Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

“Tới đây là được, anh không cần theo em nữa đâu.” Doãn Tử đã gấp đến mức chân run lẩy bẩy, ấy vậy mà A Phong lại cứ lo bóng lo gió lẻo đeo theo sau cô.

Thật là muốn đạp cho anh ta một cái!

“Được rồi, vậy anh ở ngoài này đợi em.” A Phong đảo mắt thăm dò một lượt, cảm thấy mọi thứ đều ổn thì mới yên tâm để cho Doãn Tử vào trong giải quyết.

Doãn Tử nghe được lời này của anh thì thầm cảm tạ trời đất, cong giò chạy trối chết vào sâu trong khu rừng nhỏ.

“Ai da! Không được không được, phải đi xa hơn chút nữa.” Tuy đã cách A Phong một khoảng cách khá xa thế nhưng vì tâm lý an toàn nên Doãn Tử vẫn quyết định nhịn thêm lúc nữa.

Vừa rồi A Phong lại còn dám hôn cô, ai mà biết được anh ấy còn dám làm ra loại chuyện gì.

Thế nhưng Doãn Tử không hề biết được, quyết định lần này sẽ từng bước từng bước dẫn đến bi kịch cho cô.

Qua một hồi, cuối cùng Doãn Tử cũng giải quyết xong, bên ngoài lại yên ắng không có động tĩnh, có khi nào là A Phong đã bỏ mặc cô mà về trước rồi hay không?

Doãn Tử bất chợt nổi lên suy nghĩ đó, xung quanh tứ phía đều là một màu đen ngòm, khí lạnh bao quanh khắp toàn thân cộng với sự yên ổn đến bất thường ghê rợn, nhất thời khiến cô bé cảm thấy rùng mình.

Doãn Tử như linh cảm được gì đó, bước chân theo phản xạ mà bất giác chạy nhanh, cô cảm thấy nơi này không thể ở lâu được nữa.

Bước chân Doãn Tử mỗi lúc một gấp gáp, sự phập phồng nơi lồng ngực đã thể hiện rõ nỗi căng thẳng của cô bé hiện tại, cô rõ ràng đã nhạy bén phát hiện ra có người đang đuổi theo sau mình, chỉ là, cô không có nhiều thời gian như vậy.

Tốc độ của cô càng tăng thì tiếng bước chân phía sau càng trở nên rõ ràng, lần này cô càng chắn chắn rằng bản thân mình đã bị theo dõi.

Kia rồi! Là A Phong!

Đáng tiếc, khoảng cách giữa bọn họ quá xa, từ đây Doãn Tử chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng dáng thu nhỏ của người anh cả.

Sự hoảng loạn cùng lo sợ mỗi lúc một lớn, Doãn Tử cắn răng, hai tay túm lấy gấu áo của mình, cô hơi ngoảnh đầu về phía sau, và cứ như thế, một cái bóng đen ngòm đập thẳng vào mắt cô.

Gã là người, người trong hình dạng quỷ dữ.

Không xong rồi!

Doãn Tử kinh hãi nhìn gã đàn ông phía sau chỉ còn cách mình khoảng chừng 2 mét, đến thời khắc này rồi thì dù cho có hoảng sợ đến mức nào đi chăng nữa, Doãn Tử cũng phải cố gắng giữ gìn lại chút lý trí cùng sự bình tĩnh cuối cùng.

Không cần biết điều kinh khủng gì đang chờ đợi mình ở phía sau, càng không cần biết ở phía trước có bao nhiêu trở ngại, Doãn Tử chỉ có thể liều mạng mà chạy, chạy thật nhanh đến nguồn ánh sáng ấm áp duy nhất còn sót lại của cuộc đời cô.

“A Phong… cứu em…” Doãn Tử thật sự muốn hét lớn lên một câu như vậy, nhưng nội tâm của cô hiện tại đang cực kỳ mâu thuẫn, nói thẳng ra là cô đang sợ, cô sợ mình sẽ liên lụy đến anh, nhưng cũng sợ bản thân mình không trụ nổi trước móng vuốt sắc nhọn.

Bóng lưng A Phong đã gần ngay trước mắt, Doãn Tử giống như một người chết đuối kịp thời nắm được sợi dây, cô điên cuồng chạy nhanh về phía anh ấy, và dường như anh ấy cũng đã mơ hồ bắt được tín hiệu cầu cứu từ cô.

A Phong đứng ở bên ngoài đợi đã hơn hai mươi phút, trong lòng cứ bồn chồn sốt ruột không yên, cho nên anh quyết định, năm phút nữa nếu như Doãn Tử còn chưa trở ra thì anh sẽ trực tiếp vào trong để tìm.

Thế nhưng vào lúc này, tiếng gọi “A Phong” không ngừng văng vẳng bên tai khiến anh nhất thời cảnh giác.

A Phong khẳng định, đây chỉ là một tiếng gọi ở trong tiềm thức của anh, không hề có bất cứ ai ở bên ngoài gọi anh cả, nhưng càng như vậy thì anh lại càng lo lắng hơn.

Không lẽ nào Doãn Tử…

“A Phong… ưm…”


“…”

“Doãn Tử!” Có trời mới biết, lúc nghe thấy tiếng kêu gào cùng cảnh tượng cô bé bị tên bịt mặt kéo xệch đi, nội tâm anh đã hoảng loạn đến mức nào.

A Phong mang theo cảm xúc lo sợ ấy mà điên cuồng đuổi theo.

Tiểu tử của anh, nếu cô ấy mà có mệnh hệ gì, đến lúc đó anh không dám đảm bảo bản thân mình sẽ không đại khai sát giới.



“Choang!” Hai bát nhỏ trên tay Lâm Hy bỗng vỡ tan tành.

Chính là hai cái bát mà ban nãy Doãn Tử và A Phong đã dùng để cụng rượu chúc mừng sinh nhật.

Hai người bọn họ đi quá lâu, thế nên Lâm Hy định là sẽ dọn bớt phần của hai người họ, đợi đến khi cả hai cùng về thì lấy hai cái bát khác thay thế vào, nhưng chẳng hiểu làm sao mà đang yên đang lành Lâm Hy lại trượt tay làm vỡ mất.

Minh Lễ: “Có chuyện gì vậy?”

Viễn Minh: “Nữ chủ… không sao chứ?”

Hàn Tam, Hàn Tứ: “…”

Mọi người nghe tiếng đổ vỡ thì liền tập trung về phía Lâm Hy, chỉ thấy dưới sàn là một mớ hỗn độn. Bởi vì ngoài trời đang đổ cơn mưa phùn cho nên là tất cả mọi người đều dời hết vào trong dinh thự để tránh.

Lâm Hy bấy giờ mới kịp hoàng hồn, cụp mắt nhìn xuống thành quả mà mình mới gây ra.

“Không… không sao… chỉ là tôi lỡ tay làm rơi bát rượu thôi…” Không hiểu tại sao Lâm Hy lại có chút lo sợ, nếu nghe kỹ còn có thể phát hiện ra rằng mỗi một câu một chữ mà cô vừa thốt lên đều có sự run rẩy trong đó.

Lâm Hy đặt tay lên ngực, cô thở ra một hơi nặng nề, nhịp tim kể từ lúc xảy ra sự việc vẫn luôn đập mạnh một cách hoảng loạn.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Một dự cảm chẳng lành xuất hiện trong đầu Lâm Hy, không biết tại sao mà giờ phút này cô chỉ muốn liên lạc liền cho A Phong và Doãn Tử, hỏi xem bọn họ đang ở đâu? Liệu cả hai có đang an toàn?

Nhưng một tiếng “tít” rồi lại thêm tiếng “tít”, lòng cô càng thêm sốt ruột hơn.

“Nghe máy đi Doãn Tử… làm ơn nghe máy đi…” Lâm Hy không ngừng lẩm nhẩm trong sự lo lắng, tất cả mọi người cũng vì hành động bất an đi tới đi lui của cô mà làm cho bàng hoàng.

Tiếp đó, bọn họ lại thấy Lâm Hy bấm số gọi một lần nữa…

Nhưng kết quả vẫn như vậy, vẫn không có ai bắt máy, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Ây! Mọi người nhìn này.” Bầu không khí căng thẳng bất chợt vang lên tiếng nói của Minh Lễ, nhưng sau câu nói ấy, dường như mọi thứ lại càng trở nên căng thẳng hơn.

Trên màn hình hiển thị đoạn tin nhắn mà A Phong đã gửi cách đây bốn mươi ba phút trước, nội dung trên đó lại càng khiến cho tất cả mọi người ở đây phải khiếp vía hoảng hồn.

“Muộn như vậy rồi mà A Phong, Doãn Tử vẫn chưa trở về, đã vậy cả hai còn không liên lạc được, tôi đoán khả năng cao là bọn họ đã gặp phải chuyện gì đó rồi.” Chỉ là suy đoán, thế nhưng Lâm Hy nói ra câu đó với một sự khẳng định.

Hai thuộc hạ thân tín đương nhiên hiểu ý của nữ chủ nhà mình, chuẩn bị sẵn sàng theo sau hộ tống.

Hứa Dĩnh Hàn không có ở đây, cô đợi hắn đến chỉ sợ rằng không kịp, hiện tại nên giải quyết chuyện cấp bách trước rồi hẵng tính sau.


Không để suy nghĩ lấn át quá nhiều thời gian, Lâm Hy lệnh cho Minh Lễ cùng Hàn Tam chia phe ra tìm, còn Viễn Minh đi theo cô.

Chỉ còn lại Hàn Tứ, anh ta được giao cho một nhiệm vụ đó là lên trên báo cáo lại với Hứa Dĩnh Hàn.

Trong khi đó, tại một căn phòng nọ, hai con người một trái một phải phản chiếu trước gương đang dùng ánh mắt thù địch để giao tiếp.

Cùng đoán xem, anh rể hay em vợ sẽ là người khai kim khẩu trước nào?

Hmm! Khỏi cần đoán, một người cao ngạo lạnh lùng như Hứa Dĩnh Hàn sao có thể chỉ vì một người em vợ mà tốn thời gian mở miệng được kia chứ.

“Anh thích chị tôi ở điểm gì?” Không lòng vòng, Lâm Quyền trực tiếp hỏi thẳng.

Hứa Dĩnh Hàn không nghĩ rằng, cậu em vợ lôi kéo mình lên đến tận trên đây chỉ để hỏi một câu đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng không chán ghét hay than phiền:

“Điểm gì ở cô ấy tôi cũng thích!” Hứa Dĩnh Hàn thả chữ nhẹ tưng.

Lâm Quyền không cam lòng, vẫn muốn làm khó làm dễ hắn: “Tôi nói cho anh biết, tôi không tin anh, ở ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái ưu tú lại xinh đẹp hơn chị của tôi, tại sao anh cứ phải chấp niệm mỗi chị ấy? Nếu không phải anh có mục đích thì là gì?”

Hơi khó nghe nhưng Hứa Dĩnh Hàn chỉ nghe, không giận, vài giây ngắn ngủi trôi qua thì hắn thong thả trả lời: “Cậu là em nhưng lại đánh giá chị mình quá thấp.”

“Anh có ý gì?” Lâm Quyền không vui hỏi.

“Ý của tôi là mắt cậu mù cho nên mới cảm thấy chị cậu kém cỏi.”

“Anh…”

“Anh cái gì mà anh.” Hứa Dĩnh Hàn ra vẻ chỉnh đốn lại lời của cậu em vừa nói: “Tôi thấy cậu hẳn là nên đi khám mắt đi, đúng là còn có người ưu tú hơn cô ấy, xinh đẹp hơn cô ấy, nhưng ở ngoài kia không có bất cứ người con gái nào qua được cô gái của tôi.”

Lâm Quyền thoáng chốc nghẹn họng, hồi lâu sau mới lén lườm hắn lẩm bẩm: “Khoác lác.”

Hứa Dĩnh Hàn nhếch môi khẽ cười, cậu em vợ này cũng khá thú vị.

Khoan đã…

“Này, cậu quay chụp cái gì vậy hả? Đưa đây!”

“Không đưa.” Lâm Quyền vui vẻ nhét vội điện thoại vào trong túi quần, hất cằm khiêu khích hắn: “Tôi phải quay lại để làm bằng chứng, sau này còn có cái tố cáo anh.”

“Cậu…” Cái vấn đề ở đây không phải là nội dung trong đó khiến hắn lo sợ, mà đây là nhà vệ sinh, ban nãy hắn còn ở trước mặt cậu ta giải quyết, điện thoại hẳn là đã ghi lại được tất cả hành trình xả lũ của hắn.

“Cậu, khôn hồn thì xóa nó đi cho tôi!”

“Sao hả? Anh sợ cái gì mà không cho tôi giữ?”

“Lâm Quyền!” Hứa Dĩnh Hàn gầm lên một cách đầy giữ tợn, vèo một cái đã ở ngay trước mặt Lâm Quyền, giây sau liền thọc tay vào trong túi quần cậu em muốn móc lấy điện thoại: “Cậu đưa đây!”

“Anh đừng có mơ, tôi trẻ người non dạ chứ không có ngu nhé.”


Cả hai con người cứ thế giằng co qua lại trong nhà vệ sinh, hết nước rửa tay rồi lại đến những vật dụng cá nhân khác, lần lượt lần lượt đều bị họ phá cho vương vãi.

“Lâm Quyền! Cậu giao điện thoại ra đây cho tôi!” Đường đường là lão đại tổ chức, nếu để lộ thước phim này ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào để nhìn đối thủ được nữa.

“Không đưa… này! Anh đừng có kéo, quần tôi mua lố size còn chưa có sửa đâu… này…”

“Tôi nói cậu đưa đây.” Hứa Dĩnh Hàn một tay chống cự, tay kia cố gắng để nhét lọt vào túi quần Lâm Quyền nắm lấy điện thoại.

“Ấy! Chậc… đừng… đừng nhét tay vào đấy, tuột quần tôi!”

Hứa Dĩnh Hàn: “Vậy thì đưa điện thoại đây!”

Lâm Quyền: “Sao nói anh như nước đổ đầu vịt vậy? Tôi không đưa.”

“Đưa đây…”

“Không đưa…”

“Đưa đây…”

“Không đưa…”

Xoẹt! Khuy quần giật bung một cái, cánh cửa bất chợt cùng lúc mở ra, chiếc quần lố size cứ thế tụt hẳn xuống mắt cá chân Lâm Quyền.

Hàn Tứ đứng ngoài cửa thoáng chốc há hốc miệng.

“Lão đại, cậu Lâm, hai người…”

Lâm Quyền giật phăng cánh tay đang đặt trên ngực mình, vội vã cúi người lượm quần mặc lên.

Ánh mắt Hứa Dĩnh Hàn sắc lẹm liếc sang Lâm Quyền, lạnh giọng hỏi: “Tay đâu mà không biết đường gõ cửa?”

“Lão đại à, tôi có gõ cửa.”

Hứa Dĩnh Hàn: “…”

Đúng vậy, ban nãy Hàn Tứ khẩn trương chạy lên kiếm hắn, vừa kịp nghe thấy tiếng động không hay trong nhà vệ sinh.

Anh ta đã lịch sự gõ cửa, thế nhưng đợi rất lâu cũng không thấy ai phản hồi, sự việc cấp bách, anh ta không thể trễ nải thời gian, vì vậy đã trực tiếp vặn cửa bước vào, nhưng còn chưa kịp bước thì anh ta đã được chứng kiến một màn đặc sắc này đây.

“Nói đi, có chuyện gì?”

“A… suýt nữa thì tôi quên mất, Lâm Hy nhờ tôi lên báo với lão đại, A Phong và Doãn Tử có thể đã xảy ra chuyện rồi, hiện tại mọi người đều đã chia ra tìm kiếm.”

Hàng mày Hứa Dĩnh Hàn phút chốc nhăn nhúm: “Cậu để cô ấy đi một mình sao?”

“Không ạ, còn có Viễn Minh đi cùng, còn Hàn Tam thì được lệnh đi cùng Minh Lễ.”

Hứa Dĩnh Hàn lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, lập tức mở định vị rồi nhanh chóng cùng Hàn Tứ rời đi.

“Chờ đã.” Lâm Quyền bất chợt gọi với lại: “Tôi đi cùng anh.”

Hứa Dĩnh Hàn không cản, bởi hắn không có thời gian đôi co mặc cả với Lâm Quyền.

Ba người chỉ trong chưa đầy năm phút đã lái xe rời khỏi dinh thự.




Bên phía A Phong lúc này, anh dường như đã lần ra được hang ổ của tên bịt mặt lúc nãy.

Chỉ là… mọi thứ quá yên tĩnh, bầu không khí quái dị này thật sự không ổn, nó giống như một cái bẫy được sắp đặt sẵn để dụ anh vào lưới, và chúng biết, anh chắc chắc sẽ tự sa vào lưới.

Tiểu tử, xin em hãy cố gắng gượng, nhất định phải chờ anh!

Suốt cả đoạn đường, A Phong vẫn luôn thầm cầu nguyện cho người con gái ấy. Anh thật sự không dám tưởng tượng, nếu như Doãn Tử có mệnh hệ gì, quãng đời còn lại của anh sẽ ra sao.

Mỗi một bước chân đều như muốn bóp nghẹt trái tim anh, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình có nỗi lo sợ to lớn đến như thế, anh còn chưa kịp bày tỏ lòng mình với cô, anh còn chưa nói cho cô biết trong lòng anh cô quan trọng đến mức nào…

“Huỵch!”, một chiếc rìu lao đến với tốc độ cực nhanh, A Phong cảnh giác lách mình, linh hoạt tránh né.

Chiếc rìu phút chốc ghim sâu vào thân cây, tạo nên một tiếng va chạm nổi bật, lúc đó nếu chỉ chậm một chút thôi e rằng A Phong đã lành ít dữ nhiều.

Một giọng cười có chút khinh miệt vang lên, kèm theo đó là giọng nói của một người đàn ông cỡ tuổi 31: “Cậu tìm được đến chỗ này sớm hơn tôi tưởng đấy, nào… chết chung đi.”

“A Phong…”

“…” Một màn đánh đấm kinh hồn trước mặt khiến tim Doãn Tử như muốn rớt ra ngoài, bọn chúng trói cô ngay giếng nước bên cạnh đống lửa, mọi chuyện diễn ra như thế nào cô bé đều có thể chứng kiến tường tận.

“A Phong! Cẩn thận!” Cô mới chỉ vừa hét lên thì con dao của gã cầm đầu đã cứa ngọt một đường ngay vùng bắp tay đang chuẩn bị vung lên của A Phong.

Tiếp đó lại thêm một cước của tên bịt mặt đã bắt cóc cô lúc nãy.

Liên tục bị ra đòn, A Phong lảo đảo cố giữ cho mình tỉnh táo, việc đầu tiên anh làm không phải là đáp trả bọn chúng mà là để tâm đến an nguy, sự sống của Doãn Tử.

Doãn Tử hiểu tâm tư của anh lúc này, cô bé kín đáo lắc đầu, thầm ra hiệu cho A Phong rằng bản thân vẫn ổn.

A Phong bấy giờ mới yên tâm, anh quay người đi lại gỡ chính chiếc rìu đó của bọn chúng, lạnh lùng thốt ra một câu: “Ai sai các người làm những chuyện này?”

“Hừ!” Một gã đứng ra cười khẩy một tiếng, hất cằm: “Mày không cần biết ai phái tụi tao tới đây, chỉ cần biết người đó muốn tao lấy mạng chúng mày… ực…”

Một tia sáng vụt qua, chiếc rìu thoáng chốc ghim sâu vào nơi cổ gã.

Chưa tới 5 giây, gã ta từ từ gục xuống, máu nơi khóe miệng tiếp đó hộc ra, và thế là, gã ta chết với tư thế hèn mọn như vậy.

Sự việc xảy ra nhanh đến mức tên còn lại không kịp trở tay, ngay cả Doãn Tử cũng không ngờ được rằng có một ngày anh sẽ xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Tên còn lại tự biết mình yếu thế, nhanh chóng rút con dao giấu từ trong áo ra, phi nhanh về phía Doãn Tử.

“Đi chết đi!”

Doãn Tử mở to đôi mắt kinh hãi nhìn con dao trên tay của gã đang dần bị mất kiểm soát.

Điên rồi, gã thật sự muốn giết cô.

“Doãn Tử!” Chỉ một thoáng ngay khi tiếng gọi ấy vừa dứt, A Phong như điên như dại chạy đến ôm chặt lấy Doãn Tử, đồng thời đỡ trọn nhát dao chí mạng ấy.

Mọi thứ xung quanh Doãn Tử như nổ tung trong nháy mắt, cô kinh ngạc nhìn xuống thân thể đang run rẩy của A Phong, sau đó lại bàng hoàng chết sững lại khi trông thấy sắc mặt trắng bệch, là ánh sáng ấm áp nhất cuộc đời này của cô.

Gã kia cười lên một cách đầy man rợ, trừng mắt rút mạnh con dao ra: “Mày giỏi lắm mà, đứng dậy… chiến… tiếp đi.”

“Đừng!” Một nhát, rồi lại thêm một nhát, A Phong chịu đủ cực hình, dù cảm nhận bản thân cận kề với cái chết, thế nhưng A Phong chưa một lần buông lỏng cánh tay đang ôm chặt Doãn Tử, dù đau đớn thống khổ nhưng anh vẫn bảo vệ Doãn Tử một cách chu toàn, một mình hứng chịu tất cả.

9 nhát dao, là tất cả những gì mà anh đã phải chịu.

“A Phong!” Doãn Tử đau đớn gào lên trong thảm thiết, ngay khi nhát dao thứ 10 sắp sửa giáng xuống người anh, cô dùng toàn bộ sức lực cùng nỗi uất hận giật đứt dây trói, một cước đạp mạnh vào lồng ngực gã kia.

Doãn Tử ôm chặt A Phong mà cả người run rẩy, đôi mắt cô đỏ bừng, miệng nỉ non: “A Phong…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận