Trớ Trêu Xuyên Không Thành Nữ Phụ

Hai ngày sau đó cô không đến trường nữa. Ba cô đã xin thôi học cho cô. Suốt khoảng thời gian ấy cô ở nhà phụ giúp, đi chơi với gia đình. Đối với cô khoảng thời gian đó chính là lúc vui vẻ và bình yên nhất cuộc đời mình, mà ở kiếp trước cô không bao giờ tìm được.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã tới ngày cuối cùng.

Sinh nhật của Bạch phu nhân được tổ chức ở một nhà hàng năm sao chuẩn, sang trọng và quyền quý, đậm chất thượng lưu. Và tất nhiên cả đám nam chủ và nữ chủ kĩ nữ cũng được mời, nhưng họ không biết người mời họ đến đây chính là Bạch Lam Băng cô.

Nữ chủ bạch liên hoa giả tạo kia mặc trên mình một bộ váy trắng tinh khiết tôn lên vẻ thuần khiết của ả ta. Bề ngoài thanh thuần bao nhiêu thì tâm địa lại rắn rết bấy nhiêu. Đúng là không thể nhìn mặt  mà bắt hình dong được mà.

Dàn hậu cung của ả cũng gây ấn tượng khi mới bước vào bữa tiệc. Bỗng cả khán phòng tối lại, tất cả ánh đèn đều đổ về phía cầu thang. Một cô gái đẹp khuynh thành khuynh quốc bước xuống, mái tóc màu bạch kim nổi bật, ngũ quan đẹp như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, không tì vết của một nghệ nhân cực kì nổi tiếng. Người đó chính là cô, Bạch Lam Băng.

Nếu bạch liên hoa kia là thiên thần, thì cô chính là một vị thần. Một vị thần tuyệt đẹp, không một chút vấy bẩn. Sắc đẹp của cô bây giờ chỉ có thể miêu tả qua bài thơ:


  Hỡi bóng đêm sâu lắng của ta ơi
Có thấy không cô gái từ trời?
Xem kìa, ngôi sao trong mắt nàng cháy sáng
Sưởi ấm cả một vùng lạnh giá trong ta.




Nàng mang đôi cánh của niềm vui, hạnh phúc
Khắp muôn loài đang hát tụng vinh quang
Hỡi cô gái, vị thiên thần sắc đẹp
Chúa tạo ra nàng từ những cánh sen non.  


                                                                                                                                                  (Trích Vị thần sắc đẹp)

Mọi người dường như nín thở với mỗi bước chân cô bước xuống. Cô tiến lại gần bục sân khấu. Giong nói tựa như thiên sứ vang lên:


- Cảm ơn tất cả mọi người vì đã đến dự tiệc sinh nhật của mẹ tôi. Tôi là Bạch Lam Băng, đại tiểu thư của Bạch gia. Tôi đại diện cho cha mẹ mình gửi lời cảm ơn tời tất cả mọi người. Bây giờ, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Hi vọng mọi người sẽ được vui vẻ và thoải mái.

Cô vừa nói xong thì đã có một tràn vỗ tay rầm rộ vang lên. Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ cô, rất sinh đẹp và hiểu lễ nghi. Các gia chủ ai cũng ghen tị với Bạch lão gia và Bạch phu nhân vì có một cô con gái hoàn hảo như thế này.

Bên cạnh cô còn có hai đại mỹ nhân khác. Đó chính là Hải Thủy và Hải Chi.

Hải Thủy

Hải Chi

Ba người dường như chính là tâm điểm của bữa tiệc. Chẳng mấy chốc xung quanh họ đã có một đám đông vây quanh. Nữ chủ thấy vậy liền nổi lòng ghen ghét, '' Tại sao ả ta lại có sự chú ý của mọi người chứ. Người được chú ý bấy giờ là mình không phải là cô ta''. Ả ta tiến lại gần chỗ của cô, cố tình hất rượu lên váy cô, nhưng may đã có Hải Chi đỡ cho cô. Ngoài mặt thì ả ta giả vờ hốt hoảng, xin lỗi:


- Mình xin lỗi, Hải Chi. Mình không cố ý đâu, mình sẽ lau sạch cho bạn ngay.

Hải Chi không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn ả ta đang cố diễn vai tiểu bạch thỏ, mà kinh tởm đến phát nôn. Mấy nam chủ thấy vậy liền tới đẩy ngã Hải Chi, còn quát lớn:

- Nè! Ai cho cô bắt nạt Linh nhi của chúng tôi. Cô có tin rằng tôi sẽ không để yên cho cô không hả. Nam Dật Hách nổi điên, trên trán đã có ba vạch hắc tuyến nổi lên.

- Con mắt nào của anh thấy Hải Chi bắt nạt cô ta hả? Cô ta đổ nước lên váy thì cô ta phải lau cho Hải Chi là đúng rồi. Còn các người muốn diễn phim tình cảm Hàn Quốc thì về nhà mà diễn, ở đây không ai có hứng xem các người diễn trò đâu!

Nam Dật Hách cứng họng, nhìn xung quanh mọi người đang chỉ chỉ trỏ trỏ mình. Anh ta tức giận bỏ đi. Cô thì đang bận nói chuyện với các gia chủ nên không thể động tay động chân vào chuyện khi nãy, nhưng trong lòng cô một cơn tức giận như lửa dâng lên, bọn chúng không nghe lời mình cảnh báo, vậy là muốn chết sớm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận