Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử


Vì là thu hoạch mùa hè cho nên ăn uống tương đối đơn giản, nhưng vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng.

Ăn bánh xuân.

Bánh xuân đều do Lâm Thanh Hòa gói ở nhà xong mới mang đi.

Cục thịt nhỏ, nấm thái hạt lựu, trứng gà xào rau hẹ, cô còn làm sốt cà chua ăn cho hợp mùa.
Mùi vị đặc biệt ngon miệng.

Còn ăn cùng với canh, Lâm Thanh Hòa lần lượt múc cho mỗi người một bát.

Ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút, lại ăn thêm cà chua nhà trồng, quả thật không còn gì phải nói.

Thức ăn bên này tuyệt đối là đệ nhất trong làng.
Nhà lão Chu gia bên kia không thể nào so sánh được.

Nhị tẩu cứ nhìn một nhà năm người bên kia ăn bánh xuân.
Đặc biệt là nhân nhồi, mùi thơm đều bay qua tới đây.

"Ăn ngon như vậy sao không qua đây biếu cha mẹ một ít" Nhị tẩu gặm bánh bột ngô, bĩu môi nói.

"Đã ra ở riêng rồi, ăn phần của ngươi đi!" Mẹ Chu nghe vậy liền liếc mắt nhìn con dâu thứ hai, rõ ràng đang muốn gây chuyện mà.

Nghe vậy nhị tẩu không dám nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy không phục.

Lâm Thanh Hòa cũng không đợi lâu, thoa kem chống nắng cho Chu Thanh Bách cùng Chu Khải và Chu Toàn xong, sau đó thu dọn đồ dùng, tiện tay cầm hai cái hộp lớn.

Kem chống nắng lúc này đã phát huy tác dụng rồi.
Đứa lớn và đứa thứ hai thì khá hơn, qua đây chủ yếu vui đùa.
Lâm Thanh Hòa cũng không ngăn cả, nhưng mỗi người nhất định phải đội mũ.


Chu Thanh Bách là quân chủ lực nên mặt thật sự đỏ bừng, Lâm Thanh Hòa không nhẫn tâm nhìn như vậy.

"Không cần thoa những thứ này cho ta" Chu Thanh Bách nói.

"Ta cũng không còn dư lại nhiều lắm, thoa cho ngươi không được mấy lần" Lâm Thanh Hòa nói.

Lúc này mặt mày Chu Thanh Bách mới nhu hòa xuống.

"Nghỉ ngơi đi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách gật đầu, đem Chu Khải Chu Toàn cùng nhắm mắt ngủ nghỉ ngơi.

Lâm Thanh Hò dọn dẹp đồ xong cũng ôm bé út Chu Bách về nhà.
Hôm nay trời quá nóng, tựa như lò than.

Nhưng mà một ngày trọng đại như vậy không ai chạy trốn được, cũng phải xuống đất làm việc.
Lâm Thanh Hòa đó giờ lười biếng chưa bao giờ làm việc, cho nên mọi người thấy mãi thành quen, không có cảm giác gì.

Kèn lệnh vừa vang lên, Chu Thanh Bách cùng mọi người lại xuống đất lần nữa gặt hái.

Chu Khải Chu Toàn và những đứa trẻ nhỏ khác thì không sao, yêu cầu không quá lớn.
Bọn họ phụ trách nhặt bông lúa mạch, tính theo cân quy ra công điểm, những đứa trẻ này cũng rất có tinh thần làm việc.

Nhưng dù có tinh thần hăng say đi chăng nữa thì ngày hôm đó làm việc vô cùng mệt mỏi.

Lúc trở về Chu Toàn nằm sắp trên lưng cho cha hắn cõng về nhà, cho thấy rõ ràng là mệt mỏi.

Lâm Thanh Hòa lại càng hoảng sợ, sợ hắn bị trúng gió, nói: "Ngày mai Chu Toàn không được đi nữa".

"Không được, ta còn muốn đi!" Chu Toàn vội vàng nói.

"Không mệt sao?" Lâm Thanh Hòa hỏi hắn.

"Không mệt!" Chu Toàn gật đầu.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn như vậy cũng không quản nữa, nói: "Nếu mệt thì lập tức nghỉ ngơi có biết chưa?"

"Đã biết, ta sẽ không gắng gượng, nếu bị say nắng sẽ khó chịu chết" Chu Toàn nói.

Có những đứa trẻ khác ở giữa trời nóng, bị say nắng mà nôn mửa, tiêu chảy, nhìn rất khó chịu.

Ăn cơm tối đơn giản, Lâm Thanh Hòa nấu xong chè đậu xanh bưng ra.

Đây là chè đậu xanh đường phèn, chỉ hơi ngọt, nhưng ăn rất ngon.

Lâm Thanh Hòa múc cho cha con bọn họ nhiều một chút, rồi múc thêm hai bát kêu Chu Khải đưa qua cho ông bà nội ăn.

Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách: "Ngày mai ta sẽ nấu thêm chè đậu xanh, món này giải nhiệt rất tốt".

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu.

Lâm Thanh Hòa lúc này mới thỏa mãn, nói: "Hôm nay ngươi đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi!"

Chu Thanh Bách lắc đầu, còn chưa mệt đến cỡ đó.
Hắn định đi dọn chuồng heo, lại phát hiện chuồng heo đã được dọn dẹp rồi.


Đương nhiên là do Lâm Thanh Hòa quét dọn.
Vì người đàn ông này, cô cũng không đếm xỉa đến mùi của phân heo.

"Ta có thể nói cho ngươi tin tốt, thu hoạch vụ mùa mùa hè này ta sẽ giúp ngươi làm, còn những lúc khác thì ngươi tự làm đi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Không cần ngươi làm, chờ ta về ta làm là được rồi" Chu Thanh Bách nhìn cô nói.

"Ngươi mệt mỏi như vậy rồi, không thể cứ chuyện gì cũng đập trên đầu ngươi" Lâm Thanh Hòa bĩu môi nói.

Mặt mày Chu Thanh Bách phá lệ vừa lòng, cô nhìn ánh mắt của hắn có thể thấy được ý tứ ngọt ngào.

Điều này hiếm thấy trong mắt của người đàn ông cứng rắn này lắm.

"Đi nghỉ thôi" Lâm Thanh Hòa khoát tay nói.

Chu Khải rất nhanh trở lại, tiểu tử này ngày hôm nay cũng mệt mỏi nhiều rồi.
Cho nên Lâm Thanh Hòa tắm rửa cho anh em bọn hắn xong liền để bọn hắn đi chơi.
Sáu giờ rưỡi tối mới cho bọn hắn ăn chè đậu xanh.

Chè lạnh vừa phải vì được ướp lạnh bằng nước giếng.
Cộng với có đường phèn cho nên ăn cực kì ngon.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, cứ mười giờ sáng là Lâm Thanh Hòa đem chè đậu xanh qua đó cho cha con bọn hắn ăn.

Tất nhiên cha mẹ Chu cũng có phần, về phần những người khác, Lâm Thanh Hòa không thèm quan tâm.

Nhị tẩu khó tránh khỏi chua xót nói, người lớn như cô không có cũng chả sao.
Thế nhưng con trai nhỏ của cô cũng không có ư?

Chu đại tẩu ở nhà chăm sóc bọn nhỏ tiện thể nấu cơm luôn, tam tẩu thì qua đây làm việc rồi.

Bởi vì đại tẩu sinh em bé mới hai ba tháng, nên không thể để cho cô ấy làm việc nặng hay tham gia thu hoạch.
Phụ trách thức ăn cho cả nhà, thuận tiện chăm sóc bọn nhỏ thôi.

Lần này đại tẩu sinh được con trai.

Lâm Thanh Hòa lúc đó cũng không keo kiệt, tặng cho cô ấy hai cái chân heo hầm đậu phộng ăn, món này giúp người mẹ mới sinh có rất nhiều sữa cho em bé.

Tam tẩu không thể nào không mệt mỏi, nhưng cũng không có phản ứng hay nói bất cứ thứ gì.


Đều ra ở riêng rồi, tứ đệ muội Lâm Thanh Hòa này có thể hiếu kính với cha mẹ Chu như vậy, những nhà khác chẳng lẽ còn muốn ăn đồ ăn ở nhà cô ấy sao? Điều này sao có thể.

Mẹ Chu hôm nay trở về liền căn dặn đại tẩu, ở nhà cũng nấu một chút chè đậu xanh, mang cho nhà lão tứ một ít.

Nhị tẩu lại bắt đầu lẩm bẩm: "Đây là sợ hai vợ chồng già bọn họ ăn hết nhà của lão tứ sao?"

Tam tẩu lúc này nhịn không được nữa, nói chuyện này với đại tẩu.

"Thanh Hòa cho cha mẹ ăn chè đậu xanh, cô ta không hài lòng nói không có chuẩn bị phần cho bọn nhỏ.
Bây giờ mẹ kêu đại tẩu nấu cho cả nhà ăn, cô ta lại không hài lòng, suốt ngày ở sau lưng nói những thứ này".

"Xời, hôm trước ta còn nghe đào nương nói, lúc đó Vương Linh nói móc Lâm Thanh Hòa, nhưng bị Lâm Thanh Hòa đáp trả lại.
Quan hệ của Vương Linh với cô ta rất tốt" Đại tẩu bĩu môi nói.

"Đúng là bà ba hoa, ta đi đến nơi nào cũng đều có thể nghe thấy được cô ta đang nói xấu người khác" Tam tẩu khinh bỉ nói.

"Nhưng dù thế nào thì cô ta cũng chỉ dám nói sau lưng.
Có bản lĩnh nói trước mặt Lâm Thanh Hòa thử đi, xem Thanh Hòa có tha cho cô ta hay không" Đại tẩu nói.

Tam tẩu không nói gì nữa, thu hoạch vụ mùa đúng là mệt chết người.

Bởi vì bận rộn thu hoạch vụ mùa cho nên Lâm Thanh Hòa sẽ không đi thị trấn bán thịt heo.
Mỗi ngày đem thịt heo mua được đều bỏ vào trong túi không gian.

Chờ hết bận lại đi một chuyến đến thị trấn.

Mai tỷ bây giờ không có việc làm, Lâm Thanh Hòa chỉ mới biết được.
Trước kia cô ấy chỉ làm công nhân tạm thời, không trách nguyên chủ lúc trước cực kỳ hiếm thấy qua Mai tỷ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận