Hai người bọn họ cứ đứng im lặng như thế một lúc lâu cũng không ai chịu nói với nhau câu gì.
Lâm Hy vẫn chưa có ý định rời đi, cô chỉ hơi buồn chán đá chân qua lại trên bãi cỏ, lâu lâu lại lén đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như phác họa của Hứa Dĩnh Hàn.
Vài giây sau, bỗng Hứa Dĩnh Hàn lên tiếng.
“Để tôi đưa cô về.”
“Hả?” Lâm Hy sửng sốt nghe như là không tin vào tai mình.
Hắn ta có phải bị đa nhân cách hay không vậy? Lúc thì đối với cô lạnh lùng gắt gỏng, khi thì lại dịu dàng đến mức cô khó có thể tiếp nhận được ngay.
Hứa Dĩnh Hàn cũng chợt nhận ra vấn đề, hắn ho nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu không nóng không lạnh nói với cô: “Thuận đường.”
“À.” Lâm Hy gật đầu nhìn hắn, môi hơi cong lên: “Hóa ra là thuận đường.”
Hứa Dĩnh Hàn nghe ra được sự cười cợt trong đó, liền càu nhàu: “Chứ cô nghĩ thế nào? Nghĩ tôi có ý muốn cô trở về cùng tôi sao? Vậy thì tôi e là cô đã nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Hy phút chốc bị câu nói này làm cho bật cười, cô bước một bước tiến lại gần hắn, trong lòng nổi ý xấu xa muốn trêu chọc: “Lão đại à, anh khẩn trương cái gì chứ? Tôi còn chưa ý kiến gì mà?”
“…” Hứa Dĩnh Hàn tức khắc câm nín.
Đúng vậy, cô nghĩ gì thì liên quan quái gì tới hắn, từ lúc nào mà hắn trở nên khẩn trương trước mặt người khác như vậy?
Hứa Dĩnh Hàn không thể phủ nhận rằng đối với Lâm Hy hắn vẫn luôn có một cảm giác gì đó rất mới mẻ, lại cũng rất thân thuộc.
Hứa Dĩnh Hàn không biết cảm giác ấy là gì nhưng có một việc hắn rất chắc chắn… hắn muốn cô gái này thuộc về mình.
Trông thấy ánh mắt sâu kín của hắn cứ không ngừng dán vào mình, Lâm Hy có chút mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, cuối cùng Lâm Hy vẫn không nhịn được mà khua tay trước mặt hắn: “Này, bị đơ rồi sao? Này…”
“Chậc, nghe thấy rồi, khua loạn cái gì chứ?” Hắn cau mày phàn nàn một câu rồi dứt khoát quay người, lúc đi còn không quên ngoái đầu lành lạnh nóng nóng nói: “Không muốn nhận sự giúp đỡ của tôi thì thiệt thòi để cô tự mình về vậy.”
Lâm Hy nghe xong thì đuôi mắt giật giật, chân còn nhanh hơn cả suy nghĩ mà chạy lại chắn trước mặt hắn: “Anh định lật lọng à?”
“Làm sao?” Hứa Dĩnh Hàn nhướng mày, môi mỏng đắc ý giương cao.
Lâm Hy không vui trước thái độ này của hắn, cô bất giác nâng giọng: “Lão đại tổ chức, một lời đã nói ra khó có thể nuốt ngược trở lại, anh đã nói sẽ đưa tôi về thì tuyệt đối không được nuốt lời.”
Nhìn cô kiên quyết như vậy, Hứa Dĩnh Hàn cũng hết cách, hắn như là bất đắc dĩ mà lắc đầu cười. “Tôi nói không thì cô sẽ chịu buông tha cho tôi sao?”
“Lão đại à…” Lâm Hy sánh ngang cùng hắn bước ra ngoài, mắt nhìn lên biểu cảm của hắn: “Anh không thể nói hai chữ đó một cách tùy tiện như vậy đâu.”
Bước chân của Hứa Dĩnh Hàn hơi khựng lại, một lúc sau, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra thâm ý của cô.
Tránh để bầu không khí càng trở nên gượng gạo mất tự nhiên, Hứa Dĩnh Hàn chọn cách im lặng suốt cả đoạn đường, Lâm Hy cũng biết ý mà tự khóa miệng mình lại.
Chẳng bao lâu hai người đã ra tới bãi đỗ xe, Lâm Hy chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền ra hiệu cho Hứa Dĩnh Hàn ở lại trong xe đợi mình.
Chưa tới 5 phút thì Lâm Hy quay lại.
Suốt cả quãng đường hai người cũng không nói thêm gì nữa, một người trầm lặng một người ngoan ngoãn, cứ thế im lặng cho tới lúc trở về.
…
Lúc về đến trước cổng biệt thự, Lâm Hy nhận được tin nhắn từ Doãn Tử.
[Nữ chủ à, chị mau đến phố ẩm thực ở gần trường trung học đi, em và A Phong đều đang ở đó.]
"Em và A Phong… " Lâm Hy miệng vừa lẩm bẩm vừa tủm tỉm cười.
Hứa Dĩnh Hàn ở một bên thu hết tất cả những biểu hiện của Lâm Hy vào mắt, lại thấy cô cứ luôn dán chặt mắt vào màn hình điện thoại mà mỉm cười, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên cơn khó chịu.
“Cô trúng số à?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Lâm Hy lúc này mới thèm đếm xỉa tới Hứa Dĩnh Hàn, trong đầu bất chợt nảy ra một ý.
Mắt Lâm Hy sáng rực lên, cô nghiêng người hơi ngả về phía hắn: “Lão đại, anh từng đến phố ẩm thực chưa?”
Một loạt hành động khó hiểu từ nãy đến giờ, Hứa Dĩnh Hàn đại loại cũng đoán ra được ý định của cô, trong đầu đã nghĩ ra hẳn một đoạn văn dài để từ chối, thế mà chẳng hiểu sao miệng lưỡi bấy giờ lại chẳng nghe theo suy nghĩ của hắn.
Chỉ chưa đầy 5s sau câu hỏi của Lâm Hy, hắn đã gật đầu thỏa hiệp mà đồng ý: “Muốn tôi đến đó cùng cô sao? Vậy để tôi đây chịu làm người tốt một lần vậy.”
Lâm Hy bỗng cảm thấy thích thú với một mặt này của hắn, cô càng rướn người lại gần hơn nữa, giọng nói có nửa phần trêu chọc: “Lão đại à, tôi còn chưa ngỏ ý muốn anh đi cùng mà?”
Hứa Dĩnh Hàn “…”
Lâm Hy quả thật rất có năng lực khiến hắn câm nín, hắn cảm thấy bản thân mình sớm đã mất hết mặt mũi trước cô gái này rồi, không thể ở cùng một chỗ với cô được nữa.
Giây sau, Lâm Hy chỉ nghe một tiếng “cạch”, là Hứa Dĩnh Hàn bấm nút mở cửa.
Lâm Hy nhịn không được mà phì cười, cô đột nhiên nhào người về phía hắn, với tay đóng sập cửa lại.
Hứa Dĩnh Hàn vì hành động đột ngột này của cô mà thân thể cứng đờ.
Bọn họ đang ở trong một cái thế mà chỉ cần Lâm Hy cúi xuống một chút thôi thì mũi của hai người có thể sẽ chạm vào nhau bất cứ lúc nào.
Hàn Tam không nhìn được nữa, anh ta đã phải tội nghiệp chứng kiến từ nãy đến giờ rồi, liền biết ý mà mở cửa bước ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Nhiệt độ trong xe dần nóng lên, bầu không khí ám muội bao trùm khiến cho cả hai đều cảm thấy khó thở.
Chính vào lúc này, Lâm Hy bỗng thốt ra một câu khiến gian xe chật hẹp đã nóng lại càng nóng hơn.
“Anh… hình như hít thở có chút khó khăn thì phải?”
Hứa Dĩnh Hàn hít sâu một hơi, hắn sâu kín nhìn cô một lúc sau đó thì cất giọng trầm trầm: “Đừng tùy tiện nói những lời như thế trước mặt đàn ông!”
Lâm Hy sực chớp mắt một cái, cô hiểu được ý tứ trong câu nói đó, liền lùi lại ngồi về vị trí ghế của mình.
Lúc ở trong lòng hắn Lâm Hy không hề có suy nghĩ này, cô chỉ đơn giản là làm theo cảm tính nói theo cảm tính. Không hiểu thế nào mà bây giờ trong đầu cô lại xuất hiện hàng tá suy nghĩ không đứng đắn với Hứa Dĩnh Hàn như thế?
“Khụ…” Lâm Hy ho nhẹ một tiếng để phá tan đi bầu không khí gượng gạo, nhưng rất nhanh đã không còn cảm thấy xấu hổ như trước nữa.
Cô quay lại nhìn Hứa Dĩnh Hàn, nói với giọng không cho phép hắn cự tuyệt: “Lão đại của tôi ơi, anh đã nói chịu làm người tốt vì tôi một lần thì phải thực hiện cho đúng những gì anh nói, nếu không tôi sẽ đi rêu rao với bàn dân thiên hạ rằng, lão đại tổ chức là một người lật lọng.”
Hứa Dĩnh Hàn bị cô chọc cho vừa tức vừa buồn cười, hắn không trả lời cô, trực tiếp nhấn nút hạ kính xuống.
Hàn Tam bắt được tín hiệu từ hắn thì ngay lập tức quay trở lại xe.
Lâm Hy đạt được mục đích thì vui vẻ đổ sập người nằm xuống ghế, cầm lấy điện thoại sau đó thì nhắn tin cho Doãn Tử.
[Hai mươi phút nữa có mặt.]
Bên này, Doãn Tử cùng A Phong đang đứng trước một quầy bán bánh nướng rất nổi tiếng, đứng từ xa Doãn Tử đã đặc biệt ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng vị ngọt của nó.
A Phong không thích đồ ngọt, nhưng vì Doãn Tử thích ăn nên đã dặn thêm một cái, không phải cho anh mà là để dư cho Doãn Tử.
A Phong thích Doãn Tử lâu như vậy, anh sớm đã rất hiểu cô rồi, đối với cô mà nói thì một cái là chưa đủ.
“Anh không ăn sao?” Hai người dạo một vòng đến gian đồ nướng thì Doãn Tử đã phồng má nuốt gọn miếng bánh cuối cùng vào bụng.
A Phong tức cười trước bộ dạng đáng yêu này của cô, rất tự nhiên mà đưa tay lau sạch vụn bánh nơi khóe miệng Doãn Tử.
Bất ngờ lúc này một đoàn con nít từ đâu chạy lại, khoảng tầm bảy tám bé.
Mấy đứa nhỏ cứ như vậy mà lon ton chạy nhanh về phía A Phong cùng Doãn Tử.
A Phong nhạy bén vòng tay theo phản xạ ôm lấy Doãn Tử đang khờ khờ né sang một bên.
“…” Mãi đến lúc đám trẻ con kia đã đi khuất rồi thế nhưng hai người bọn họ vẫn cứ giữ nguyên tư thế như vậy.
A Phong không chịu buông Doãn Tử ra, Doãn Tử cũng ngẩn ngơ chưa hết bàng hoàng mà cứng đờ trong lòng A Phong không rời nửa bước.
Bất ngờ cách đó không xa có hai cái đầu đang dần lấp ló ở gian đồ chơi dành cho trẻ con.
Một hàng chân mày đang nhíu chặt lại, Hứa Dĩnh Hàn từ trên cao nhìn xuống cô nàng đang lấp lấp ló ló nhìn trộm cặp đôi một lớn một nhỏ đang ôm nhau phía trước kia.
Trông thấy Lâm Hy có vẻ rất vui, miệng cô cười khúc khích không ngớt, bỗng hắn cảm thấy tâm trạng của mình dịu đi vài phần.
Hứa Dĩnh Hàn nửa quỳ ngồi xuống bên cạnh Lâm Hy, chất giọng trầm thấp lọt thẳng vào tai khiến Lâm Hy ngứa ngáy: “Cô đưa tôi tới đây là để cùng cô âm mưu làm chuyện xấu xa này à?”
Lâm Hy đưa tay gãi gãi tai mình, miệng lẩm bẩm: “Cái gì mà âm mưu làm chuyện xấu xa chứ? Tôi là đang âm mưu làm chuyện đại sự đấy anh có hiểu không hả?”
Hứa Dĩnh Hàn bỗng phì cười, hắn xoa xoa mái tóc của cô làm cho nó rối loạn, giây sau liền nhỏ giọng nói: “Cô tính làm bà mối sao?”
Lâm Hy phát cáu gạt mạnh tay hắn ra khỏi đầu mình, cô đưa tay chỉnh lại mái tóc, giọng nói có chút phàn nàn: “Tôi có bắt anh phải làm đâu mà anh nói nhiều thế? Anh chỉ cần yên lặng đứng xem thôi là được rồi mà.”
“Chậc chậc, khó chịu thật đấy.” Hứa Dĩnh Hàn miệng thì nói vậy nhưng tay lại vô thức chỉnh lại đầu tóc cho cô một cách gọn gàng, bắt đầu mở miệng trêu chọc: “Cô còn không tự nhìn xem, cái kế hoạch cũ rích 10 xài hết 8 kia của cô có hiệu quả hay không? Chiêu này căn bản không hữu dụng.”
Lời của Hứa Dĩnh Hàn nói không phải là không có căn cứ, nói có sách mách có chứng, A Phong và Doãn Tử ngoài chuyện ôm nhau tránh nạn ra thì chẳng có tý tiến triển gì nữa.
Lâm Hy chán nản vò đầu bứt tóc, cô đang suy nghĩ cho kế sách tiếp theo.
Bỗng Hứa Dĩnh Hàn ho nhẹ hai tiếng.
“Anh bị cảm mạo à?” Lâm Hy khó hiểu nhìn hắn, cô biết là hắn đang ám hiệu cho cô, chỉ là cô lại nổi ý xấu tiếp rồi, trêu chọc hắn quả thật rất vui.
Hứa Dĩnh Hàn cũng chẳng so đo với Lâm Hy, hắn thâm hiểm nhìn cô với ý vị sâu xa rồi ghé sát vào tai cô thì thầm cái gì đó…
Ngay lập tức, mắt Lâm Hy sáng lên.
…
Hơn mười một giờ khuya, tổ chức đột nhiên cúp điện.
Hàn Tứ cầm theo đèn pin đi dọc theo con đường hầm xuống tới căn phòng chứa vũ khí, nơi đây chỉ là hầm phụ, bởi căn hầm chính Hàn Tứ vốn dĩ không thể vào được.
Căn hầm này ngoài vũ khí ra thì còn có một số sổ sách ghi chép thành viên cùng một số bản hợp đồng không mấy quan trọng.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Diện tích khá lớn, cho nên nó còn được tận dụng cho việc thí nghiệm và điều chế các chất hóa học, những y dược cần thiết cũng đều được chứa ở đây.
Hàn Tứ huấn luyện chẳng may bị xà đơn đập trúng bả vai, không quá nghiêm trọng nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc huấn luyện trợ thủ, cho nên Hàn Tứ phải lò mò cầm đèn pin xuống tìm thuốc bóp.
Tìm được xong, Hàn Tứ chuẩn bị đóng tủ quay về thì bất ngờ lúc này, tay anh không biết là đụng phải nơi nào mà phía sau cánh tủ nghe lên một tiếng “cạch”, tiếp đó là một tiếng đá di chuyển rất mạnh, căn hầm cũng bị rung chuyển bởi nó.
Cho đến khi tiếng động dứt hẳn, Hàn Tứ ngờ vực đẩy tủ thuốc sang một bên, giây sau liền kinh ngạc.
Còn có một đường hầm khác nữa, chuyện này đến tận ngày hôm nay Hàn Tứ mới biết. Đây là do ông lớn cùng lão lại làm ra một đường hầm mật riêng biệt hay căn bản đến cả lão đại cũng không hề biết.
Hàn Tứ ôm nghi ngờ cứ thế bước chân vào căn hầm đó, vừa bước vào trong, bức tường bỗng từ từ đóng lại.
Đã đến nước này thì có hối hận cũng chẳng kịp nữa, thôi thì cứ tiến sâu vào đó xem sao.
Hàn Tứ không ngừng tự trấn an mình, không hẳn là sợ, mà vì anh ta đã tùy tiện bước vào nơi không nên bước, vậy nên ít nhiều Hàn Tứ cũng cần phải cảnh giác đề phòng.
Căn hầm này rất sâu, Hàn Tứ đã đi được một đoạn dài nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng phát hiện ra được có gì bất thường. Nhưng Hàn Tứ cũng không nản, anh cố gắng đi thêm một lúc nữa, biết đâu sẽ có kết quả.
20 phút trôi qua, Hàn Tứ không thể ngờ được chính mình lại có thể cứ đi không chủ đích như thế trong thời gian dài như vậy.
Nếu là bình thường thì anh đã sớm quay đầu rút lui, trở về tìm người trợ giúp. Chỉ là không hiểu bằng một linh cảm nào đó mà anh quyết tâm mình phải đi đến điểm đích cho bằng được trong đêm nay.
Hơn 10 phút sau, cuối cùng Hàn Tứ cũng đứng trước một căn hầm với cánh cửa khá mục, mùi ẩm mốc xộc lên khiến Hàn Tứ phải khó chịu nhăn mày.
Cánh cửa chỉ cần đẩy nhẹ là có thể vào được bên trong, Hàn Tứ cẩn thận bước nhẹ từng bước cảnh giác từ từ tiến vào.
Nơi đây khá tối, cũng may là Hàn Tứ có đem theo đèn pin. Anh rọi đèn một vòng khắp căn hầm thì chẳng thấy có gì bất thường.
Đơn giản nó chỉ giống như một nhà lao rải đầy cỏ khô giống hệt như những phim ảnh cổ trang mà anh ta đã từng xem trước đó.
Bàn ghế đều là đá cứng, bốn bề kín mít tối đen như mực.
Không đúng…
Hình như có một lối ra ở hướng tây, bởi có gió lùa vào từ hướng đó.
Hàn Tứ nhanh chóng kiểm tra, lại phát hiện đây đúng thật là lối ra, nhưng cửa bên này lại đặc biệt chắc chắn, anh ta có phá thế nào cũng không thể mở được.
Quan sát bên trong căn hầm một lần nữa, lần này Hàn Tứ lại phát hiện ra nửa tách trà đặt ở trên bàn vẫn còn hơi nóng, nơi đây quả thật có dấu vết của con người.
Là lão đại? Là ông lớn? Hay là còn một nhân vật bí ẩn nào khác nữa?
Đi hơn ba mươi phút lại chẳng thu hoạch được gì, Hàn Tứ đã định là sẽ ôm theo sự thất bại đó mà quay trở về tổ chức.
Nhưng vào đúng lúc này, tầm mắt của anh hướng tới một vết tích trắng trắng bột bột ở cạnh bàn đá cách tách trà cỡ một gang tay.
Hàn Tứ là một người khá nhạy bén, lại tinh thông về những loại chất cấm, vậy nên anh vừa nhìn đã nhận ra ngay. Anh quệt một đường sau đó thì vò qua vò lại, giây sau đưa lên mũi ngửi.
Là chất cấm gây ảo giác loại mạnh.
Loại này đã được cấm sản xuất trên toàn thế giới, thế nhưng vẫn còn một số thế lực đào tạo người điều chế ra nó với mục đích không mấy trong sạch.
Một sự nghi ngờ nổi lên mãnh liệt trong lòng Hàn Tứ.
Anh khẩn trương lấy từ trong túi ra một tờ giấy đã được gấp thành bốn, đây là giấy phép của thành viên mới đội trợ thủ, thôi thì sau khi trở về chịu khó làm lại bản khác cũng được.
Sau khi gấp gọn một mẩu giấy nhỏ, Hàn Tứ dùng ngón tay trỏ gạt xuống số bột ít ỏi đó vào bên trong mẩu giấy, rồi sau đó gấp lại cẩn thận.
Lúc đi mất nhiều thời gian chứ khi trở về thì chỉ mất hơn 20 phút Hàn Tứ đã có thể về tới hầm chứa vũ khí của tổ chức.
Vừa ra khỏi đường hầm còn chưa kịp đóng lại thì bất ngờ có hai bóng hình trước mặt khiến Hàn Tứ giật mình kinh hãi.
"Ông lớn… ngài… "
“Cậu làm gì ở đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...