“Nếu như em nói, em muốn mạng của ba anh thì sao?” Lâm Hy thản nhiên nhìn lên khuôn mặt đang hết sức sững sờ của Tống Dương, sau cùng không nhịn được mà cười thầm tự giễu.
Chính anh là người đã đứng sau vụ tai nạn ngày đó của Hứa Dĩnh Hàn, cũng chính anh là người đã tiếp tay cho ông lớn trừ khử đứa con xấu số còn chưa kịp chào đời của cô.
Bao nhiêu giông tố mà Tống Dương đã ban tặng, bấy nhiêu đó đủ để cô hận anh chưa?
Thêm một kẻ cản đường, Đặng Dương chỉ âm thầm châm thêm điếu thuốc mới, yên lặng đứng ở một bên nhường cho Lâm Hy tự mình giải quyết, bởi dù gì cũng là chuyện riêng tư của Lâm Hy, anh ta không tiện xen vào.
Tống Dương đơ như pho tượng, phải mất một lúc lâu anh mới có thể hiểu được hàm ý trong câu nói đó, đang định mở lời thì…
“Cô Lâm, ăn nói ngông cuồng cũng phải có chừng mực, tôi dù gì cũng là bề trên của cô đấy.” Lời này đến từ Tống Ngôn.
Đặng Dương cười khẩy vứt vội tàn thuốc, cảm thấy ngứa ngáy lỗ tai: “Cái gì mà bề trên hay bề dưới, sau cùng ai tồn tại lâu hơn ai còn chưa biết được đâu, ngài Tống đừng vội đắc ý.”
Tống Ngôn bấy giờ mới dồn sự chú ý tới người đàn ông ngạo nghễ đang dựa người vào thân cây nhìn ông ta với nửa con mắt.
Xuất thân từ Đặng gia, đương nhiên có khí chất hơn người.
“Cho hỏi Đặng thiếu đây đóng vai trò gì trong câu chuyện này, nếu tôi nhớ không lầm thì… Tống gia không ân không oán với cậu.” Tống Ngôn dùng chất giọng khàn đặc lạnh lùng nói với Đặng Dương.
Đặng Dương không nhìn lão ta mà lại nhìn sang người con gái bên cạnh, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi đóng vai trò làm người kết thúc cuộc chơi, chỉ khi mọi thứ thật sự kết thúc thì ông mới có thể biết được mùi vị của viên đạn cuối cùng. Vậy cho nên, hãy đón chờ kết cục của ông nhé.”
Tống Ngôn “hừ” một tiếng không nặng không nhẹ, lúc quay sang thì vừa vặn đối diện với con mắt thăm dò của ông lớn, nhưng chỉ một ánh mắt thâm sâu sau đó thì không thốt lên bất cứ một câu gì.
Ông lớn vốn là một người khó đoán, đã bao nhiêu năm Tống Ngôn vẫn không thể nắm bắt được hết suy nghĩ của ông, lần này cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng thì ông lớn cũng chịu mở lời: “Lâm Hy, rốt cuộc thì cô muốn làm gì?”
“Ông lớn.” Lâm Hy nghiêm túc nhìn ông: “Tôi biết Dĩnh Hàn đối với ông rất quan trọng, vậy nên tôi hy vọng rằng… lần này ông sẽ làm đúng.”
Lâm Hy không mong ông lớn sẽ trả lời mình, cô lại hướng về Tống Ngôn, giải quyết những việc cần phải giải quyết: “Ông đem Hàn Tứ đi đâu rồi?”
Nghe đến đây, Hàn Tam đang đứng bình tĩnh cũng bất chợt khẩn trương đi mấy phần, cố gắng dỏng tai lên để mình nghe rõ.
Tống Ngôn cười lên một cách khó hiểu, có vẻ rất đắc ý.
Lâm Hy còn đang định dò hỏi thêm thì ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.
Từ trong hang động, bóng hình Hàn Tứ chầm chậm bước ra, nối tiếp anh ta là đoàn trợ thủ của tổ chức.
Tình huống quái quỷ gì thế này?
Ngay cả Hàn Tam cũng hết sức bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, không lẽ là bọn họ đã tính sai gì đó rồi sao?
“Hàn Tứ? Cậu…” Hàn Tam nhíu chặt hàng mày lại, anh ta bước lên một bước rồi chỉ tay vào Hàn Tứ hỏi một cách khó hiểu.
Vẻ mặt của Hàn Tứ cũng chẳng khác gì bọn họ, cũng ngỡ ngàng sửng sốt như đang chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng gì đó.
Anh ta cẩn trọng cúi chào ông lớn cùng Tống Ngôn, giây sau mới đi tới bên cạnh Hàn Tam nhỏ giọng nói: “Đặng thiếu và Lâm Hy tôi không nói tới, nhưng sao đến cả Hàn Tam cậu cũng hồ đồ như vậy chứ? Dám dẫn cả người của tổ chức đến địa phận Tống gia làm loạn.”
“Không phải cậu…”
“Suỵt!” Chưa để Hàn Tam nói hết câu, Hàn Tứ đã ra hiệu cho anh ta giữ im lặng.
Bất ngờ Tống Ngôn lên tiếng: “Cô Lâm đã có được câu trả lời rồi, có phải là nên giải thích rõ ràng với chúng tôi không?”
Lâm Hy biết trong chuyện này không hề đơn giản như thế, cũng vừa vặn nắm bắt được mưu đồ của ông ta, chỉ là… mọi bằng chứng của cô hiện giờ đều đang rất bất lợi.
Suy nghĩ đó chỉ tồn tại trong đầu Lâm Hy không quá hai phút, bởi mục đích ngày hôm nay cô tới đây không phải là để phí giờ vạch tội Tống Ngôn, càng không phải để đi tìm công lý.
Việc cần làm và đáng phải làm đó là diệt trừ Tống Ngôn, diệt trừ con quỷ hút máu người này.
“…”
“Lâm Hy!”
Sau tiếng nạp đạn là tiếng súng bất ngờ vang lên, hòa lẫn với chất giọng của Tống Dương thét lớn tên cô một cách kinh hãi.
Chỉ giây sau đó, nỗi kinh hãi ngay tức khắc đảo ngược lại cho Lâm Hy.
“Tống Dương…”
Lâm Hy run rẩy làm rớt khẩu súng trên tay, cô sợ hãi mở to mắt nhìn Tống Dương cứ thế lao thẳng về phía Tống Ngôn đỡ một phát đạn mà cô vừa mới bắn tới.
Đặng Dương cũng thoáng bị giật mình bởi hành động vừa rồi, bởi anh không nghĩ Tống Dương lại sẵn sàng đỡ đạn cho Tống Ngôn.
Sắc mặt Lâm Hy trắng bệch, đầu óc như muốn nổ tung, cô hít thở nặng nề nhìn Tống Ngôn mới giây trước còn đang khỏe mạnh, thế mà bây giờ lại yếu ớt đổ sập vào lòng Tống Ngôn với toàn thân đẫm máu.
“A Dương!” Tống Ngôn rũ mắt nhìn đứa con trai đang thoi thóp trong lòng mình, trong lòng bấy giờ chỉ toàn là lửa giận: “Con điên rồi sao? Ta tồn tại được đến ngày hôm nay, con nghĩ ta sẽ dễ dàng bị đánh bại như vậy sao? Ngu ngốc! Đúng là ngu ngốc!”
Còn dư lại chút sức lực ít ỏi, Tống Dương cũng chỉ có thể mở được mí mắt run rẩy để nhìn Tống Ngôn, toàn thân anh không còn sức để cử động nữa, đến cả việc muốn đưa tay ra hiệu cho Lâm Hy tới gần anh cũng không thể làm được.
Lâm Hy hiểu anh nhất, cô lảo đảo bước nhanh về phía Tống Dương, một tay nắm lấy tay anh rồi dùng bàn tay còn lại bịt miệng vết thương đang trào máu ra như lũ bão.
Tống Dương nhìn ra được người em này của anh đang mất bình tĩnh, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô hoảng sợ vì mình như vậy, coi như phát súng này cũng đáng.
Lâm Hy nhất thời không thể thốt lên một câu nào nữa, câu đầu tiên nói ra cũng chỉ là từng tiếng nỉ non tên anh trong cổ họng: “Tống Dương…”
Nhìn thấy khóe miệng anh cười, bao nhiêu cảm xúc kìm nén trong lòng Lâm Hy tuôn ra hết thảy, khóe mắt cô đỏ hoe, cô gào lên một cách đáng thương khổ sở: “Em mới là người phải hận anh, nhưng anh lại năm lần bảy lượt khiến em phải áy náy. Anh không được phép hèn nhát thiếu trách nhiệm như vậy, anh nên nhớ anh vẫn còn nợ em, anh không được phép xảy ra chuyện gì, anh phải sống để trả giá cho những gì mà anh đã làm với mẹ con em, anh mau mở mắt ra cho em!”
Lâm Hy gần như là điên cuồng gào lên.
Tống Dương nghe thấy hết, chỉ là anh biết thời gian của anh không còn nhiều, anh biết mình có lỗi với cô, có lỗi với con cô, nhưng anh e là… kiếp này anh không thể chuộc tội với Lâm Hy được nữa.
Dòng suy nghĩ thoáng dứt, máu từ trong miệng Tống Dương trào ra.
“Tống Dương!”
“A Dương!”
“…”
“Mau! Mau gọi xe cứu thương đi!” Vừa dứt lời, Lâm Hy bị một người phụ nữ từ đâu chạy tới đẩy mạnh cô ra, sau đó bà ta quỳ sụp xuống ôm chầm lấy thân thể của Tống Dương vào lòng.
Lâm Hy nghe được tiếng gào thảm thiết của người phụ nữ đó: “A Dương, con mở mắt ra cho mẹ, con có nghe thấy mẹ nói gì không? Mau mở mắt ra nhìn mẹ!”
Chỉ trong một thoáng, từ sự kinh ngạc đến bàng hoàng, mọi thứ xung quanh Lâm Hy như sụp đổ. Mí mắt cô run rẩy không ngừng, cõi lòng chua xót nhìn người phụ nữ trước mặt.
Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Rốt cuộc thì ông trời đang đùa giỡn cái gì với cuộc đời của cô vậy?
Lâm Hy nhếch môi muốn cười nhưng rồi cuối cùng cũng không thể ngăn được dòng lệ mặn đắng, mắt cô đỏ bừng, run rẩy bước từng bước vất vả tiến lại.
“Là cô, là cô đã hại thằng bé có đúng không? Con quỷ ác độc! Sao cô dám làm tổn thương con trai tôi?” Bà ta không ngừng buông lời chửi rủa, nhưng Lâm Hy không quan tâm, cô chỉ muốn tới gần bà hơn một chút, mang theo một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Chỉ là, hy vọng đó của cô quá xa vời.
Máu từ miệng Tống Dương trào ra càng lúc càng nhiều, anh dường như không còn có thể nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt của Lâm Hy, trước mắt bấy giờ chỉ là một mảng tối sầm, nhưng anh biết… cô đang rất tuyệt vọng.
Cuộc đời quả thật trêu ngươi, người mẹ năm đó đã nhẫn tâm vứt bỏ Lâm Hy khiến anh vô cùng thương xót cho cô mà sinh lòng căm hận, lại cũng chính là người đã từng tàn nhẫn vứt bỏ anh.
Trớ trêu hơn nữa chính là, người con gái mà anh róc xương róc thịt yêu thương lại chính là người em gái cùng mẹ khác cha của mình.
Anh vốn đã muốn chọn một thời điểm thích hợp để nói cho cô biết, nhưng mọi chuyện dường như lại đi lệch hướng so với những kế hoạch trước đó của anh.
Biết sớm biết muộn rồi cũng phải biết, anh chỉ mong Lâm Hy đừng quá đau lòng.
Cũng đừng tự trách bản thân…
Vầng trán Tống Dương cuối cùng cũng không chịu nổi mà khẽ nhăn lại, ngay cả ý thức bấy giờ cũng mơ hồ.
“Tống Dương…” Lâm Hy run rẩy gọi tên anh.
Dù máu không ngừng tuôn trào ra khóe miệng nhưng Tống Dương vẫn cố gắng mấp máy môi nhìn tới người con gái đang nỉ non gọi tên mình.
“Lâm… Hy…”
Lâm Hy liền nắm chặt lấy tay anh.
“Anh… anh xin… lỗi…”
Cuối cùng, Tống Dương nhắm mắt, cánh tay đang được Lâm Hy nắm chặt cũng dần dần lỏng đi
“…”
“Tống Dương!”
“…”
“A Dương!”
Nhìn thấy Tống Dương không có phản ứng, Lâm Hy muốn tới gần hơn nữa để lay anh nhưng Ngu Kim Cương rất nhanh đã xô cô ngã nhào.
“Cô mau biến đi! Không cho phép cô động vào con trai tôi!”
Tống Ngôn bấy giờ cũng gầm lên một tiếng kinh hãi: “Mau gọi xe cứu thương đi!”
Sau đó ông ôm chặt thân thể Tống Dương trong lòng: “A Dương, con mở mắt ra cho ba! Ba ra lệnh cho con mau mở mắt ra nhìn ba…”
“Các người, phong tỏa toàn bộ khu vực này lại cho tôi, không được để bất cứ kẻ nào ở đây được trốn thoát!” Tống Ngôn phẫn nộ đầy mình, quát lớn với đám người đang đứng xung quanh.
Ngay lập tức, đám Hàn Tam đều bị người của Tống gia bao vây lại.
Bất ngờ từ đằng xa, một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạnh lùng vọng tới: “Để tôi xem, kẻ nào dám động vào người của tôi!”
Bao nhiêu sự chú ý đều đổ dồn về phía giọng nói uy lực ấy.
Lâm Hy con mắt ngập nước kinh ngạc nhìn Hứa Dĩnh Hàn ở phía đằng xa, xong lại bàng hoàng nhìn Đặng Dương hỏi: “Là anh nói cho anh ấy?”
Đặng Dương nhún vai lắc đầu, biểu cảm không khác Lâm Hy là mấy: “Không phải tôi.”
Hứa Dĩnh Hàn ung dung nhàn nhã đi tới trước mặt Lâm Hy, trên hai ngón tay còn đang kẹp điếu thuốc, hắn nhíu mày: “Ai cho phép em tự ý hành động?”
Lâm Hy sững sờ nhìn hắn: “Em…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngay khoảnh khắc giọng nói ấy vừa cất lên, Đặng Dương phút chốc quay ngoắt đầu lại.
“Em làm gì ở đây?” Đặng Dương hỏi.
Thẩm Dung Yên liếc anh một cái, dù không muốn nói chuyện với anh nhưng cô vẫn trả lời: “Không liên quan tới anh!”
Nói xong cô đi thẳng đến chỗ của Hứa Dĩnh Hàn, lại bất chợt nhìn thấy được cảnh tượng đẫm máu trước mặt, cô rùng mình thét lên: “Ngài Tống, cậu hai bị làm sao vậy?”
Thấy Tống Ngôn không trả lời cô mà chỉ hướng mắt nhìn tới Lâm Hy bằng một con mắt ngập mùi lửa hận.
Thẩm Dung Yên rốt cuộc cũng hiểu.
“Là cô?”
Kể từ lúc Hứa Dĩnh Hàn xuất hiện, Lâm Hy thật sự đã không còn muốn gồng gánh thêm nữa, cô rất muốn được nhào vào lòng hắn yếu đuối một lần.
Nhưng chỉ là, hoàn cảnh thực sự không cho phép.
Hứa Dĩnh Hàn thu hết tất cả những biểu hiện của Lâm Hy vào mắt, hắn không để tâm đến mọi sự xung quanh, chỉ dịu dàng để tâm đến cô gái nhỏ trong lòng.
Hứa Dĩnh Hàn hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi cô: “Là em giết cậu ấy?”
Lâm Hy trầm ngâm, ngay tức khắc liền lắc đầu: “Em chỉ muốn mạng của Tống Ngôn.”
“Ừ!” Hứa Dĩnh Hàn đáp lại một chữ, giây sau liền xoa đầu an ủi cô: “Tôi hiểu rồi.”
Tống Ngôn tức giận chỉ tay về phía Lâm Hy, phẫn nộ quát: “Ngày hôm nay, cô đừng hòng rời khỏi chỗ này! Người đâu?”
“Kẻ nào dám!” Giọng nói lạnh lùng của Hứa Dĩnh Hàn cất lên cũng đủ khiến cho bọn họ phải kiêng nể mấy phần.
Nhưng chỉ giây sau đó, Lâm Hy lại phát hiện ra Tống Ngôn có những hành động cử chỉ rất kỳ lạ, nhất là trong mỗi một câu nói của lão ta đều đem đến cho Hứa Dĩnh Hàn một sự khích bác rất lớn.
Thậm chí Tống Ngôn còn đem cả ân oán năm xưa của Hứa Dĩnh Hàn ra để khiến hắn kích động, bấy giờ thì Lâm Hy đã hiểu, chất cấm gây ảo giác kia được Tống Ngôn lén cho hắn sử dụng là nhằm vào mục đích gì.
Lão cáo già xảo quyệt.
"Dĩnh Hàn… " Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên chao đảo như người say rượu, một tay ôm lấy đầu mình rít lên một tiếng đau đớn khe khẽ.
Lâm Hy vội vàng chạy lại đỡ hắn, cả Đặng Dương cũng định chạy lại nhưng bất ngờ anh lại bị người của Tống Ngôn vây quanh giữ lại không cho tiến vào.
“Mẹ kiếp! Ý gì đây?” Đặng Dương tức giận chửi thề một câu, lại phát hiện ra ngay cả Hàn Tam, Hàn Tứ bên đó cũng bị vây lại.
Tống Ngôn bất ngờ như một kẻ điên mà gầm lên: “Hứa Dĩnh Hàn, cậu quên cha mẹ cậu đã chết oan ức như thế nào rồi sao? Cậu không thương tiếc cho bọn họ một chút nào hay sao? Trả thù… đúng vậy, cậu phải trả thù, cậu phải rửa sạch mối hận này, nếu không cậu làm sao có thể an ủi vong linh của cha mẹ cậu trên trời được đây?”
Đầu óc Hứa Dĩnh Hàn choáng váng đau không tả được, dần dần không khống chế được mà rơi vào ảo ảnh.
“Dĩnh Hàn, tỉnh táo!” Đặng Dương không vào trong được, anh ta chỉ có thể đứng ở bên ngoài hét lớn giúp hắn thanh tỉnh.
Tầm nhìn của Hứa Dĩnh Hàn dần dần mất đi tiêu cự, thoáng chốc trước mắt anh đã là cảnh tượng kinh hoàng của 11 năm về trước.
Xung quanh đều chìm trong biển lửa, khói đen nghi ngút.
Hứa Dĩnh Hàn tận mắt trông thấy da thịt của mình từng chút từng chút một bị thiêu đốt, bất chợt lại vang lên những tiếng gào la thảm thiết đầy thống khổ.
"Ba!
“…”
“Mẹ!”
“…” Hứa Dĩnh Hàn gọi hai người họ trong tuyệt vọng nhưng dường như chẳng có phép màu nào xảy ra cả.
Hai người họ cứ thế lần lượt gục xuống trước mắt hắn.
Hứa Dĩnh Hàn mang theo nỗi oán hận chuyển cảnh tới Hứa gia, lại bất chợt nghe thấy tiếng cười như ma như quỷ.
“Hứa Cảnh Gia, đi chết đi!” Ngay khi câu nói ấy vừa dứt, Hứa Dĩnh Hàn lao vào bóp cổ ông ta.
Lâm Hy ở thực tại còn đang cố gắng lay hắn tỉnh táo nhưng bất ngờ cổ cô trong phút chốc đã bị Hứa Dĩnh Hàn siết chặt, bàn tay to lớn cứ thế bóp mạnh cổ cô.
“Dĩnh… Hàn…” Lực tay của hắn quá mạnh khiến Lâm Hy cảm thấy khó thở, cổ họng đau rát, khuôn mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
“Dĩnh Hàn, cậu làm gì vậy? Mau tỉnh táo lại đi” Đặng Dương biết Hứa Dĩnh Hàn đã rơi vào ảo ảnh, anh cố hết sức hét lớn để hắn tỉnh táo nhưng dường như cách này của anh không có tác dụng.
Hiện tại chỉ có một mình Lâm Hy là tiếp cận được Hứa Dĩnh Hàn, vậy nên dĩ nhiên… người mà hắn đang bóp cổ chính là Lâm Hy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...