Trở Về! Anh Yêu Em


" Chào!" Thấy hai người này Bạch Thiệu Huy liền gật đầu, bọn họ nhìn như chả liên quan gì với nhau nhưng thực chất chính là sự liên quan vô cùng mật thiết.
Tạ Nghệ Hân xuất hiện ở đây thật ra thì vô cùng bình thường chẳng có gì lạ.

Lạ là ở chỗ Aileye, người này vốn không phải là người của nước B, thậm chí chả có một chút liên quan gì để mà xuất hiện ở đây cả, tuy nhiên lấy lí do bắc cầu thì hoàn toàn có thể.

À, quên đính chín lại Aileye là nam tuy nhiên vì một số lý do cho nên thường sẽ xuất hiện với thân phận là nữ, có điều người này là nam giả nữ nhưng cũng khiến cho biết bao nhiêu người con gái ghen tị, nam nhân mê đắm vì nhan sắc của mình.
" Thiệu Huy, đây là...?" Trần Lục Kỳ ở phía sau vô cùng kích động mà nói.
" À, hai người này chắc em cũng không xa lạ gì đi.

Chuyện lần trước em nhờ anh, anh đã làm xong, sắp tới em và Nghệ Hân sẽ được đóng chung với nhau đó." Bạch Thiệu Huy làm bộ như nhớ ra chuyện cần nói liền đẩy Trần Lục Kỳ lên phía trước.
" Vậy sao?! Tôi là Trần Lục Kỳ, sau này xin nhờ tiền bối chỉ bảo." Trần Lục Kỳ nghe tất nhiên là vô cùng vui mừng, đóng chung với vị ảnh hậu này sẽ khiến cho nhân khí của hắn nhanh chóng đi lên.

Vì thế nhanh chóng tiến tới, đưa tay lên chào hỏi.
" Ừ." Tạ Nghệ Hân cũng không bắt tay cùng với hắn mà chỉ đáp ứng một tiếng.

Trần Lục Kỳ gặp Tạ Nghệ Hân như vậy liền muốn vô cùng khó chịu.

Cô kiêu căng cái gì, chẳng qua là xuất đạo trước hắn, rồi sẽ có một ngày Trần Lục Kỳ hắn sẽ đạp đổ Ảnh hậu Tạ Nghệ Hân cô.
" Được rồi, cũng sắp tới giờ bắt đầu buổi tiệc rồi, mau chóng vào thôi.

Lục Kỳ, em đi đâu đó chơi với mọi người đi, anh có việc phải tách ra rồi." Bạch Thiệu Huy nói, sau đó không chờ có người đáp lại liền quay đi.

Được tách ra khỏi Bạch Thiệu Huy, Trần Lục Kỳ tất nhiên vui mừng không xiết.

Hai người Tạ Nghệ Hân và Aileye càng là không để ý đến Trần Lục Kỳ, chân trước chân sau tiến vào đại sảnh buổi tiệc.


Để cho Trần Lục Kỳ ở phía sau vô cùng tức tối.
Tạ Nghệ Hân cùng Aileye nhanh chóng tìm thấy chỗ đám người Lê Trực, San San.
" Nghệ Hân, Aileye, hai người đến rồi." Thấy hai người đi đến, Lê Trực liền nói.
" Ừm, cũng mới đến." Aileye lên tiếng nói.

Giọng nói cũng đã được biến tấu thành giọng nữ một cách chuẩn xác không dễ phát hiện.
" Wow!! Thật là đẹp nha!Không nghĩ tới có hai tượng đài nữ thần ở đây luôn! Oa thật muốn ghen tỵ quá đi mà!" Trương Mộng Đình hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy cái đẹp.
Trương Mộng Đình thật ra cũng chẳng kém cạnh, bình thường cô không trau chuốt về vẻ ngoài của mình nên cảm giác vô cùng bình thường nhưng hôm nay vì đi dự ở một buổi tiệc lớn cô không thể ăn mặc qua loa vì vậy hôm nay chỉnh chu hơn rất nhiều.

Trương Mộng Đình không kém cạnh ở nhan sắc nhưng cái khiến cô bị chìm chính là do khí chất.

Cũng đành thôi cô sinh ra và lớn lên trong tầng lớp bình dân, cô không phải con của con ông cháu cha, cũng không phải là người thường xuyên xuất hiện trước công chúng.

Đây cũng là lần đầu tiên cô ăn mặc như thế này và dự một buổi tiệc lớn như thế cả.

Vì thế cái cô thiếu chính khí chất cũng như vị thế của mình.
" Tính cách của cậu một chút cũng không chịu thay đổi.

Cậu biết hai người này không." Linh San San liếc mắt khinh bỉ người bạn của mình.
" Hai người họ đều nổi danh như vậy tớ làm sao không biết.

Một người là ảnh hậu, một người là thần tượng của tớ trong ngành thiết kế, tớ làm sao có thể không nhận ra họ chứ." Trương Mộng Đình phản bác nói.
" Vậy sao? Chúc mừng cậu, sau này cậu sẽ được đi theo thần tượng của mình học hỏi đó." Linh San San không nhanh không chậm nói, không biết vì lí do gì trong giọng của cô có một sự không được tự nhiên.
" Vậy ạ?! Aileye lão sư sau này phải nhờ người chỉ dạy rồi.


Hì hì." Trương Mộng Đình càng nghe mắt càng sáng rỡ, vô cùng kích động cười ngốc nói.
" Không nghĩ tới tôi lại có người thần tượng đó.

Chỉ dạy cô, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi." Aileye không có bất kỳ tia cảm xúc nào nói.
"Ai nói chị không có người hâm mộ thần tượng chứ, chỗ em làm mọi người đều là fan của chị, lúc nào cũng mong muốn được gặp chị một lần, may mắn có thể được chị chỉ dạy chút đỉnh.

Nếu bọn họ biết em sau này sẽ được chị chỉ dạy sẽ vô cùng ganh tị cho xem.

Ha ha ha!"Trương Mộng Đình nói sau đó không biết nghĩ cái gì liền cười khúc khích.
" Mộng Đình, bệnh của cậu nặng quá rồi, cần phải chửa gấp." Linh San San ảo não nhìn Trương Mộng Đình.
" Xin lỗi, tớ lại trở nên vô tư rồi." Nói xong rồi, cô liền trở nên im lặng, lâu lâu mới nói một lần.

Không biết là đang vui hay đang buồn.
.........
Bảy giờ rưỡi, buổi tiệc chính thức được bắt đầu.

Đại sảnh Hồng Quang, hơn năm trăm người hướng về phía sân khấu, chăm chú chờ nhân vật chính xuất hiện.
Sau khi MC làm khâu thủ tục đầu tiên, thì đến lượt Bạch Thiên Ngụy lên tuyên bố bắt đầu cũng như nói lên lí do tổ chức buổi tiệc ngày hôm nay.
" Lời đầu tiên, Bạch Thiên Ngụy tôi xin cảm ơn tất cả các vị khách mời ngày hôm nay đã dành chút thời gian đến đây tham dự buổi tiệc tối ngày hôm nay của Bạch gia chúng tôi.

Lời thứ hai, tôi biết quý vị hẳn là đang thắc mắc không biết chúng tôi tổ chức buổi tiệc này vì mục đích lí do gì.


Các vị cũng hẳn đã biết, Bạch Thiên Ngụy tôi bây giờ đã hơn năm mươi tuổi rồi, cũng đã khá già rồi, cũng nên nhường chỗ cho lớp trẻ mặc sức tung hoành."
"Vốn con cháu Bạch gia thường là hai mươi lăm tuổi đã phải tiếp nhận quyền thừa kế, gánh vác trọng trách trên vai.

Tuy nhiên , con trai tôi Bạch Thiệu Huy hiện đã qua sinh nhật thứ hai mươi sáu, có thể nói là có chút chậm chạp.

Ngày hôm nay, Bạch Thiên Ngụy tôi tuyên bố trưởng tôn Bạch Thiệu Huy chính thức tiếp nhận chức vụ gia chủ của Bạch gia cũng như điều hành Bạch thị và những tài sản khác của Bạch gia.

Sau này mong quý vị hợp tác và giúp đỡ Thiệu Huy con trai tôi, tôi xin chân thành cảm ơn." Bạch Thiên Ngụy câu nói vừa dứt, một tràn pháo tay vang lên.
Lời tuyên bố vừa kết thúc mọi người khắp nơi liền lập tức oanh tạc.

Tin này tuy đã dần đoán ra được nhưng khi được Bạch Thiên Ngụy - cựu gia chủ Bạch gia lên tiếng khẳng định thì lại khác, nó quả thật là một tin sốc.

Đối với những người ở ngoài cuộc, là dân thường thì đây chính là tin dữ, họ chỉ sợ cái cây đại thụ Bạch thị sẽ bị lung lay sụp đổ, bọn họ liền khổ.
Đối với những thế lực trực thuộc Bạch gia và các đối tác của Bạch thị thì tin này chính là vừa mừng vừa lo lắng, họ mừng vì Bạch gia đã bước qua một thời đại mới.

Bạch Thiên Ngụy đã già không thể mãi nắm giữ Bạch thị mãi được, ông cần nghỉ ngơi.

Họ lo lắng rằng tuy là bước qua một thời đại mới nhưng là sẽ tiếp tục phát triển hay là lụi bại, họ không biết là có nên tiếp tục ở lại với Bạch gia hay là rút lui nhảy qua một chiếc thuyền khác.
Quyết định này như là một sự đánh cuộc vậy.

Những người vui mừng nhất hẳn chính là những thế lực muốn gây bất lợi lợi thậm chí muốn chiếm Bạch gia rồi.

Bởi vì một gia chủ mới lên lại vô cùng trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm chính là thời cơ để bọn họ đạt được mục đích, huống chi Bạch gia lại rơi vào trong tay một tên phế vật như Bạch Thiệu Huy chứ.
" Và sau đây xin mời tân Bạch gia chủ, Bạch Thiệu Huy lên sân khấu phát biểu đôi lời bề sự kiện này đi ạ.

Vâng, xin kính mời anh." Dù có chút loạn nhưng chương trình vẫn cứ tiếp tục diễn ra.
Bạch Thiệu Huy nghe tiếng MC mời mình thì phong thái ung dung đi lên.

Khi anh đi lên, rất nhiều ánh mắt chú mục đến anh, có lẽ chỉ để quan sát đánh giá, cũng có lẽ là soi mói khuyết điểm của anh chẳng hạng, và chỉ đặc biệt có vài án mắt tự hào mà nhìn anh.


Không cần quay đầu lại nhìn anh cũng biết những người đó là ai.
Dưới những ánh mắt đó, Bạch Thiệu Huy vẫn tâm thái ung dung, thong thả bước lên sân khấu, vì hôm nay là nhân vật chính nên anh mặc một bộ Vest Âu trắng.

Hơi kiểu dáng một xíu nhưng vẫn tôn lên độ suất khí, lịch lãm phong độ, cũng như quyền lực của anh, anh như một người đàn ông hoàn mỹ không hề có khuyết điểm, có hay không không biết nhưng những người ở đây không thể soi ra được cái gì.
" Xin chào tất cả mọi người đã có mặt góp vui trong buổi tiệc ngày hôm nay của Bạch gia chúng tôi, chúng tôi vô cùng cảm ơn về điều đó! Tôi Bạch Thiệu Huy, xin được phép nói đôi lời!"
"Việc ngày hôm nay tôi chính thức tiếp nhận Bạch gia vốn dĩ đó là chuyện sớm muộn, nên cũng không có gì quá bất ngờ.

Có lẽ điều bất ngờ ở đây là ở Bạch Thiệu Huy tôi?! Khi ai nhắc đến cái tên Bạch Thiệu Huy này thì mọi người đều nhắc đến một Bạch Thiệu Huy ăn chơi đàn đúm, chỉ lo tiêu không lo làm, một Bạch Thiệu Huy hoàn khố nhị thế tổ chính gốc, à một Bạch Thiệu Huy phế vật vô năng chẳng làm việc gì là ra dáng cả."
"Nhưng đó là tôi của trước kia, ngày hôm nay tôi đứng ở nơi đây đã đủ khẳng định điều đó.

Đúng vậy, trước đó tôi luôn có một suy nghĩ là Bạch gia tôi vốn là một thế gia lớn, nhà không bao giờ thiếu tiền, tôi chỉ cần ngủ rồi ăn, ăn rồi chơi, cứ thế hưởng thụ là được rồi.

Nhưng mà tôi đột nhiên nghĩ ra, nếu tôi không là Bạch Thiệu Huy, không là trưởng tôn của Bạch gia thì có lẽ tôi đã chết ở đầu đường xó chợ rồi chứ không phải là ăn sung mặc sướng như hiện tại.

Và ngày hôm nay, Bạch Thiệu Huy tôi chính thức tiếp nhận Bạch gia cùng Bạch thị, tuy rằng tôi chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng chắc chắn sẽ dốc hết sức đưa nó đi lên và tiếp tục phát triển, về sau kính mong mọi người cùng hợp tác giúp đỡ."
Bạch Thiệu Huy đề cao âm lượng, như tự trách cùng ăn năng hối lỗi.

Bạch Thiệu Huy nói xong liền đi xuống trở về chỗ của mình, sau đó mỗi người có một suy nghĩ khác nhau về anh cũng như về Bạch gia của hiện tại và sau này.
Ở một góc nào đó tại đại sảnh, đám người Hà Văn, Lê Trực ngồi thành một nhóm nhìn lên khán đài.
" Này, chủ tử đúng thật là biết diễn, không đi làm diễn viên thật là uổng phí." Linh San San chọt chọt Tạ Nghệ Hân nhỏ giọng nói.
"Quả thật, vô cùng xuất sắc." Tạ Nghệ Hân mặt vãn lạnh, không thay đổi sắc mặt nói.
"Suỵt! Không thấy người ngồi bên kia sao." Lê Trực chỉ qua bên Hà Văn.

Mọi người nhìn qua liền thấy bộ mặt chăm chú không rời mắt, ánh mắt thì như sao sáng, một niềm tự hào sõi theo người trên sân khấu.
" Đúng là tình yêu khiến cho người ta mù quáng." Linh San San bĩu môi nói.

Hai người này dù không đi cùng nhau cũng vẫn sẽ phát cẩu lương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận