Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

“Đừng khóc… ngoan… anh không muốn thấy em khóc…” A Phong mềm oặt dựa hẳn vào người Doãn Tử, máu từ trong miệng không ngừng trào ra, nhưng anh vẫn bình thản mỉm cười, cố gắng nâng bàn tay run rẩy của mình lên, muốn chạm vào khuôn mặt cô bé.

Doãn Tử muốn nghe lời anh, nhưng nước mắt của cô không chịu nghe lời, vẫn không kìm được mà rơi lã chã: “Tên ngốc này! Anh không cần mạng nữa có phải không? Ai cần anh cứu chứ?”

A Phong nâng niu từng đường nét trên gương mặt Doãn Tử, ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ đang đọng nơi khóe mắt cô, miệng lại một lần nữa ọc máu: “Sai rồi, là anh đang cứu chính mình.”

Doãn Tử đau đớn nhắm kịt hai mắt, hai tay vô thức ôm chặt lấy A Phong.

Đáng tiếc, tâm tư của anh cô biết quá muộn.

“A Phong, anh mở mắt ra nhìn em, anh không được nhắm mắt… mau mở mắt ra nhìn em.”

Doãn Tử ở bên tai anh không ngừng giúp anh giữ chút tỉnh táo.

Tâm tư của anh cô đã hiểu, vậy còn tâm tư của cô? Cô còn chưa nói cho anh biết, ánh sáng ấm áp mà cô vẫn thường kể không ai khác chính là anh, cô vẫn còn chưa nói cho anh biết mà…

“A Phong… đồ lừa đảo… anh mà chết em sẽ hận anh! Không phải anh nói, mỗi một ngày sinh nhật của em sau này anh đều sẽ thực hiện điều ước cho em sao? Anh đã hứa rồi mà…”

A Phong vẫn mỉm cười nhìn cô như thế, ánh mắt nhu thuận lại dịu dàng, giống như thể anh đang nhìn thấy một thứ tuyệt mỹ nhất trên thế gian.

Doãn Tử lại ở bên tai anh khóc nghẹn.

Sau trận bão lớn năm đó khiến con thuyền mưu sinh của cô xô dạt vào bờ, lạc đến vùng cấm địa, trải qua từng ngày từng ngày sống trong nỗi ám ảnh, thế nhưng…

Chính anh, chính anh là người đã cứu cô thoát khỏi những ngày tháng kinh hoàng đó, cô mang ơn anh đến tận bây giờ, và cũng không biết bản thân đã yêu anh từ bao giờ.

“Tiểu tử…”

Trước mắt Doãn Tử đã phủ kín một tầng sương dày đặc, cô giữ chặt bàn tay đang chạm tới khuôn mặt mình, không ngừng lắc đầu ra hiệu cho anh đừng nói.

A Phong mỉm cười, chỉ cần anh mở miệng thì máu liền trào ra: “Vốn dĩ… ngày hôm nay anh đã định cầu hôn em, anh thật sự… đã chuẩn bị rất kỹ. Nhưng mà bây giờ, với cơ thể không lành lặn này của anh… chỉ e là nửa đời về sau Doãn Tử em sẽ phải dang dở…”

“Đừng… đừng nói nữa A Phong… em đưa anh đến bệnh viện…” Nhìn thấy vệt máu không ngừng trào ra nơi khóe miệng anh, nhịp tim Doãn Tử như co thắt lại.

Chỉ là, A Phong vẫn không định từ bỏ: “Kiếp này A Phong nợ em một mạng, kiếp sau nguyện dùng cả đời để trả cho em, đổi lại lúc đó… Doãn Tử, em hãy gả cho anh có được không?”

Doãn Tử khóc nghẹn lắc đầu: “Không! Em không cần kiếp sau gì đó, chỉ muốn hiện tại và bây giờ, em đồng ý gả cho anh. A Phong! Anh nghe rõ đây, em đồng ý gả cho anh, vậy nên anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện, nếu không em sẽ không cần anh nữa…”

A Phong lại vuốt ve gò má đã ướt nhèm của cô bé, ngón tay quệt một đường lau đi nước mắt cho cô: “Tiểu Tử… nghe anh nói…”

Khuôn mặt trắng bệch của anh càng lúc càng dọa cho Doãn Tử sợ, cô ôm chặt thân thể yếu ớt của anh, càng cúi thấp đầu để cố gắng nghe cho rõ.

Doãn Tử có cảm giác dường như bàn tay đang đặt nơi gò má mình đã không còn có thể trụ vững, anh giống như đang cầm cự, lại cũng giống như đang cố gắng chống đỡ cơn đau đớn dày vò để bộc bạch hết thảy những lời nói cuối cùng trong cuộc đời này của anh.

“Đừng khóc…” A Phong dịu dàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Doãn Tử, sau đó anh mỉm cười, giọng nói run rẩy lại đứt quãng: “Anh muốn thấy em cười, vậy nên em có thể… toại nguyện cho anh… có được không?..”

Giây sau đó, Doãn Tử thật sự đã nghe lời anh, cô thật sự đã cười, cô rõ ràng là đang cười, nhưng tại sao cõi lòng lại chua xót quá.

Cô vốn tưởng rằng, trên đời này sẽ không còn thứ gì có thể khiến cô sợ hãi hay suy sụp, nhưng hóa ra cô đã lầm…

Hốc mắt Doãn Tử cay xè, cổ họng nghẹn ứ, cô bé nhắm mắt lại, cố ngăn giọt lệ đang chực chờ rơi xuống, nhưng rồi cuối cùng vẫn không thể nào ngăn được.


A Phong biết, Doãn Tử không muốn thấy anh đau lòng cho nên vẫn luôn cố gắng chịu đựng, đây chính là nụ cười đau khổ nhất mà từ trước đến giờ anh từng thấy, nhưng anh vẫn rất mãn nguyện…

Ít nhất thì… cô vẫn vì anh, đời này của anh không còn gì để hối tiếc.

Máu từ trong miệng A Phong càng lúc càng không nhịn được mà trào ra càng nhiều, mi mắt anh run rẩy, toàn thân đẫm máu.

A Phong hé mắt muốn nhìn thật rõ khuôn mặt của người con gái ấy, xong anh lại cười, giọng nói có chút khó khăn: “Cảm ơn em… cảm ơn em vì đã yêu anh… nhưng… anh sợ mình sắp không xong rồi…”

Doãn Tử cúi xuống nhìn người đàn ông yếu ớt ở trong lòng mình chỉ vừa mở miệng thì liền trào máu, giọng nói vừa nghẹn vừa khàn mang theo sự tức giận: “A Phong! Em không cho phép! Anh mau mở mắt ra nhìn em!”

A Phong thật sự đã không thể mở mắt nổi, trước mắt anh tối sầm, trời đất như chao đảo, tầm nhìn mơ hồ, tạp âm mơ hồ, nhưng anh vẫn nghe thấy rất rõ những lời của Doãn Tử.

Giây sau…

Bàn tay lưng chừng bất lực rơi xuống.

Toàn thân Doãn Tử thoáng chốc run mạnh, sau đó thì kịp thời túm chặt tay anh.

“…”

"A… Phong… " Giọng nói ấy nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy, A Phong cứ thế im lặng, một chút cũng không có phản ứng.

Máu nơi khóe miệng bất chợt ngưng trào, mi tâm nhăn nhúm ngay tức khắc trở lại nguyên vẹn.

Khoảnh khắc này, Doãn Tử đã hiểu, cô bé không còn cách nào có thể cứu anh.

Kỳ thực lúc này cô bé không cười mà cũng không khóc, con mắt dường như trống rỗng nhìn xuống A Phong đang nằm gọn trong lòng mình, nhưng chỉ giây sau đó, tầm mắt Doãn Tử nâng lên, ánh mắt chứa đựng đủ sự lạnh lẽo dã tâm.

Tên bịt mặt lúc nãy đã tỉnh lại, tay gã ôm vùng ngực đau tức của mình lảo đảo vài bước, miệng cười quỷ dị, hất cằm nói: “Thế nào, muốn tôi tác hợp cho hai người luôn không, có cô xuống đó hắn cũng sẽ bớt cô đơn.”

Doãn Tử một mặt lạnh tanh nhìn gã, cô cởi chiếc áo trước đó mà A Phong đã khoác cho mình, sau đó trải xuống nền đất rồi nhẹ nhàng đặt A Phong nằm xuống.

Cuối cùng, Doãn Tử hôn lên mí mắt anh.

Tay từ từ men tới phía sau rút ra con dao vẫn luôn được cô bé cẩn trọng giấu để bảo vệ mình, ngước mắt lên nhìn gã bịt mặt.

Doãn Tử lạnh lùng nhìn gã không chớp mắt, ánh mắt đỏ rực, là ngọn lửa của sự trả thù.

Gã nên biết, kết cục tiếp theo của gã sẽ là đau đớn hay bi thảm. Doản Tử chậm rãi tiến lại, mỗi một bước chân đều mang theo một loại sát khí muốn lấy mạng người.

Lúc chỉ còn cách gã tầm vài bước chân, cô bé đột nhiên đưa con dao lên ngang tầm mắt, xẹt một đường, máu từ lòng bàn tay từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Gã ta không biết Doãn Tử làm vậy là có dụng ý gì, nhưng dường như càng lúc gã càng cảm thấy người con gái trước mặt này có nguy cơ đe dọa khá cao, bắt được một tia nguy hiểm đó, gã ta lại càng cảnh giác với Doãn Tử.

Doãn Tử giơ cao bàn tay dính máu của mình lên, nói một cách trịnh trọng: “Doãn Tử tôi thề có trời đất chứng giám, ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ khiến cho anh phải xuống dưới đó tạ tội với người đàn ông của tôi!”

Khóe miệng gã ta nhếch lên đầy kiêu ngạo, trên tay từ lúc nào đã thủ sẵn con dao, bộ dạng đắc ý từ từ tiến lại: “Nào, để tôi xem, cô và tôi ai sẽ là người xuống trước.”

Bước chân Doãn Tử trải dài, kèm theo đó là một nụ cười lạnh lẽo không chút tia ấm.


Ngay lúc này, gã ta vung dao lên, Doãn Tử điên cuồng lao nhanh về phía gã.

Vụt!

Con dao lệch hướng một đường giữa không trung, đến lúc gã ta quay đầu lại thì con dao trên tay Doãn Tử đã ghim sâu vào tận chân gã.

“Con ranh này!” Gã lại tiếp tục hướng dao về phía Doãn Tử, một đòn lúc nãy dường đã đánh thức con ác thú trong người gã, khiến gã vô cùng tức giận, động tác trên tay cũng tàn bạo dã man hơn.

Doãn Tử khom người ôm lấy cánh tay vừa bị gã ta một đường cứa ngọt, đôi chân có chút không chống đỡ nổi mà lảo đảo thụt lùi, nhưng mặt cô vẫn không hề biến sắc, vẫn chỉ là một vẻ sát khí đó mà chằm chằm nhìn gã ta.

Dần dần, gã ta bắt đầu có cảm giác ghê sợ Doãn Tử, con bé đó vào thời khắc này thật sự quá rợn người, trong đầu gã bỗng vang lên một hồi chuông cảnh báo.

Cả hai đều đang bị thương, vết thương không nhẹ, thế nhưng có vẻ như tên bịt mặt có phần chật vật với đôi chân còn mà như phế của mình hơn.

Doãn Tử lại một lần nữa tiến về phía trước, gã ta không thể chịu mất mặt, chật vật lết đôi chân đẫm máu quyết chiến đến cùng với cô.

“Nên kết thúc rồi!”

Ngay sau khi câu nói ấy vừa dứt, Doãn Tử nâng con dao lên, xẹt một tiếng…

“…” Dưới đất phản chiếu hình ảnh gã ta từ từ gục xuống dưới nền đất lạnh, trên tay còn đang nắm chắc con dao, quỳ hẳn dưới chân Doãn Tử.

Một bên khuôn mặt xinh đẹp dính đầy máu tươi, con dao trên tay lại một lần nữa vung xuống, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.

“Anh ấy phải chịu bao nhiêu nhát dao, Doãn Tử tôi đây sẽ trả lại anh gấp bội!”

Giây sau đó, bầu trời đêm bấy giờ chỉ toàn là những tiếng kêu la đầy thống khổ…

Doãn Tử kiên nhẫn cho tới nhát dao cuối cùng, đến khi cảm xúc ổn định thì dưới chân cô chỉ còn lại một cái xác.

“Doãn Tử!” Sau tiếng kít chói tai là một tiếng la hoảng hốt của một người quen thuộc.

Doãn Tử mỉm cười, giây sau liền gục xuống.

Tấm thân từ quỳ dần trụ không nổi mà ngã quỵ, nằm sát bên cạnh A Phong.

Lâm Hy chứng kiến một màn đẫm máu trước mặt, hai chân nhất thời mềm nhũn, cô thật sự không dám tin vào mắt mình.

Phải rất lâu Lâm Hy mới có thể lê đôi chân nặng trịch tiến về phía Doãn Tử.

Cô nhìn Doãn Tử rồi lại nhìn A Phong, đôi mắt thoáng chốc cay xè, cả người run rẩy quỳ sụp xuống.

“Doãn Tử… A Phong…” Cổ họng Lâm Hy thoáng nghẹn lại, mở miệng khó khăn gọi tên hai người.

“…” Không ai đáp lời cô cả.

Lâm Hy ôm chặt cả người Doãn Tử vào lòng, mắt nhìn sang A Phong đang hòa mình vào vũng máu, đôi mắt nhắm nghiền.


Mi mắt Lâm Hy bắt đầu run lên một cách kịch liệt, đôi mắt đỏ bừng, miệng thoáng chốc nức nở: “Doãn Tử… em mở mắt ra nhìn tôi…”

“A Phong! Anh có nghe thấy em nói gì không? Hai người mau mở mắt ra cho tôi!” Lâm Hy gần như là gào thét lên, kèm theo đó là những giọt nước mắt bi thương lặng lẽ rơi xuống.

“A Phong!” Viễn Minh nãy giờ như đứng chết chân tại chỗ, bấy giờ anh mới có thể bình tĩnh đối mặt với những gì mà anh đã thầm mong tất cả chỉ là mơ.

“Chuyện gì xảy ra vậy? A Phong, anh mau mở mắt ra… Doãn Tử! Con bé chết tiệt này, em lại bày trò lừa mọi người nữa có phải không? Mau tỉnh dậy cho anh!”

Cùng lúc này, Hàn Tam và Minh Lễ cuối cùng cũng tìm được đến định vị, nhưng cảnh tượng gì đây?

Vừa mở cửa xe, Minh Lễ đã lao như bay về phía bọn họ.

Chỉ thấy, dưới đất toàn là vết máu loang lổ, là xác của hai người đàn ông, tầm nhìn lại nâng lên một chút, Minh Lễ gần như chết lặng…

Nhìn xuống mới thấy, Doãn Tử từ lúc nào đã bị đâm trúng một nhát dao, có lẽ ban nãy cô bé đã cố cầm cự cho tới giây phút cuối cùng.

Lâm Hy dùng tay bịt miệng vết thương cho Doãn Tử, đôi mắt ngập nước nhìn xuống khuôn mặt đang dần tái nhợt của cô bé, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lúc này đã nấc nghẹn.

Cuối cùng, Doãn Tử cũng mở mắt.

“Doãn Tử… em cố chịu đựng một chút.”

“Hàn Tam, mau gọi cứu thương đi!”

Sự việc vượt ngoài sức tưởng tượng khiến cho Hàn Tam nhất thời quên luôn cả chuyện quan trọng ấy, anh gấp gáp bấm số gọi đi.

“Doãn Tử… em không được có chuyện gì!”

Doãn Tử hé mắt nhìn sang A Phong, lại nhìn tới mọi người, cuối cùng mới dừng mắt ở người nữ chủ.

“Nữ chủ, em xin lỗi, quãng đời về sau… Sợ rằng Doãn Tử ko thể bảo vệ cho chị được nữa.”

Lâm Hy lắc đầu, nước mắt giàn giụa.

Doãn Tử nhìn sang A Phong rồi mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc: “Chị biết không? A Phong anh ấy… đã… cầu hôn em… em cũng đã đồng ý rồi. Vậy nên… Doãn Tử xin phép được đến gả cho anh ấy…”

Giây sau đó, Doãn Tử mỉm cười, một nụ cười không chút đau đớn, không chút oán hận, cô bé như là đang thật sự muốn giải thoát, như cam lòng với kết cục của chính mình hiện tại.

Doãn Tử khó khăn đưa bàn tay run rẩy dính máu của mình, muốn chạm tới khuôn mặt của vị nữ chủ mà cô luôn tôn quý, là người mà từ lâu cô bé đã xem như chị gái của mình.

Nhưng còn chưa chạm tới khuôn mặt Lâm Hy, cánh tay Doãn Tử đã bất lực buông thõng, mi tâm thoáng chốc giãn ra, đôi mắt từ từ khép lại…

“Doãn Tử!” Viễn Minh, Minh Lễ cùng lúc thét lên

“…”

Lâm Hy sững người nắm lấy bàn tay Doãn Tử, cảm nhận được lòng bàn tay còn sót lại chút hơi ấm, nước mắt Lâm Hy càng rơi nhiều hơn.

“Doãn Tử…”

Từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt Doãn Tử, Lâm Hy liên tục lắc đầu, cô thốt lên từng tiếng nỉ non đau đớn: “Hai người là đồ lừa đảo, rõ ràng đã nói sẽ luôn bên cạnh bảo vệ tôi cả đời, vậy mà nửa đường hai người lại bỏ lại tôi rồi cùng nhau chạy trốn, hai người tàn nhẫn lắm.”

Cổ họng Lâm Hy như bị ai đó bóp nghẹn, giọng nói cũng khàn đến mức không còn nghe thấy rõ ràng nữa, chỉ toàn là sự thống khổ đau đớn trong từng tiếng sụt sịt.

Lâm Hy ôm chặt lấy cơ thể mềm oặt của Doãn Tử, miệng không ngừng gào lên: “Doãn Tử, em mau mở mắt ra cho tôi! A Phong!..”

Lâm Hy thương Doãn Tử nhất, cũng càng kính trọng A Phong nhất, cô có thể chấp nhận tất cả kết cục, nhưng chỉ riêng chuyện này thì không.

Bọn họ không thể cứ như vậy mà bỏ cô đi được, cô không cho phép.


Quá khứ cũ dường như lặp lại, nỗi đau ấy một lần nữa tái hiện trong lòng Lâm Hy, cô bất giác cảm thấy sợ hãi, cảm thấy tuyệt vọng, tiếng kêu gào nghe sao cũng thảm thiết, rồi dần dần… dần dần… chuyển thành nỉ non.

“Làm ơn… cầu xin hai người, hai người đi rồi tôi biết phải làm sao?”

“Nữ chủ, bọn họ đi rồi.” Minh Lễ ngồi đơ như pho tượng, ánh mắt nhìn vô định không chút biểu cảm.

Lâm Hy giờ phút này đã sụp đổ hoàn toàn, đau khổ gục đầu xuống người Doãn Tử.

“Lâm Hy.” Đoàn xe của Hứa Dĩnh Hàn cùng lúc đi đến.

Lâm Hy hốc mắt đỏ bừng, ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Dĩnh Hàn, anh hãy cứu bọn họ đi, con bé vẫn còn cứu được mà, anh chạm thử xem, con bé vẫn còn ấm kia mà…”

Bác sĩ riêng làm việc lâu năm ở Lâm Phủ đi đến, kiểm tra một lượt liền lắc đầu.

Lâm Hy sụp đổ trong nháy mắt.

Đoàn người phía sau lần lượt bốn người hai góc đặt xuống băng ca, thi thể của A Phong, Doãn Tử được cẩn thận khiêng ra ngoài.

Lâm Hy nhắm chặt hai mắt, cố kìm nén nỗi đau để không gián đoạn đến công việc của bác sĩ, nhưng rồi cuối cùng, cô vẫn không cam tâm để họ rời đi.

Thoáng chốc, Lâm Hy quay người đuổi theo bọn họ, ngăn không cho phép bất cứ ai được đem Doãn Tử và A Phong đi.

“Không được! Các người không được đưa bọn họ đi đâu hết!”

“Lâm Hy…” Hứa Dĩnh Hàn bước tới cản Lâm Hy lại, cô càng giãy giụa vùng vằng ép đám người thả xuống băng ca.

“Lâm Hy! Em tỉnh táo lại, bọn họ thật sự không cứu được nữa rồi!”

"Không! Em không cho phép! Em là nữ chủ của bọn họ, chưa được sự cho phép của em không ai trong hai người đó được phép đi đâu cả… các người, mau trả A Phong với Doãn Tử lại cho tôi!

Minh Lễ: “Nữ chủ à…”

“Bỏ xuống!” Lâm Hy gào lên một tiếng, vừa đủ sự tức giận, lại tràn ngập sự thảm thương.

Đoàn người chỉ còn cách thả băng ca xuống.

Lâm Hy quỳ giữa hai người bọn họ, đôi vai run lên từng hồi, nước mắt tựa hồ như chưa bao giờ có thể chảy nhiều như vậy.

Những người có mặt ở đây mỗi người một cảm xúc, nhưng chung quy lại vẫn là đau xót tột cùng.

Nhìn thấy Lâm Hy như vậy, Hứa Dĩnh Hàn đau lòng quỳ xuống bên cạnh Lâm Hy, khom người ôm chặt cô gái nhỏ.

Bỗng tiếng vỗ tay từ đâu bất chợt vang lên…

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng dồn hết ánh mắt tới phía âm thanh vừa phát ra đó.

Một người đàn bà thân mặc vest đen, mái tóc xõa dài với một khí chất cực kỳ cao ngạo.

Bà vừa vỗ tay vừa tiến lại gần, đôi môi đỏ thắm quyến rũ khẽ nhếch lên, tạo nên một sự quý phái đầy ma mị.

Khoảnh khắc ấy, Lâm Hy kinh hãi tột cùng, đôi mắt ngấn nước mở to nhìn người phụ nữ quyền uy đang đứng ở gần ngay trước mắt.

Bà ấy đang lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt thù hận lại như đang chế giễu: “Thế nào? Đau lòng lắm đúng không? Hai người bọn họ chết chắc hẳn rất đau đớn, cũng giống như con trai tôi lúc đó vậy.”

“Bà Ngu!” Hứa Dĩnh Hàn gằn lên một tiếng, cũng giống như Lâm Hy, đều không thể tin được chính bà là người đã đứng sau dàn xếp mọi chuyện.

“Là bà?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận