo lại động thái của Trần Lục Kỳ.
" Tiếp theo, người định làm gì?"
"Cô lập hắn để Nghệ Hân chỉnh đốn cùng Tiểu Nhược trêu đùa.

Con bé cũng nên trả đũa cho những gì hai tên kia đã làm với em ấy ở kiếp trước rồi!" Bạch Thiệu Huy lãnh khốc cười.
"Còn nữa, chỗ của A Lang nên sắp xếp vào huấn luyện bên tổ chức đi.

Sắp xếp các cuộc họp gọn gàn hơn nữa đi!" Bạch Thiệu Huy hạ lệnh rồi cho Kiến Minh đi làm việc của mình, và anh cũng không lười biếng mà tiếp tục lao vào công việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận