Trở Về 1960 Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Nếu bây giờ Tố Ngọc tự mình mang đồ ra chợ bán, cô lo rằng sẽ bị người ta chú ý, cho nên cô không dám làm xằng bậy, kể cả những chuyện như tự mình mua bán lương thực, Lâm Tố Ngọc cũng không thể tự mình làm.
Tố Ngọc chỉ mới chuyển tới nơi này ở, nên cẩn thận dè dặt, trải qua cuộc sống bình thường mới là ưu tiên bây giờ của cô.
Ít nhất là cho đến khi cô xác định được mình không bị người khác theo dõi, thì cô mới có thể xông pha đến các thành trấn lân cận.
Buổi chiều, cô đến lớp như bao học sinh khác, mà thời gian tan học cũng không sớm, năm giờ chiều mới tan học.
Lúc trở về vừa vặn thấy người nhà hàng xóm của cô tan tầm trở về, đối phương lộ vẻ tò mò nhìn cô một hồi liền mở miệng hỏi thăm.
“Xin chào, cô là mới chuyển tới sao? Mà sao mấy ngày nay đều không thấy người lớn trong nhà?”
“À, người lớn nhà cháu đi làm ở nơi xa, dì tìm bọn họ là có chuyện gì sao?”
Lâm Tố Ngọc giả vờ ngây thơ hỏi lại, đối phương ngược lại thoải mái nói mình chưa từng gặp qua người lớn trong nhà Lâm Tố Ngọc, còn cho rằng chỉ có một đứa bé sống ở đây, nên chào hỏi một chút để khi có chuyện thì Tố Ngọc có thể tìm hàng xóm hỗ trợ.
“Ừm, vậy cháu tên gì nhỉ? Dì là hàng xóm của cháu, sau này có khó khăn gì có thể sang tìm dì nhé.
”
Một nhà hàng xóm khác nữa sợ là đã sớm chú ý đến nhà của Tố Ngọc, nghe được ngoài cửa có người nói chuyện, nên thuận thế mở cửa đi ra chào hỏi.
“Đào đại tỷ vẫn nhiệt tình như vậy, khó trách vợ tôi luôn nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần.
”
Từng câu từng câu qua lại, rất nhanh Lâm Tố Ngọc liền biết được sơ lược bối cảnh của hàng xóm hai bên nhà mình.
Hàng xóm bên trái họ Chu, tuổi chưa tới bốn mươi, đứa lớn trong nhà ông ta đã đủ tuổi đi lính, còn đứa con trai nhỏ thì đang học trung học phổ thông hơn nữa còn đang ở trọ, bản thân ông ta là đội trưởng đội an ninh của xưởng dệt, mà vợ ông ta họ Cổ, cũng làm việc ở căn tin xưởng dệt.
Hàng xóm bên phải nhà dì Đào họ Trình, chú Trình là kỹ thuật viên của nhà máy xe đạp, tiền lương cao phúc lợi tốt, con gái duy nhất đang là giáo viên trường trung học cơ sở, hiện giờ đã đến tuổi xem mắt.
Dì Đào vì sức khỏe không tốt nên không thể ra ngoài làm việc, ngày thường ở nhà làm việc nhà hoặc dán hộp diêm mỗi khi nhàn rỗi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...