Trớ Trêu Xuyên Không Thành Nữ Phụ

Bước vào nhà, đập vào mắt cô đầu tiên chính là khung cảnh phòng khách của mình chật kín do 4 tên nam nhân.
Cô lên tiếng tỏ vẻ không hài lòng:
- Nè. Ai cho mấy anh vào nhà của tôi?
Bọn hắn thấy vậy liền quay đầu lại mừng rỡ.
- Băng nhi, cuối cùng em cũng về.
Cô liền phản bác lại:

- Đây là nhà tôi thì tôi phải về chứ. Mà chuyện tôi về hay không về thì liên quan gì đến anh Cảnh thiếu gia?
-Bọn anh chỉ muốn quan tâm em thôi!
-Nè, Phong thiếu gia, anh là đang chọc cười tôi đúng không? Chẳng phải lúc trước anh muốn tránh xa tôi còn không kịp nói chi là quan tâm tôi. Hahaa đúng là cười chết tôi rồi.
Lời nói của cô thốt ra làm bọn hắn lặng im, tim càng thắt chặt lại. Đúng! Chẳng phải trước đây bọn anh lúc nào cũng bảo cô tránh xa mình càng xa càng tốt sao?
- Băng nhi, bọn anh muốn chuộc lại lỗi lầm của mình. Em có thể cho bọn anh một cơ hội nữa được không?
Nam Dật Hách nói, pha lẫn cả một sự đau lòng, cầu xin.

-Hahahaha! Các anh là đang diễn phim Hàn tình cảm sướt mướt sao? Muốn diễn thì về mà kêu Linh nhi của anh diễn cùng. Bạch Lam Băng tôi không có rảnh rỗi mà đóng phim cùng các người.
- Tại sao em lại thay đổi như thế? Chẳng phải em nói sẽ yêu mãi mình anh thôi sao?
- Hoắc thiếu gia, anh có thấy cái gương vỡ nào chỉ cần nói một câu xin lỗi thì tự liền lại không? Còn lời nói đó  tôi nói khi mình còn yêu anh. Nhưng bây giờ thứ tình cảm đó cũng đã cạn rồi.
-Tôi nói lại lần nữa. Bạch Lam Băng tôi đây bây giờ không còn một chút tình cảm nào với các người nữa. Mời các anh đi về cho!
Từng lời nói, từng chữ của cô như sét đánh ngang tai với bọn hắn.
- Sau này, cứ xem như là người lạ, không quen biết nhau.
Nói xong bọn hắn được bác Trương 'tiễn khách rất nhẹ nhàng' ra khỏi cổng của Bạch gia.
Cô bây giờ không còn như xưa nữa. Không còn là người con gái ngu ngốc, lúc nào cũng bám theo bọn hắn nữa. Trái tim của Bạch Lam Băng bây giờ nó đóng băng, đầy gai góc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận