Trở Về! Anh Yêu Em


Giang Hiển sau khi phun tào thì yên tĩnh tắm rửa, cậu cũng không có cái gì câu nệ mà.

Không quá dài thời gian thậm chí rất nhanh đã đem chuyện vừa rồi bỏ ra sau đầu rồi.

Khoảng 20 phút sau cậu tắm xong, lấy khăn lau sơ người rồi choàng vào một đồ ngủ thoải mái sau đó bước ra khỏi phòng tắm.
Lê Trực sau khi dọa Giang Hiển vào phòng tắm thì suy nghĩ một chút liền đúng chờ cậu ra, không nghĩ tới khi cậu bước ra, hắn liền nhìn thấy cảnh tượng mà hắn cho rằng đó là cảnh tượng làm hắn mất ngủ.
Giang Hiển mặc một bộ đồ ngủ hơi rộng một chút để thoải mái và hầu hết đồ ngủ của cậu đều cùng một size.

Điều khiến cho Lê Trực âm thầm nuốt nước bọt là nút áo trên cùng y không có cài lại liền lộ ra bộ dáng phong tình vạn chủng, xương quai xanh gợi cảm trên nền da trắng làm cho hắn động tâm muốn lập tức 'ăn' cậu ngay lúc này.

Tuy nhiên hắn phải kiềm chế bây giờ mà hành động lỗ mãng thì ăn được hôm nay thì sau này lại không thể đụng được nữa.
Bình thường khi ra ngoài thì Giang Hiển luôn chọn phong cách ăn mặc kín đáo chững chạc nhưng ngược lại khi về nhà thì cậu thích mặc đồ thoải mái hơn.

Không phải xuề xòa, không phải lụng thụng mà lại khiến yếu tố gợi cảm được triển ra vô cùng hoàn mỹ.

Thật ra thì Giang Hiển không để ý lắm với mấy cái thể loại khí chất đó lắm, bản thân cậu chỉ là thấy thoải mái liền mặc thôi, còn khi đi ra ngoài bản thân không thích bị người khác soi mói liền mặc kín đáo hơn một chút.

Mọi thứ thật bình thường nhưng cậu quên mất và cũng không hiểu là trong nhà y hiện đang có một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, mà con mồi đó lại chính là bản thân cậu.
Nhịn xuống cảm xúc không được đứng đắn kia, Lê Trực thấy Giang Hiển có xu hướng muốn đi về phía phòng làm việc, hắn nhanh chóng di chuyển qua đóng lại cửa phòng ngủ, ngăn chặn cậu bước ra khỏi phòng.

Đồng thời nói:
" Hiển, đã khuya rồi, nên đi ngủ thôi." Gọi 'Hiển Hiển' thì quá thân mật, cậu sẽ kịch liệt phản kháng như lúc vừa rồi.

Nên hắn đành bỏ đi một chữ 'Hiển', không quá xa cách cũng không quá thân mật.
"Tránh ra." Giang Hiển thấy Lê Trực đóng cửa phòng liền trong lòng khó chịu muốn nổi giận, bên ngoài thì lạnh lùng nói.

Nếu là nhiệm vụ thì chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thôi chẳng phải sao? Như thế nào hắn lại muốn xía vào sinh hoạt hằng ngày của y chứ!?
" Đã khuya rồi, ngủ thôi, ngủ không đúng giờ sẽ không tốt cho sức khỏe." Lê Trực cười nói, nụ cười của hắn rất nhẹ nhàng và ôn nhu tuy nhiên Giang Hiển cũng không có để ý điều đó, cùng lắm thì chỉ thấy đẹp mắt thôi.
Giang Hiển nhìn người trước mặt hơi hơi nhíu mày.

Suy xét một hồi y quyết định quay lại trong phòng đi đến giường ngủ, đống tài liệu kia tuy nhiều nhưng cũng không quá khó để ngày mai làm cũng không sao.

Vấn đề sức khỏe cũng rất hợp lý vì cơ thể của cậu trước kia đã trải qua một cơn bệnh nặng, bình thường cũng không tập thể dục gì nhiều nên cơ thể có vài phần yếu hơn so với người khác.

Và hơn hết cậu không muốn đôi co với Lê Trực.

Trải qua nhiều lần giao phong, mỗi lần như thế người thua đều là cậu, có phần bực bội nhưng không thể làm gì vì cậu không muốn làm bản thân cậu bực bội thêm.
Lê Trực thấy cậu như vậy liền cười thầm, sau nhiều năm tiếp xúc hắn biết rõ người này như thế nào, dù bên ngoài có tỏa ra bộ dáng lạnh nhạt chững chạc bao nhiêu thì bên trong tâm tư cậu vẫn rất đơn thuần.
Giang Hiển ngủ rất nhanh, lên giường nằm thì một hai phút sau đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Lê Trực đứng nhìn khuôn mặt của tiểu khá ái một hồi lâu, rồi lắc đầu thầm nghĩ:
'Người này chẳng có một chút cảnh giác gì cả!'.


Lê Trực cuối đầu hôn nhẹ lên mái tóc của Giang Hiển, sửa lại chăn giùm y rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng ngủ Lê Trực đi đến phòng làm việc của Giang Hiển, nhìn đống tài liệu trên bàn của y, nghĩ nghĩ liền ngồi xuống ghế, cầm bút lên bắt đầu phê tài liệu giùm Giang Hiển.

Mục đích của hắn rất đơn giản là giúp tiểu khả ái của mình được nhẹ nhàng chút thôi.

Hắn tất nhiên không cần phải xen vào những chuyện quan trọng của Giang thị nhưng giúp đỡ phê duyệt tài liệu lại không thành vấn đề, cũng thuận tiện nhẹ đi công việc của Giang Hiển phần nào.
Năng lực làm việc của Lê Trực tất nhiên hơn Giang Hiển rất nhiều, chưa đến ba mươi phút liền hoàn thành, nếu Giang Hiển biết chắc chắn sẽ một bộ dạng khó chịu 'Người này ăn cái gì mà tốc độ làm việc lại nhanh như vậy, bản thân y với đống tài liệu đó cũng phải hơn một tiếng rưỡi mới xong, bản thân vốn đã nhanh lại có người còn nhanh hơn thậm chí không chỉ là gấp đôi'.
Sau khi duyệt xong đống tài liệu thì một tin nhắn gửi đến điện thoại của Lê Trực, hắn đọc tin nhắn rồi đứng dậy hướng về phía của sổ trong phòng.

Mở nhẹ, thân ảnh lướt nhẹ nhàng không tiếng động rời đi, cửa sổ cũng đã được đóng lại như ban đầu.

Lê Trực sau khi ra khỏi phòng thân ảnh liền nhẹ nhàng đáp trên một cành cây đại thụ bên hông biệt thự Giang gia.

Cùng lúc đó trên một cành cây của đại thụ hiện ra một người trang phục đen chỉ còn chừa lại cái mặt còn có thể phân biệt là ai.
"Lê ca!" Người này nói nhỏ nhưng không thể nhòe đi tính cương trực cùng tôn kính trong lời nói.
" Tình hình sao rồi?" Lê Trực uy nghiêm cùng lạnh nhạt hỏi.
" Không có động tĩnh quá lớn chỉ có những động thái nhỏ." Người áo đen nói một câu bao quát cùng với đưa cho Lê Trực một cuốn sổ ghi chép nhỏ, hiển nhiên chi tiết hơn nằm trong cuốn sổ nhỏ đó.

Lê Trực gật đầu rồi dặn dò người nọ quan sát kĩ lưỡng, có động tĩnh gì liền lập tức thông báo, còn dặn dò chú ý Giang gia hơn trong lúc không có hắn ở đây.
" Lê ca, tôi có một thắc mắc không biết nên nói hay không." Tên áo đen hơi nơm nớp trưng cầu.

Lê Trực liếc nhìn tên này ánh mắt dần trở nên nguy hiểm nhưng cũng ra hiệu cho hắn nói.
" Tôi thấy rõ ràng phi vụ này rất dễ dàng hoàn thành tại sao lại cố tình kéo dài thời gian, thậm chí người nòng cốt như ngài còn tự mình đích thân làm việc? Tôi thật sự không hiểu! "
"Chủ tử làm việc cần nhờ người khác nhắc sao? Bản thân là một sát thủ và cũng là thuộc hạ của chủ tử ngươi vẫn nên biết cái gì nên làm cái gì không nên làm đi.

" Lê Trực lãnh khốc nhìn hắn nói.
Người nọ nhìn thấy ánh mắt đó liền vô cùng sợ hãi, bởi vì hắn biết thanh niên trước mặt này mỗi khi nhìn người khác bằng ánh mắt đó thường đều sẽ có kẻ chết dưới tay của người thanh niên nhìn như vô hại này.

Vô cùng sợ hãi nghe lời cảnh cáo tất nhiên là răm rắp nghe theo.
Tưởng rằng cái chết sắp đến với mình nhưng sau lời cảnh cáo đó Lê Trực cũng đã nhún chân rời đi.

Người nọ thở phào, cấp trên của mình người nào lúc mới nhìn đều cảm thấy bình thường nhưng khi bộc lộ đều toàn những tên khủng bố như ác quỷ làm người khác sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận