Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử


Lần này Chu Hiểu Mai trở về chính là giúp Tô Đại Lâm gửi lời, muốn qua đây gặp mặt cha mẹ Chu.

Sau đó tìm ngày lành tháng tốt để làm ngày kết hôn.

Xem vừa mắt thì ngày hôm sau có thể kết hôn rồi, những thứ khác sẽ được đơn giản hóa.

Lâm Thanh Hòa đã sớm chuẩn bị xong, nhà của Đại Lâm bên kia có lẽ hiện tại cũng đang chuẩn bị.

Chuyện này của Chu Hiểu Mai vừa đến đúng lúc.

Cha mẹ Chu liền quyết định đợi cho đến khi con gái gả đi, sau đó sẽ ở riêng.

Ngày hôm sau Tô Đại Lâm liền tới, còn có cậu mợ của hắn và mọi thứ đã sẵn sàng.

Kẹo cùng điểm tâm, những thứ quà lễ khác nói chung rất tươm tất, cũng rất chú trọng ý tứ bên này.
Nếu không sẽ không chuẩn bị sính lễ tốt như vậy.

Cha mẹ Chu tuy cảm thấy Đại Lâm nói lắp thì hơi khó xử.
Nhưng hai vợ chồng già cũng coi như tự mình biết mình.
Cũng biết nếu không phải có khuyết điểm này, thì con gái bọn họ làm sao gả vào một gia đình như vậy?

Nhà ở bốn mươi mét vuông, lại có công việc ổn định, gả qua xong sẽ làm chủ gia đình cơ mà.

Lễ dạm hỏi, lễ ăn hỏi và lễ rước dâu coi như đã chuẩn bị xong.

Hôn nhân đối với Chu Hiểu Mai mà nói là không cần nhiều lời, điều kiện cực tốt là được.

Tô Đại Lâm và cậu mợ hắn rời đi, mẹ Chu không khỏi vui mừng nói: "Không trách mẹ Chu Khải nói hôn sự này rất tốt, cuộc hôn sự này quả thật tốt vô cùng nha".


"Nói lắp một chút" Cha Chu nói.

"Nói lắp thì thế nào, cũng không phải câm điếc.
Hơn nữa sống qua ngày, biết kiếm tiền là quan trọng nhất, những cái khác không quan trọng lắm".

Nói tóm lại, cuộc hôn sự này sẽ được tổ chức vào cuối tháng.

Mặc dù Lâm Thanh Hòa có kiến thức, biết được tốc độ kết hôn ở thời đại này.
Nhưng với tốc độ như vậy, cô cũng phải hoảng sợ.

Bước tiếp theo chính là của hồi môn rồi.

Hôm nay Lâm Thanh Hòa từ thị trấn trở về, cầm theo một cái chăn bông mới tinh.

Cô sớm đã đặt cho người ta làm, tuy chỉ có năm cân, nhưng đây cũng là một cái chăn bông vô cùng tốt.

"Đây là chăn bông ta làm quà cưới cho cô nhỏ, hai khối xà phòng này cũng là cho cô ấy, đến lúc đó để cô ấy mang theo" Lâm Thanh Hòa đạp xe đạp qua nhà Chu lão gia, trực tiếp đem chăn bông và hai khối xà phòng đưa cho mẹ Chu, nói.

"Cần gì phải cho nhiều như vậy?" Mẹ Chu không ngờ cô lại nguyện ý cho Hiểu Mai nhiều đồ làm của hồi môn như vậy, nói.

Bất kể là chăn bông hay xà phòng thoạt nhìn đều không hề rẻ, đây là những thứ đồ cực tốt.

"Có hơi nhiều thật" Đại tẩu có chút lúng túng nói.

"Chúng ta nào có thể so sánh với mẹ Chu Khải, gia cảnh nhà cô ta như thế nào nhà ta như thế nào chẳng lẽ không biết" Nhị tẩu liền nói.

Tam tẩu không nói gì.

Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt liếc nhìn nhị tẩu: "Có chuyện gì thì cứ nói, đừng cứ suốt ngày chua ngoa.
Có bản lĩnh thì kêu chồng ngươi kiếm tiền cho ngươi tiêu sài, không có bản lĩnh thì câm miệng đi".

Mặt nhị tẩu trầm xuống, nói: "Lão tứ gia, ngươi nói chuyện ra làm sao đấy!".

"Ta nói thế nào thì cũng đều là tiếng người, còn có những người miệng chó không mọc ra được ngà voi, lại càng không nói được tiếng người" Lâm Thanh Hòa khinh miệng, nhìn cô ta nói.

"Ngươi muốn đánh lộn có phải không?" Nhị tẩu trực tiếp đẩy cô một cái.

Hiển nhiên, nhị tẩu nhẫn nhị Lâm Thanh Hòa đã lâu.

"Mẹ, đại tẩu, tam tẩu, các ngươi cũng đều thấy rồi đó, là vợ lão nhị đánh ta trước" Lâm Thanh Hòa nói xong lời này liền ném nhị tẩu qua vai, đem nhị tẩu ngã xuống đất.

"Bùm!" Mặt đất vang lên.

Những người phụ nữ trong nhà kinh ngạc đến ngây người.
Đừng nói là phụ nữ, ngay cả cha Chu đang im lặng hút thuốc phiện cũng ngay người cả ra.

Gương mặt mẹ Chu ngây ngốc, đại tẩu tam tẩu còn kinh ngạc hơn.

"Aizo, đau chết đi được, vợ lão tứ, ngươi đây là muốn giết người sao!" Nhị tẩu còn đang nằm trên mặt đất rên rỉ, thậm chỉ còn hừ hừ than đau, cả người đều không bò dậy nổi.

"Cho ngươi mặt mũi, gọi ngươi một tiếng nhị tẩu còn không biết điều.
Ngươi còn thở gấp nữa sao, bản thân không biết nặng bao nhiêu cân à.

Nữ nhân của Chu Thanh Bách, ngươi có thể đẩy ngã hả?" Lâm Thanh Hòa từ trên cao, mắt lạnh nhìn xuống cô ta.

"Nhanh, mau đem vợ lão nhị đỡ dậy" Mẹ Chu phục hồi tinh thần lại rồi, vội vàng nói.

Đại tẩu cũng vừa tỉnh táo lại, liền vội vàng đem nhị tẩu đỡ lên, mẹ Chu nói: "Dìu nó trở về".

Vì vậy đại tẩu và tam tẩu liền đỡ nhị tẩu trở về.

Lâm Thanh Hòa chấp cả chuyện này.
Đừng nói là nhị tẩu nhẫn nhịn cô từ lâu, cô đây cũng nhận nhịn cô ta lâu rồi.
Lần này dám động thủ trước, cô còn phải khách khí với cô ta sao.

Đến lúc nên ra tay!

Đại tẩu, tam tẩu đưa nhị tẩu trở về xong thì quay lại.
Lâm Thanh Hòa nói với mẹ Chu và hai người họ: "Mẹ, ta cứ để của hồi môn ở đây cho cô nhỏ.
Còn đại tẩu tam tẩu, các ngươi không cần phải giống ta.
Hiểu Mai biết điều kiện gia đình của từng người, có tâm ý là được.
Ta đã xem qua phòng ở của nhà cô ấy rồi, vật gì cũng đầy đủ hết.
Cuối tháng mọi người hãy vui vẻ tiễn cô ấy đi xuất giá, chớ vì chút của hồi môn mà gây ra gì không vui".

Nói xong lời này, Lâm Thanh Hòa tâm tình cực tốt đi ra về.

"Ho khan, lão nhị gia không sao chứ?" Mẹ Chu lúc này mới nhìn về phía đại tẩu, tam tẩu, nói.

"Không sao, chỉ là có chút đau người thôi" Tam tẩu nói.

Đại tẩu cũng gật đầu, sự tình không có gì nghiêm trọng, thế nhưng ngã như vậy có chút đau thật.

"Đi làm cho lão nhị gia an phận một chút.
Việc này vốn dĩ là do nó không đúng.
Nhiều người nhìn như vậy mà nó lại dám đẩy mẹ Chu Khải, không ai oan uổng nó đâu" Mẹ Chu nói.

Đại tẩu và tam tẩu liếc nhau một cái, nghĩ thầm, dù cho vợ lão tứ gây phiền thì mẹ chồng vẫn thiên vị cho vợ lão tứ.

Từ trong nhà đi ra, đại tẩu mới chậm rãi thở hắt ra, nói rằng: "Ta còn không biết mẹ Chu Khải có thể đánh như vậy".

Tam tẩu vừa nãy cũng bị giật mình: "Đúng vậy, ta cũng không biết khí lực của mẹ Chu Khải lại lớn như".


Ném một cái qua vai sạch sẽ, gọn gàng.
Tam tẩu cảm thấy hai người như nhị tẩu cộng lại cũng không phải là đối thủ của mẹ Chu Khải.

Lời này có nghĩa là mẹ Chu Khải có thể đánh thêm được nữa.

"Nhìn thế kia, có lẽ là theo tứ thúc học" Tam tẩu nói.

"Ta đoán là vậy" Đại tẩu phi thường may mắn khi trước đây không có mâu thuẫn gì lớn với lão tứ gia.

Tam tấu cũng cảm thấy may mắn, quan hệ với nhà lão tứ cũng không tệ lắm.

Hai đứa con dâu vừa đi, mẹ Chu nhìn về phía cha Chu, cha Chu cũng nhìn về phía bà.

"Vợ lão tứ học từ lão tứ à?" Mẹ Chu nhịn không được, hỏi.

Cha Chu đoán chừng chính là lão tứ dạy rồi, mẹ Chu nói: "Ngươi nói xem, Chu Thanh Bách dạy vợ nó cái này làm gì?"

"Tốt vô cùng" Cha Chu tiếp tục hút thuốc phiện, nói.

Để coi từ nay về sau, vợ lão nhị có còn dám đụng đến vợ lão tứ không.

Cha Chu tuy rằng không hỏi gì, nhưng không có nghĩa là hắn không biết.
Lúc này hai đứa con dâu động thủ, cũng đều là hai đứa con dâu tích tụ từng tí một, lâu ngày mới bùng nổ.

Ai mạnh ai yếu, chuyện này đã phân được cao thấp.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận