Trở Về 70 Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
“Muốn đi cũng không phải không được, tôi sẽ đi cùng cô.” Anh nói.
“Anh sợ tôi chạy à?” Ôn Hòa có chút không hài lòng.
Cố Tấn Hoài cảm thấy, cô vợ nhỏ của anh thay đổi cảm xúc nhanh như thời tiết vậy.
Cố Tấn Hoài phát hiện Ôn Hòa có vẻ buồn bã, liền nhẹ nhàng an ủi cô: “Sao lại như vậy được? Cô đi rồi thì tôi lại tiết kiệm được chút lương thực ấy chứ.”
Ôn Hòa cũng biết mình giận lây sang anh.
Vừa đến nơi này suýt nữa bị bán, thoát khỏi chỗ đó cũng rất khó khăn, giờ lại có người muốn can thiệp vào cuộc sống của cô.
Ôn Hòa là người thích tự do, ghét mọi ràng buộc.
Nhưng nghĩ lại, Cố Tấn Hoài đâu có làm gì sai.
Anh đã cho cô vay tiền, cứu cô ra khỏi hố lửa, và còn đồng ý cùng cô xây dựng cuộc sống tạm thời này.
Một năm nữa, khi tình thế ổn định hơn, chỉ cần nhìn vẻ ngoài của Cố Tấn Hoài, sẽ có biết bao người đổ xô tới.
Nghĩ đến điều đó, Ôn Hòa cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Có lẽ, phần nào đó cô cũng bị tổn thương bởi gương mặt phản chiếu trong chiếc chậu nước sáng nay.
Cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật về nhan sắc hiện tại của mình - không còn là nhan sắc hoàn mỹ, làn da trắng mịn ngày nào nữa.
Cuối cùng, hai người cùng ra ngoài, mỗi người vác một chiếc sọt.
Chuồng bò nằm ở phía đầu đông thôn, gần chân núi nhất.
Nếu đi vòng ra phía sau sẽ xa hơn một chút, nhưng có thể tránh được ánh mắt tò mò của mọi người.
Tuy nhiên, Ôn Hòa không định đi đường vòng, cô muốn cho cả thôn biết rằng mình đã ra đồng làm việc.
Cô cũng muốn thăm dò thông tin bên nhà họ Ôn, xem Ôn Mỹ Lệ thật sự đã gả đi hay chưa.
Vừa đến gần nhà họ Ôn, cô đã nghe mấy bà tám trong làng đang bàn tán xôn xao.
“Ai nghe chưa? Con gái lớn của nhà họ Ôn vừa gả vào thành phố đó.”
“Nghe nói đám cưới đó vốn là của con gái nhà ba, nhưng nó nhất quyết không chịu gả, thế nên con gái cả nhà lớn mới nhặt được món hời này.”
“Hời gì mà hời? Tôi nghe nói vào thành phố làm mẹ kế, phải chăm bốn đứa con lận!”
“Dù sao cũng được vào thành phố ăn lương thực nhà nước còn gì.”
“Tôi nghe nói người đàn ông đó từng có vợ, người vợ trước đó bị mẹ chồng và em gái chồng hành hạ đến chết.”
“Tôi nghe Dương Kim Hoa nói, con bé đó bám lấy cái tên trông coi chuồng bò của thôn mà chẳng được một đồng nào.”
“Các bà tin lời Dương Kim Hoa à? Nếu không lấy được tiền, bà ta chịu để con gái đi à? Nhìn Ôn Hòa xem, mấy năm nay sống có ra gì đâu.
Ôi thôi, mà cũng tội nghiệp, con bé này cũng khổ, mẹ như thế thì làm sao mà khá nổi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...