Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử


Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách đều được nuôi dạy vô cùng tốt.
Con trai Chu Thanh Bách của ông già này cũng đã trở về nhà.
Cho nên bàn cơm tất niên đêm giao thừa năm nay thật sự rất vui vẻ.

Cho dù nhị tẩu không có ở đây bây giờ cũng chẳng hề gì, bộ mặt đáng ghét như vậy chả ai thương tiếc đâu.

Đúng là bất chấp ganh tỵ, hiếm có một bữa cơm ngon như vậy, ăn nhiều một chút còn không kịp, rốt cuộc cô ta muốn cái gì đây?

Ăn xong cơm tất niên, thời gian còn lại chính là ngồi nói chuyện vui vẻ, xem đêm giao thừa.

Nhưng Lâm Thanh Hòa không muốn ở lại mãi chỗ này.
Hàn huyên một hồi, đến hơn chín giờ, liền mang theo mấy đứa nhỏ về nhà.

Về phần gác đêm, có Chu Thanh Bách ở đây là được rồi.

Mẹ Chu liền lôi kéo con trai Chu Thanh Bách vào trong nhà nói chuyện.
Chủ yếu hỏi Lâm Thanh Hòa hiện tại thế nào.

"Mẹ không cần lo lắng, vợ ta cô ấy rất tốt" Chu Thanh Bách nói.

Mẹ Chu nói: "Mẹ cũng biết vợ ngươi có chiều hướng thay đổi tốt hơn rồi.
Nhưng ngươi cũng nên chú ý một chút, vợ ngươi đối với chuyện ngươi rút lui vẫn còn để trong lòng.
Nếu có chuyện gì thì nhường nhịn nó một tí".

Chu Thanh Bách gật đầu.

Vợ hắn lo liệu chi phí sinh hoạt, việc ăn uống cho cả nhà cũng không dễ dàng, hắn tất nhiên sẽ nhường nhịn cô.


Mặc dù mẹ Chu không muốn con trai mình phải ăn nói khép nép với con gái nhà người ta.
Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ đã trưởng thành hết rồi, cũng đã có gia đình.
Làm chủ của nhà này bà sao có thể không biết, nếu như nữ nhân làm chủ một nhà mà không đảm đương nổi, thì cả gia đình đừng nghĩ đến việc có thể yên ổn sống qua ngày.

Uy lực của nữ nhân chính là chỗ này, điều này không thể bàn cãi.

Cho nên mẹ Chu thà rằng để con trai mình tạm nhân nhượng vì lợi ích chung.
Ít nhất trước mắt mà nói, vợ lão tứ này cũng không vì chuyện của hắn rút lui mà làm ầm ĩ.

Điều này rất tốt, lúc đầu làm bà lo lắng gần chết, sợ vợ hắn sẽ gây phiền phức cho hắn.

Bây giờ có thể nói là đã ổn rồi.

Giữa đêm, Chu Thanh Bách về nhà.

Chu Hiểu Mai liền cùng mẹ Chu nói rằng: "Mẹ, ngươi kêu tứ ca đi vào nói gì vậy?"

"Không nói gì" Mẹ Chu không muốn nói quá nhiều cùng con gái này, nếu không..
lời nói gì cô cũng sẽ nói đến tai tứ tẩu.

"Người không nói ta cũng biết, nhất định là muốn hắn cùng tứ tẩu sống hòa thuận nha!" Chu Hiểu Mai nói.

Chu Hiểu Mai liếc nhìn cô: "Ngươi cầm tinh con khỉ à?"

"Ta không phải cầm tinh con khỉ, ta là ăn ngay nói thật.
Mẹ, người phải nói với tứ ca một chút, người như hắn, có thể lấy được người như tứ tẩu, thì chỉ có thể nói là do hắn mạng tốt, phải nói hắn biết quý trọng" Chu Hiểu Mai nói đạo lý.

Mẹ Chu không vui nói: "Tứ ca ngươi có chỗ nào kém?"

"Tứ ca không có kém, nhưng để so sánh với người như tứ tẩu thì có kém một chút.
Điểm ấy ta tin ta không nói thì trong lòng mẹ cũng hiểu rõ.
Một người có phong thái cùng kiến thức như tứ tẩu, mấy cô gái lớn lên trong thành phố còn không có cách nào so sánh được nha" Chu Hiểu Mai nói tiếp: "Mẹ, người không phát hiện tứ tẩu so với trước đây ngày càng xinh đẹp hơn à".

Mẹ Chu liếc nhìn cô, không nói chuyện.

Nhưng trong lòng bà sao có thể không biết, tướng mạo của vợ lão tứ thật đúng là mấy cô con gái trong thôn đều ngưỡng mộ, nhưng cũng không thể so sánh với lão tứ.

Hơn nữa so với trước kia, con dâu lão tứ bây giờ về việc ăn nói hay làm việc cũng đều vô cùng dễ chịu.
Buổi tối nay cả đại gia đình ăn cơm, liền đem theo hai món ăn qua đây.
Dù cho vợ lão nhị có khiêu khích thì chỉ có á khẩu không nói được.
Đây cũng coi như khéo léo.

Nhưng dù thế nào đi nữa, con trai của bà cũng xứng đôi mà, nơi nào không xứng đôi giống như con gái bà đã nói.

"Ta không nói là không xứng.
Ta chính là muốn nói, người phải kêu tứ ca dỗ dành tứ tẩu cho tốt.
Lần này ta trở về chứng kiến tứ tẩu rất quan tâm đến bọn đại oa.
Nếu tẩu ấy không vui, lấy tính tình của tứ tẩu thì đúng thật sẽ chia tay với tứ ca.
Người đừng nói là không thể, ta đối với tứ tẩu hiểu rõ hơn ai hết, người cũng đâu phải không biết" Chu Hiểu Mai nói.

Mẹ Chu muốn nhéo cô, mắng: "Gần sang năm mới, ngươi đừng có nói mấy lời xui như này, ta thấy hắn hiện tại rất tốt".


"Đúng là rất tốt.
Vậy người cũng đừng để tẩu ấy chịu ủy khuất, nếu không..
Ngay cả nhà mẹ đẻ, tứ tẩu cũng đoạn tuyệt quan hệ, thì nhà chồng cũng có khả năng.
Tướng mạo của tứ tẩu gả cho người trong thành không phải là không thể.
Tẩu ấy lợi hại lắm, nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc.
Lại nói tiếp, trước đây gả cho tứ ca có lẽ là vì đáp ứng được mộng đẹp của tứ tẩu.
Bây giờ giấc mộng tan nát, lại không náo loạn, thật sự là hiếm thấy" Chu Hiểu Mai nói.

Cô ở trong xưởng thực phẩm nghe nói tứ ca của cô xuất ngũ.
Đã dự liệu được rằng tứ tẩu sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Được rồi, mau ngủ đi" Mẹ Chu nhịn không được nói.

Mẹ Chu liền trở về nói cùng cha Chu, cha Chu nói: "Ngươi cũng đừng quan tâm nhiều như vậy, đừng quản bên kia là được.
Ta thấy Chu Thanh Bách với lão bà của hắn tình cảm rất tốt".

Chủ yếu nhất vẫn là vợ lão tứ bây giờ đã để ý hơn đến bọn đại oa.
Nhìn ba đứa cháu trai, cha Chu nhìn đều cảm thấy vui vẻ.

Không thể không nói, nhan sắc cha mẹ thật sự rất quan trọng.
Cha mẹ đẹp thì sinh con cũng không kém được.

"Hôm nay ta nhìn ba anh em đại oa, cảm thấy mấy đứa nhỏ trong thành cũng như vậy" Cha Chu nói với tâm trạng vui vẻ.

Nói đến cái này, mẹ Chu không nói gì.
Mấy đứa cháu đời thứ ba, nhà lão đại, nhà lão nhị và lão tam cũng không thể so sánh được với nhà lão tứ.

Không nói đến nhà lão Chu gia, những gia đình khác trong thôn cũng không có nhà nào so sánh được.

Thực sự điều này là do có cha mẹ tốt.

Nhà lão Chu gia bên này nói như vậy.

Đến với nhà của Lâm Thanh Hòa bên kia.


Chu Thanh Bách trở về thì thấy mẹ con bọn họ đều đã ngủ ngon rồi, hắn cũng liền cởi quần áo và đi lên giường nằm.

Đại khái mấy ngày nay ngủ đã quen, Lâm Thanh Hòa không còn chống cự với vòng ôm của hắn.
Cảm nhận được hơi thở của hắn liền tự động nhích lại gần, còn ôm sau lưng hắn, tìm một tư thế thoải mái để ngủ tiếp.

Trong bóng tối, khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thanh Bách dịu đi.
Ôm eo, ngửi mùi tóc thơm ngát của cô, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Lâm Thanh Hòa thức dậy, Chu Thanh Bách đã làm xong bữa sáng.

Mặc dù là mùng một đầu năm, nhưng cũng không cần ăn quá đặc biệt, ăn cháo kê cùng với bánh bao là được.

Lâm Thanh Hòa ôm bọn đại oa rời giường, nhưng ba anh em đều không muốn dậy.
Chăn mùa đông ấm áp cực kỳ, hận không thể nằm mãi ở đây.

Nhất là năm nay Lâm Thanh Hòa mang một chiếc chăn bông lớn như vậy, thật sự quá ấm áp.

Phòng bên cạnh còn có một cái nhưng không dùng, bên này có một chiếc chăn lớn cộng thêm một chiếc chăn bốn cân đã đủ dùng.

Kỳ thật Lâm Thanh Hòa cũng không muốn rời giường.
Nhưng hôm nay là đầu mùng một, còn phải cho bọn nhỏ đi thăm chúc tết nha.

Mặc quần áo và nón thật tốt cho bọn hắn, cho bọn hắn ăn sáng, ăn xong thì cho bánh kẹo và ra ngoài chơi.

Còn tiền mừng tuổi thì mỗi người hai phần tiền.
Bé út vẫn như cũ, tiền sẽ do cô giữ, còn hai đứa lớn thì không cần.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận