Trở Về 1960 Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong


“Tốt, nhà chúng ta phải dọn đi rồi, sau này có cơ hội ta sẽ viết thư về, anh nhất định phải nhớ kỹ chuyện đã hứa hôm nay đó.


Lâm Tâm Dao từ nhỏ đã thể hiện trí tuệ vượt trội, mưu sâu hơn người, chỉ với mấy câu liền khiến Lý Ngôn Băng phải đắn đo cân nhắc.

Còn để lại cho đối phương đủ hy vọng, ám chỉ khả năng bọn họ sẽ còn gặp lại trong tương lai.

“Tâm Dao, tiểu thư nhất định phải gửi thư cho tôi đó, chuyện tiểu thư bảo tôi làm nhất định tôi sẽ chu toàn.


"Lý Ngôn Băng, anh nhớ học hành cho tốt, chờ sau này chúng ta đến kinh thành học đại học, đến lúc đó chúng ta có thể lại gặp mặt.

"

!.

.

Lâm Tố Ngọc thấy người Lâm gia tất cả đều mang theo rương tập trung ở nhà chính, liền biết người Lâm gia đang chuẩn bị để đêm nay rời đi.

Cô đang nghĩ chờ sau khi bọn họ rời đi sẽ đục nước béo cò, thu gom những đồ dùng còn lại của Lâm gia, liền thấy Lâm Tâm Dao vội vã đi về phía cửa sau.

Lâm Tố Ngọc liền cao hứng, “Cơ hội tốt!”.

Cô đã sớm nghĩ Lâm Tâm Dao cho rằng Lâm Tố Ngọc rơi xuống nước là chuyện ngoài ý muốn, vậy thì tại sao Lâm Tố Ngọc cô lại không thể tặng cho Lâm Tâm Dao một “món quà” ngoài ý muốn chứ?
Cô lặng lẽ đi theo sau Lâm Tâm Dao, đáng tiếc là ra khỏi cửa hậu viện Lâm gia sẽ không có vật gì che chắn, Lâm Tố Ngọc không dám đi quá gần liền chờ ở cửa sau Lâm gia.


Lúc Lý Ngôn Băng đưa Lâm Tâm Dao trở về, hai người họ thấy đường phố không có ai, cũng không chú ý âm lượng nói chuyện của mình, liền để cho Lâm Tố Ngọc nấp ở sau cửa hậu viện nghe được hai người đối thoại.

Chậc chậc, đuôi ong vàng châm sao độc bằng mỹ nhân tâm, Lâm Tố Ngọc đâu lạ gì Lâm Tâm Dao, quả nhiên trước khi đi còn muốn tìm người đến theo dõi cô.

Nghe được tiếng đẩy cửa vào, Lâm Tố Ngọc nhanh chóng trốn vào không gian ảo cảnh, đem gậy nhóm lửa của nhà bếp nắm chặt ở trên tay.

[Lát nữa dùng gậy nhóm lửa này đánh Lâm Tâm Dao ngất xỉu là được.

A, không thể để cô ta thấy mình nhận ra mình, có cần trang điểm không nhỉ.

]
Lão thái thái Lâm Tố Tố thuận buồm xuôi gió cả đời thật đúng là chưa từng đánh nhau với người khác, càng chưa từng đánh ngất người nào, trong lòng không khỏi sợ xuống tay nhẹ quá, nếu người không ngất xỉu thì ngược lại mình sẽ bại lộ.

Nghĩ như vậy, Lâm Tố Ngọc cởi bỏ hai cái bánh quai chèo bím tóc, đem tóc của mình vò rối tinh rối mù, trông hệt như một con điên, đoạn cô lấy tro đen trên đầu gậy nhóm lửa bôi lem luốc ở trên mặt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui